Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên Anchậm rãi nói : “ Thương Long Hạp lẫn Ảo Âm Bảo Hạp phần sính lể lần trước ta đã nhờ Tố Ảnh đem về, Đông Hoàng cũng đã nhận rồi. Lần này ta đến chính là muốn đem vương phi của mình về”

“Vương phi” Đám người nghe được trong lòng thầm hô lên, đồng thời âm thầm khiếp sợ hai món bảo vật của Âm Dương Gia không phải may mắn đoạt lấy mà là từ vị nam tử này chuyển giao cho.

Đông Hoàng Thái Nhất trên đài cao, vẫn bất động thanh sắc, nhìn về Nguyệt Thần bên dưới bồi rượu cho Đế Thiên An, mở lời dò hỏi : “ Không biết vương phi của bệ hạ nói đến là ai?”

Đế Thiên An đem chung rượu uống lên một ngụm, nháy mắt cho Nguyệt Thần ở một bên gương mặt vẫn trấn định, cười nói : “Tố Ảnh, Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh đều là thế gian hiếm có mỹ nhân, vương phi ta nói đến chính là ba người họ”

“A” Đại Tư Mệnh khẻ kinh hô một tiếng, vội cúi đầu không dám ngẩng lên, tim đập so với trước còn nhiều hơn, nhưng rất nhanh nàng vội trấn định lại tâm tình mình.

Gương mặt có chút phiếm hồng, nàng hiện tại thân phận chỉ là Hỏa bộ trưởng lão địa vị còn dưới cả Tinh Hồn, Nguyệt Thần lời của Đế Thiên An để nàng động tâm vô cùng. Vương phi của Bách Việt, so với địa vị thân phận bây giờ có hơn chứ không kém.

Nàng cũng biết Âm Dương Gia thủy trưởng lão, Đông Quân đều là nữ nhân của người này. Hơn nữa ở bên cạnh y không chỉ một nữ nhân, song Bách Việt hoàn toàn khác với Đại Tần lẫn Âm Dương Gia, nữ nhân của nam nhân này mỗi một người đều có thể tự do chưởng khống sinh mạng, so với phụng sự mà làm theo mệnh lệnh.

Còn bị Nguyệt Thần và Tinh Hồn đè ép một cấp, nói chi là trên họ còn có Nam Công, trong tối còn có Ngủ Đại Ẩn Giả địa vị ngang bằng với lưỡng đại hộ pháp đây. Mà khi làm nữ nhân của nam tử này, từ đây sinh mạng do mình chưởng khống, được hưởng tài nguyên rộng lớn của Bách Việt, trước kia Đông Quân Nguyệt Thần đè ép nàng, khoảng cách lại rút ngắn hơn.

Thiếu Tư Mệnh ánh mắt thoáng thay đổi nhìn qua Đế Thiên An sau đó lại trở về bình thường tĩnh mịch, ai cũng không biết được nàng trong đầu suy nghĩ gì trong đó. Đối với việc này mà nói nàng cũng chẳng mấy quan tâm lẫn hưởng ứng cho lắm, nhưng để ý kỹ lại thấy dưới lớp mạng che lại nhàn nhạt đỏ ửng.

Về phần Nguyệt Thần cũng đồng dạng bị mấy lời của Đế Thiên An lâm vào xoắn xuýt, Diễm Phi phản bội Đông Hoàng thoát ly khỏi sự điều khiển chọn lấy Đế Thiên An, nàng thành công trở thành cao quý vương phi Bách Việt, tuy Âm Dương Gia phụng sự Đại Tần nhưng những tin tức từ Bách Việt vẫn biết được đây.

Bách Việt cường đại đến đáng sợ, Đông Quân tu vị đả bỏ xa nàng rất nhiều rồi, thậm chí tại nhiều năm trước gặp lạy tỷ tỷ mình nàng bại một cách triệt để. Đả bước vào Thiên Nhân cực hạn cảnh giới.

“Tốt” Tinh Hồn thì trong lòng mừng thầm hô lấy, cầu cho Đông Hoàng đồng ý đem Nguyệt Thần gả đi. Khi đó Âm Dương Gia địa vị hắn vững chắc, không có người ngáng đường mình nữa, không chỉ y mà còn cả Vân Trung Quân đồng dạng tâm tư.

Trên đài cao Đông Hoàng ánh mắt thoáng qua lay động, hắn Chiêm Tinh Luật tinh thâm nhưng chỉ có thể thấy được một đoạn thời gian gần mà thôi. Giống như Nguyệt Thần thông qua Chiêm Tinh Luật cho Doanh Chính xem thấy được Thiên Minh một kiếm đâm lấy Cái Nhiếp, nhưng thực chất là Hắc Kỳ Lân ảo hóa mà thành nên nàng lầm tưởng lấy.

Đông Hoàng cũng vậy hắn cũng chỉ thấy được cảnh tượng Nguyệt Thần đạt được Thương Long Hạp, và Ảo Âm Bảo Hạp từ Nguyệt Nhi mà thôi, khi cùng một lúc đạt được hai thứ này hắn đã sớm nghi ngờ từ lâu.

Nhất là Mặc Gia có liên quan đến Bách Việt, đầu quân cho nam tử phía trước này, không lý gì mà y không biết cả. Nhất là khi trong tay y còn có một món bảo vật của Thương Long Thất Túc, trầm ngâm một hồi liền nói : “Nguyệt Thần là hộ quốc pháp sư của Đại Tần, Đại Tư Mệnh Thiếu Tư Mệnh có thể trở thành vương phi của bệ hạ là Âm Dương Gia may mắn”

Đế Thiên An cười nhạt, cái gì mà hộ quốc pháp sư chứ chẳng qua là Đông Hoàng mưu hoa mà thôi, chưa đến lúc trở mặt với Đại Tần hắn sẽ không xé mặt, liền nói : “ Đại Tần diệt vong đả không còn bao lâu nữa, Đại Tần đã sớm là Bách Việt thổ địa nhiều năm trước rồi, Đông Hoàng tinh thông Chiêm Tinh Luật chẳng lẽ không nhìn ra sao?”

Đông Hoàng đứng trên đài cao ánh mắt thâm thúy như sao trời, lên tiếng : “ là”

Đám người còn lại nghe được như sấm rền một dạng, Bách Việt cường đại bọn họ biết lấy, Đại Tần không phải là đối thủ nếu Bách Việt xuất binh. Nhưng từ Tần diệt Lục Quốc cho đến nay, Bách Việt hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào, xem ra không phải như mặt ngoài bọn họ cứ tưởng.

“ Ván cờ ta đã giăng ra đã đến lúc thu lấy, tương lai dưới gầm trời này thổ địa đều là đất của Bách Việt. Đại Tần chỉ là mảnh đất nhỏ hẹp mà thôi, phía bắc Hung Nô rộng lớn, Tây Vực mênh mông phía xa các nước Thiên Trúc, Ai Cập xa xôi, con song Lưỡng Hà rộng lớn với nhiều nền văn minh rực rở”

Đế Thiên An đứng dậy đem chung rượu uống cạn lấy, rồi nói : “ phía nam và đông rộng lớn mênh mông hải vực. Chiến thuyền Bách Việt vượt đại dương trùng khơi viễn chinh, từ tây sang đông rồi bắc xuống nam, năm châu bốn biển đều là thổ địa của trẫm. Gầm trời này chỉ có một chủ duy nhất. Đây là một cơ hội trẫm đưa cho Âm Dương Gia, có phát triển rực rở cường thịnh ngàn năm không suy hay không, phải xem Đông Hoàng rồi”

Đông Hoàng Thái Nhất trên đài cao nhìn nam tử đưa lưng về mình, lại cất lời : “ Đông Hoàng cảm tạ bệ hạ chiếu cố Âm Dương Gia”

Đế Thiên An xoay người bước ra khỏi đại điện, chiếc vương tọa cũng chậm rãi tan biến rời đi, mang theo hai thân ảnh Thiên Minh và Cao Nguyệt, vừa đi vừa nói : “ Thận Lâu cảnh đẹp ta rất ưa thích, làm phiền Đông Hoàng chiếu cố ít ngày”

“ Là” Đông Hoàng cất lời, đợi cho thân ảnh kia rời khỏi, lên tiếng : “ Nguyệt Thần ở lại”

Đông Quận nơi, Thần Nông Đường, tin tức Điền Mãnh bị sát hại cũng lan ra khắp cả Nông Gia, Chu Gia cũng biết được tin tức này.

“ Chu đường chủ, ông không làm một ván sau” Tư Đồ Vạn Lý cầm trên tay một con cốc lớn, bên trong là ba con xúc sắc, trên bàn là vài thỏi hoàng kim, đối diện hắn là một thanh niên trẻ tuổi Lưu Quý phó đường chủ của Thần Nông Đường.

“ Ta thật sự không có hứng thú” Chu Gia lên tiếng, cả người ngồi xỏm trên bàn hai tay ôm lấy tấm mặt nạ trên mặt, hiện giờ tấm mặt nạ này cũng thay đổi trở thành một gương mặt lo lắng.

"Đối thủ lớn nhất tranh giành Hiệp Khôi- Điền Mãnh đã chết rồi, tâm tình của ông còn không vui vẻ là sau" Tư Đồ Vạn Lý trên tay lắc lấy con xúc xắc hỏi.

"Ta cũng muốn vui vẻ một chút, nhưng mà trên dưới Nông Gia ai cũng xem là ta làm" Chu gia bất đắc dĩ nói ra.

"Việc này không phải là ông mời Cái Nhiếp cùng Vệ Trang làm ư?." Tư Đồ Vạn Lý nói xong đem một tay đập xuống mặt bàn dở tay ra nhìn thấy xúc sắc nói “ 5-5-6 , 16 là đại”

Chu Gia lại nói :" Tanào lại thỉnh được hai tôn đại thần này, bọn họ cũng không có nhiều lý do đến thế"

Tư Đồ Vạn Lý liền nghi vấn dò hỏi :“ Vậy thì ai có lý do diệt trừ Liệt Sơn Đường Điền Mãnh nhất?”

"Hình như là ta” Chu Gia đem ngón tay chỉ về mình, thở dài nói : “Xem ra có người muốn đẩy ta đến đầu sóng ngọn gió rồi."

Tư Đồ Vạn Lý suy ngẫm nói :"Đẩy ngài đến đầu sóng ngọn gió e rằng là Nông Gia. Cái chết của Điền Mãnh đả mang việc tranh giành Hiệp Khôi trong bóng tối, trở thành cuộc chiến sống mái của Lục Đường”

Lưu Quý trên tay tiếp tục lắc đi xúc sắc, nói : “ Chỉ cần có một bên trở thành Hiệp Khôi, liền có thể hiệu lệnh trên dưới Nông Gia tiêu diệt kẻ thù của mình”

“Cho nên Thần Nông Lệnh lần này, không chỉ liên quan đến ai có khả năng kế thừa Hiệp Khôi mà còn liên quan đến Nông Gia ai có thể tiếp tục sống tiếp” Tư Đồ Vạn Lý vừa dứt lời Lưu Quý cũng đã một tay đập xuống mặt bàn.

“ Ta chỉ mong muốn vận khí mình không tệ như lảo đệ ngươi thôi” Chu Gia thở dài cảm thán nói lên.

Lời hắn vừa dứt thì một tên Nông Gia đệ tử ở bên ngoài nói : “ Đường Chủ, Thắng Thất đến rồi”

Chu Gia liền cất bước ra bờ hồ, nơi mà cùng với Quỷ Cốc song kiếm câu cá trước đây,tại đó đã có một thân ảnh khôi ngô cao lớn từ một con thuyền nhỏ bước lên hành lang gỗ, là người huynh đệ mà nhiều năm trước kia hắn cứu, y đả trở về rồi.

Đem trên tay túi rượu nhỏ vứt về Thắng Thất, lại thấy y trầm ngâm cầm lấy : “ sao thế? ở bên ngoài quá lâu rồi, nên thấy xa lạ với lão ca sao?”

“ Từ sau khi rời đi,đệ không động đến một giọt rượu nào” Thắng Thất đáp lại, từ Tang Hải một chuyến, hắn cũng nhận mệnh lệnh của La Võng lên đường đến Đông Quận, khi bước vào địa phận Nông Gia liền có đệ tử thuộc đường của Chu Gia liên lạc.

“ Hầy, lão ca hiểu, đổi lại nếu là ta, chỉ sợ là ta đã uống thuốc độc rồi”

Thắng Thất đáp lời : “ đệ đả uống, nhưng không có tác dụng”

Chu Gia cười lên một tràng, tấm mặt nạ buồn bã cũng đổi thành hớn hở : “ Còn không phải sao? Bách độc bất xâm,Thần Nông bất tử, huynh đệ Nông Gia chúng ta bất kể gặp bao nhiêu kiếp nạn cũng đều có thể sống tiếp.”

“ Nếu tìm đệ để ôn lại chuyện cũ, vậy đệ xin cáo từ trước”

“ Huynh đệ, gần đây Nông gia xảy ra chuyện lớn rồi”

Thắng Thất xoay người lại, nói : “ đệ đả không còn thuộc về Nông Gia”

“ Nhưng đệ vẫn trở về đấy thôi” Chu Gia tiếp tục nói : “ ta hiểu đệ chính là không bỏ được, chính là huynh đệ sống chết có nhau”

“Có tin tức của hắn?”

“ Ta nghĩ đệ cũng biết rồi, hắn không có chết, hơn nữa còn rơi vào tay của La Võng” bên tai nghe Thắng Thất thừa nhận, tiếp tục nói : “ cho nên đệ tham gia vào La Võng cũng vì lý do này”

“ Không sai”

“La Võng là một tấm lưỡi có thể chiếm đoạt sinh mệnh, một khi rơi vào bẫy rất khó có thể sống sót trở ra”

“ Chỉ cần hắn không chết, đệ sẽ tìm ra hắn”

Chu Gia quay sang nhìn huynh đệ mình : “ thật ra lần này Nông Gia xảy ra chuyện lớn, rất có thể có liên quan đến hắn”

Cùng thời gian, Đông Quận một nơi.

Huyết tanh mùi vị đỏ thẫm máu tươi từ bốn cổ thi thể nằm dài trên mặt đất nhiễm ra, xung quanh một gốc cây lớn lá đỏ như máu tươi bên dưới.

Là đạo gia người khi chính bộ y phục màu trắng hình âm dương phía sau đả nói rõ, càng rõ ràng hơn khi người ra tay giết đi bốn người này chính là Hiểu Mộng, đứng an vị ở sau nàng là hai đệ tử của nàng còn cả một tên đệ tử khác, song chính là sư huynh đệ của bốn người đả chết này.

“ Yêu nử, sao không giết ta” nhìn sư huynh đệ chết thảm chỉ còn lại một mình mình, hắn không cam lòng phẫn hận khi lần này bí mật thích sát người này không thành.

Lúc này Chương Hàm dẫn theo bốn tên thuộc hạ đi đến, Hiểu Mộng ngón tay khẻ di chuyển theo đó hai bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của tên đệ tử Nhân Tông bị màu tím khí vờn quanh chậm rãi di chuyển : “ sống hay chết, đều là do ngươi cả, lúc nào sống, lúc nào chết, ý trời. Ngươi cưỡng cầu sinh tử còn mặt mũi làm đệ tử Đạo Gia nữa. Cứ theo số mệnh không phải là tự tại sao”

Chỉ thấy thanh trường kiếm cắt qua yết hầu máu tươi bắn ra Chương Hàm nâng lên trường kiếm che đi một giọt máu bắn ra, ánh mắt nhìn về Hiểu Mộng cả người bọc trong một luồng khí xanh lam cản đi máu tươi bắn lên mình : “ Chương Hàm tới muộn, xin đại sư thứ tội”

Hiểu Mộng cất lời : “ loại thân thủ như vậy cũng có thể phá được phòng vệ của Ảnh Mật Vệ. Chương Hàm tướng quân là cố ý thả cho mục tiêu vào, muốn xem ta có đáng để cho các ngươi bảo vệ không hả”

Từ khi cùng Đế Thiên An mây mưa, nàng so với trước kia có nhân tình vị rất nhiều, cũng không có cùng hắn

Chương Hàm vội đáp : “ Chương Hàm đương nhiên hiểu tu vị của đại sư, tuyệt không có ý thăm dò, đáng cười là mấy tên này không biết sống chết cứ tới mà dâng mạng”

“ Ngắt một bông hoa, hái một tấm lá, có một số sinh mạng điêu linh là để điểm theo cảnh sắc trong mắt người khác. Chẳng có gì khác biệc” Hiểu Mộng từ tốn nói.

Chương Hàm lên tiếng : “ đem những cố thi thể này xử lý đi”

Hiểu Mộng cất lời : “ có gì phải dọn dẹp chứ, cái đám này ăn ngủ cốc tạp chẳng có tác dụng gì, bây giờ chết rồi vừa hay làm nhuận trạch cho cây cỏ cũng chẳng phải tự nhiên mà tới”

Chương Hàm bước lên vài bước : “ lời đại sư nói không sai, nhưng Ảnh Mật Vệ không phải là muốn an táng mà là xử lý dấu vết tranh đấu. Miễn cho có cao thủ thông qua vết thương trên thi thể đoán ra cách ra tay của đại sư”

“ Ngươi cũng cẩn thận đấy, thật không tồi” Hiểu Mộng cười nhẹ tán thưởng, nhìn Chương Hàm có chút sửng sốt dò hỏi : “ sao vậy?”

“ Đại sư bình thường khí sắc trang nghiêm, thâm sâu khó đoán, vừa nãy cười lên Chương Hàm chợt nhiên nhớ tới, hóa ra đại sư cũng chỉ là một thiếu nữ chỉ mới 18” Chương Hàm cất lời.

Hiểu Mộng nghe được đáp lại : “ ta vừa bắt đầu không phải là như vậy sao, là các ngươi bị mấy thứ cao, thấp, chưởng môn, đại sư, mấy cái hư vô này cản trở tầm mắt. Xem xem tên lão đầu Khổng Tử phái tới bao người đây”

Chương Hàm lại nói : “ Khổng Tử có hại người không ta không rõ, nhưng mà thế nhân đúng là bị mấy thứ bên ngoài này che mờ đôi mắt. Vậy liệu có được mấy người có thể thoát được chứ”

Hiểu Mộng vừa bước chậm vừa nói : “ ta nói hắn hại người rồi thì chính là hại người rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK