Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói đám người Đế Thiên An theo Chu Tước bay nhập vào hang động bên ngoài ánh sáng bị che đậy, đám người trước mắt một mảnh đen kịt không một chút ánh sáng.

Thiên Minh rõ ràng sáng mắt to không ngừng đánh giá chung quanh, nhưng phát hiện ở đây đen như mực một màu mà thôi, không khỏi hỏi: “ này lão đầu, sao chẳng trông thấy gì cả? »

« Thế thì đôi mắt ta mới thanh tịnh, khỏi phải nhìn ngươi lượn qua lượn lại trước mặt ta » Ban đại sư trả lời

« Không có tí ánh sáng nào, Cơ Quan Điểu sẽ không va vào cái gì đó chứ ? » Thiên Minh lo lắng hỏi

“Ở đây có nhắm mắt ta cũng có thể điều khiển được!” Ban đại sư vô cùng khó chịu trả lời, lại nói tiếp: “ mọi người cẩn thận, sắp chuyển hướng giảm tốc độ rồi.”

Thiên Minh giậm chân nói: “ Hả, vậy cũng không nói sớm, làm ta cứ thế đứng hoài »

Đen ngòm ngọn núi bên trong, một đoàn người cưỡi cơ quan điểu chậm rãi phi hành.

Thiên Minh có chút sợ hắn còn không phải đặc biệt quen thuộc hắc ám, hắn có chút khiếp đảm nói: “Đại thúc, ngươi vẫn còn chứ?”

“Ta tại!” Không mặn không nhạt âm thanh truyền đến, cho Thiên Minh tâm mang đến một tia ấm áp yên bình, tự hỏi : “ hình như chúng ta đã bay rất lâu rồi! Đến khi nào mới có chút ánh sáng đây ?”

Lời vừa ròi xuống, một đạo chói mắt quang đột nhiên xuyên phá hỏa diễm, chiếu xạ tại mọi người phía trên, làm cho Thiên Minh giật mình kinh hô.

« Khẩu lệnh »Lúc này một thanh âm từ phía trên truyền đến

Ban lão đầu lập tức ngửa mặt trả lời :« Kiêm thiên hạ, ái chúng sinh »

Âm thanh kia lần nữa đáp lại : « Phó thang hỏa, đạo lợi nhận ( vào biển lửa, giẫm núi đao ». Bên dưới là ai ? »

Ban đại sư liền trả lời : « Lảo Phùng, là ta cùng với Cự Tử, Dung cô nương và Nguyệt Nhi, còn với ba vị khách được thủ lĩnh mời đến»

« Rõ rồi ! đóng trận cung nỏ » Cái thanh âm kia sau khi nói xong,phía trên cửa đá cũng được đóng lại.

« Mọi người nhìn kìa, đó là gì vậy ? » Thiên Minh lập tức reo lên chỉ tay nhìn về trên bầu trời, lúc này đã không còn mảnh tối đen không gian mà lấp lánh ánh sao một dạng, cười nói : « Trong núi mà cũng có thể nhìn thấy sao, hay thật »

« Nếu ngươi biết nó là gì, thì chẳng thấy hay đâu » Ban lão đầu lên tiếng,

Đế Thiên An đối với cung nỏ bẩy rập đạo phòng tuyến đầu tiên này cũng không để tâm gì, hắn cũng không phải lần đầu mới đến. Tay vươn ra kéo lấy Đoạn Mộc Dung vào lòng, nhân trời tối bắt đầu chiếm lấy tiện nghi.

« A » Đoan Mộc Dung như điện giật một dạng, mặt đỏ hồng tay muốn thoát đi nhưng vừa tránh được eo của mình đã bị ôm lấy, thân mật tiếp xúc như vậy để cho nàng phương tâm lần nữa chạy loạn, đồng thời trong tối lại ma xui quỷ khiến để cho hắn làm bậy.

« Vậy ông nói xem, trên đó là thứ gì ? » Thiên Minh không phục dò hỏi

Có điều không phải Ban đại sư trả lời mà Nguyệt Nhi thay hắn giải thích : « Đây là đạo phòng tuyến đầu tiên của Mặc Gia tên là Cường Nỏ Tiễn Trận. Nếu có địch nhân xâm nhập hoặc không đáp ứng đúng khẩu lệnh, thì Cường Nỏ Tiễn Trận lập tức khởi động »

Thiên Minh đôi nhãn châu lay động, liền nói : « Cô muốn nói, những đốm trắng kia thật ra là những mũi tên sao ? »

“Rất sắc bén đó” Ban Đại Sư tiêp tục hù dọa Thiên Minh : “ngươi đã thấy xâu kẹo hồ lô rồi chưa ?”

Thiên Minh rùng mình một cái, lắc đầu đem kia đáng sợ cảnh tượng vứt ra trong óc, dời đi lực chú ý nói: “Nguyệt Nhi cô nương vừa rồi nói nơi này gọi là gì cơ quan gì... »

« Cơ Quan Thành » Nguyệt Nhi trả lời : “Đúng, đây chính là thánh địa trong lòng đệ tử Mặc gia, cũng chính là căn cứ bí mật nhất của Mặc Gia, Cơ Quan Thành.”

“Cô muốn nói” Thiên Minh tựa hồ ý thức lời Cao Nguyệt nói đến địa phương? Nơi đây chính là Mặc gia tổng bộ Cơ Quan Thành.

Từ lúc Mặc Gia do Mặc Địch sáng lập lúc đã bắt đầu ở trong núi sâu thành lập, toàn bộ Cơ Quan Thành thiết kế tinh diệu, cơ quan phức tạp. Là Mặc gia các đệ tử quanh năm tháng dài, trước sau xây dựng trên trăm năm mới hoàn thành.

Mặc Địch đã nhận định rằng chiến tranh có thể sẻ hủy diệt mặc gia,nên đã kiến tạo một nơi an toàn tạo thành một mảnh an nhạc lảnh thổ,để bảo toàn một phần bộ phận của Mặc gia,có thể là điểm cố thủ cuối cùng.

“Mọi người ngồi cho vững, sắp vào thành rồi.” Ban lão đầu lại nói

Thiên Minh phục hồi tinh thần lại hướng phía trước nhìn lại, vẫn là một mảnh nhỏ tối đen nhưng lại thấy được ánh sáng quang mang phát ra từ phía trước. Một hình chữ nhật cánh cửa lớn, ánh sáng theo đó mà ra.

Bên tai đám người lại vang lên thanh âm “ ken két”, tiếng cơ quan cánh cửa chậm rãi được mở rộng dần ra.

Lái qua thông đạo, mọi người ngồi ở Chu Tước trên, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh ao hồ xanh đậm,thật an bình, cái gì phiền não đều ném đi sau đầu.

Chu Tước rơi xuống đất, ken két vài tiếng, đầu cùng cánh toàn bộ lui trở về trong thân thể rồi bất động.

“ Đại bại hoại, sắc lang” Nguyệt Nhi lúc này cũng chú ý được Đoạn Mộc Dung tình huống cả gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn ai mà bên cạnh lại là đại ca ca, hiển nhiên nàng biết được Đế Thiên An vừa mới làm bậy.

Mà lúc này Thiên Minh hai mắt tròn xoe bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc, nói : “ Wow đẹp quá đi thôi, trong lòng núi non lại có một nơi đẹp như thế này”

Nhìn thấy Thiên Minh trái qua phải lại không ngừng nhìn ngắm xung quanh, Ban đại sư
liếc xéo lấy, nói : “Tiểu tử này thật không có bước ra xả hội, mới mở màn thôi mà đã hưng phấn như vậy rồi.”

Nói xong Ban đại sư vươn vai, có loại thoải mái nói : “Mỗi lần về tới nơi này, tâm tình đềutrở nên an tịnh. Chăng còn bên ngoài loạn lạc nguy hiểm, thật tốt quá”

Đế Thiên An lúc này cũng quay đầu nhìn phong cảnh nơi này, chẳng khác gì những lần trước cả.

Bọn họ hiện giờ đứng trên một tảng đá lớn được gọ đẻo trở thành điểm dừng chân cho Chu Tước, xung quanh là ao hồ nước xanh thủy biết là một động đá vôi thạch nhủ trên các bức tường núi nhỏ xuống, ẩn ẩn các cơ quan bên trong đó, phong cảnh an bình lại xinh đẹp.

Đoan Mộc Dung không có hắn tác quái cũng trấn định lại, nhưng bị Nguyệt Nhi phát hiện cũng để nàng xấu hổ thẹn thùng lấy. Gương mặt còn chút phiếm hồng khi nhìn thấy Nguyệt Nhi nhìn mình.

“Nơi tị nạn của Mặc Gia trong truyền thuyết, đúng là danh bất hư truyền, đúng là vùng đất diệu kỳ.” Cái Nhiếp tán thưởng nói, đây cũng là lần thứ nhất hắn đến nơi này, từ trong thâm tâm khâm phục lên Mặc gia tổ sư gia.

“ Nơi tị nạn.” Thiên Minh kinh ngạc ngây người đẹp như vậy địa phương dĩ nhiên là chổ tránh nạn.

Nguyệt Nhi thu hồi tầm mắt, nhìn xem dưới chân bơi qua bơi lại con cá, tốt bụng giải thích cho Thiên Minh : “ Nơi này là thánh địa của Mặc Gia chúng ta, Mặc Quy Trì”

“Mặc Quy Trì”Thiên Minh sờ sờ đầu không rõ ràng cho lắm.

Đế Thiên An liền tiếp lời : “Quy chính là chuẩn mực, Mặc như tâm linh. Không có chừng mực, lòng dạ sẽ ngả nghiêng, làm người hay hành sự sẽ mất đi phương hướng, đó chính là Mặc Quy Trì.”

“Mặc Quy Trì, đúng là một cái tên kỳ quái.” Thiên Minh nói lầm bầm.

“Đó là tên của tổ sư Mặc Giađặt, ngươi có ý kiến gì à?” Ban lão đầu nghe thấy được Thiên Minh lẩm bẩm liền khó chịu chất vấn.

“ Không… không, hẳn là Mặc gia tổ sư nhất định uống thật là nhiều mực,mới có thể nghĩ ra cái tên như thế” Thiên Minh cau mày nghĩ hình dung từ.

“ Đó là do ngươi ngốc” Ban lão đầu nhịn không được quát lớn.

Đám người nghe được bất giác cười lên, đúng lúc này một hồi “ Tạch tạch tạch” tiếng cơ quan lẫn xích sắc kim loại vang đến tai đám người, đem ánh mắt ngước lên liền thấy được một con thuyền gỗ được thả xuống.

“ Họ đến đón chúng ta rồi” Ban lão đầu lên tiếng

Thiên Minh hiếu kỳ nói : “ Đó là cái gì?”

“Tiểu tử, chưa từng thấy chứ gì, đó gọi là Vân Đỉnh là do chính lão phu thiết kế đó,không có nó đại quỷ tiểu quỷ cho dù có đến được nơi tị nạnmuốn vào Mặc Quy Trì còn khó hơn cả lên trời” Ban lão đầu đắc ý sờ lấy chính mình râu trắng như tuyết, hai mắt nheo lại tự hào nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK