Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều năm về trước, Hàn Việt giáp giới có một tòa sơn trang biên cảnh.

Họ Hồ thương nhân tình cờ phát hiện ra một mỏ ngọc trong trạch viện khi mua lại, loại ngọc này đỏ như lửa chất lượng thượng hạng, nhờ vào đó mà Hồ thương giàu lên nhanh chóng.

Sơn trang cũng đổi thành Hỏa Vũ, Hồ thương giàu lên lại trợ giúp người xung quanh nên được dân chúng tôn xưng Hỏa Vũ công.

Song thị phi kéo đến, ba tên sát thủ khét tiếng thời đó ở Bách Việt là Đoạn Phát Tam Lang nhắm đến, nhân lúc Bách Việt nội loạn cùng với Hàn quốc đại quân kéo vào, cùng với Lưu Ý cấu kết với nhau.

Hỏa Vũ sơn trang trong một đêm bị giết chỉ còn lại hai cái tiểu thư của Hỏa Vũ Công.

Một người theo Lưu Ý chiến thắng trở về kết thành phu thuê, một người vì họa loạn Bách Việt nên vào Hàn cung làm phi tần nương nhờ.

Mà Ngột Tựu chính là một trong ba tên sát thủ Đoạn Phát Tam Lang năm xưa.

Sau khi tàn sát gia nhân Hỏa Vũ sơn trang, đem tài bảo dọn ra lại bị Lưu Ý qua cầu rút ván, may mắn Ngột Tựu lại còn một hơi sống sót từ cõi chết, sau đó hắn trà trộn vào Bách Điểu tổ chức nhiều năm nay vẫn âm thầm tìm kiếm thứ bảo vật mà Lưu Ý lấy đi.

Cho nên sau khi không tìm được thứ mình muốn ở trong Bách Việt bảo rương, Ngột Tựu đi ra mật thất, hắn muốn tìm đến phu nhân của Lưu Ý.

Cũng không quá xa, Hồ phu nhân cũng ở tại gian phòng rộng lớn này.

Hồ phu nhân hôm nay mặc một bộ lam màu xanh y phục, trái xoan gương mặt dung mạo xinh đẹp, một đầu mái tóc được bới lên cẩn thận, song lại được thả một bên trước trán, từ người tỏa ra nhu mỳ đằm thắm khí chất.

Nhất là khi đôi mắt đã ửng đỏ còn vươn vấn nước mắt, càng khiến cho người nhìn vào cảm nhận được nhu, yếu, mềm. Rất ít người nam nhân nhìn thấy mà không muốn ôm ấp an ủi một phen.

Chỉ là Ngột Tựu đến đây không phải là để an ủi, hắn càng không phải là cái loại thương hoa tiếc ngọc gì, khi đi vào phòng trực tiếp đem kiếm giết hai cái thị nữ canh giữ ở ngoài cửa.

“ Ngươi là ai?” Hồ phu nhân nghe được thanh âm xao động, còn tưởng phu quân đã về nhưng khi cửa mở ra thì tái mét mặt, bởi trong mắt thấy được kẻ kia một tay cầm lấy kiếm đang nhỏ máu, dưới chân hắn là hai cổ thi thể nằm la liệt ở dưới, máu tươi thấm đẫm phần sân.

“ Một kẻ muốn đoạt lại đồ của mình” Ngột Tựu âm thanh lạnh lùng có phần căm hận trong đó.

Hồ phu nhân kinh sợ hỏi : “ phu quân nợ ngươi thứ gì sao?”

“ Ngươi giả vờ gì hả? Đó là món bảo tàng mà huynh đệ chúng ta cướp từ Hỏa Vũ Sơn Trang nhà ngươi” Ngột Tựu khinh thường nói.

Hồ phu nhân nghe được thần sắc kinh ngạc, đem tay che miệng con mắt không tin được, nói : “ Vụ hỏa hoạn kinh hoàng đó....đồ sát.... ngươi ....ngươi chính là Đoạn Phát Tam Lang”

Nếu như không phải cái này Đoạn Phát Tam Lang, bản thân Hỏa Vũ sơn trang làm sao bị hủy, phụ thân nàng sao bị chết và nàng há có thể lấy chồng ở xa cho Lưu Ý? Muội muội mình, cũng sẽ không không chỗ nương tựa, bị tuyển vào vương cung.

Đối với Đoạn Phát Tam Lang Hồ phu nhân chính là phẫn hận vô cùng, nhưng nàng có thể làm gì được, bản thân chỉ là một cái yếu nhược nữ tử làm sao trả thù được cái ác nhân phía trước.

Ngột Tựu âm thanh lạnh nhạt nói : “ Lưu Ý giết huynh đệ của ta, một mình nuốt chửng bảo tàng mà ngươi không hề hay biết”

Hồ Minh Châu thần sắc hoảng sợ đáp : “ Chuyện của phu quân ta chưa từng dò hỏi”

Ngột Tựu chậm rãi đi đến : “ Ngươi thân là hậu nhân của Hỏa Vũ Công, Lưu Ý làm vậy hẳn củng là vì ngươi”

Nói xong hắn đi đến gần, sau đó đem thanh kiếm sắc bén chỉ vào cổ nữ tử phía trước, lạnh lùng cất lên : “ mau nói ra thứ đó ở đâu, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”

Đột nhiên một cái thân ảnh xuất hiện ở phía sau, cất lời : “ ngươi muốn biết, làm sao không thử hỏi ta thử”

Ngột Tựu biến sắc khi nghe thanh âm còn chưa hết, hắn nghiêng cặp mắt liền thấy được một cái thân ảnh, đồng tử co rút lên kinh sợ, bởi hắn nhận ra cái thân ảnh kia chính là kẻ giết đi Lưu Ý, hắn lập tức thu kiếm thủ thế.

“ Đây... đây....” Hồ phu nhân so với trước còn kinh sợ hơn, bởi nàng thấy được hai cái đầu rồng mọc ra ở làn khỏi phía sau lưng kẻ kia, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa thấy được tràng cảnh nào như vậy cả.

Ngột Tựu trên tay trường kiếm lại lắc nhẹ, ánh trăng chiếu xuống tản ra hàn quang, lạnh giọng : “ ngươi cũng muốn đoạt kho báu của ta”

Thiên Trạch khinh miệt : “ của ngươi! từ đâu ngươi cho rằng là của ngươi”

Ngột Tựu đem kiếm chỉ về cổ Hồ phu nhân nói : “ nó vốn là đồ của huynh đệ chúng ta cướp được, ngươi nếu manh động ta giết đi ả”

Hắn đã thấy qua y thi triển võ lực, thậm chí luôn tự hào về khinh công Mặc Nha cũng bị y bỏ rơi, Ngột Tựu rõ ràng mình không phải y đối thủ. Cho nên hắn muốn dùng Hồ phu nhân mà uy hiếp, bởi kẻ này cũng nhắm đến Hỏa Vũ bảo tàng thành ra Hồ phu nhân cực kỳ quý giá.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, trong sát na dịch thân đến chổ Hồ phu nhân.

Ngột Tựu kinh hoảng, theo bản năng vội lùi về sau khi thấy một cái thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt hắn, hai đầu rồng công kích đến để hắn huơ kiếm cản lại.

Hai tiếng kim thiết chói tay vang lên ngay sau đó, cả thân hình Ngột Tựu bị hất mạch đi khi va chạm.

Ngột Tựu tâm tư xoay chuyển, trong nhất thời quyết ý lui đi hắn muốn giữ mệnh mình lại trước, bởi còn mệnh còn có thể nếu mất mệnh rồi thì hết, lập tức mượn lực lộn một vòng ra sau, tiếp đến liền khinh thân ra ngoài chạy đi.

“ Để ngươi sống xem ra còn thú vị hơn” Thiên Trạch không có ngăn cản mà để y rời đi, hai tay lúc này đang ôm giữ Hồ phu nhân bị hắn làm cho hôn mê.

Lưu Ý là Tả Tư Mả quan viên bỗng lộc hàng năm không ít, lại thêm phe cánh của Cơ Vô Dạ cho nên hắn cũng lén lút tham ô không ít, thành ra trong nhà cũng trử không ít tài sản, Thiên Trạch đi một chuyến đến nơi này cũng thuận thế vét sạch nơi này.

Chổ cất giữ hắn từ Lưu Ý đầu óc mà biết được, hắn liền mang Hồ phu nhân trong đêm đến chổ cất giữ tài sản, sau khi bừng dọn gần 4 vạn lượng hoàng kim gia sản, mang Hồ phu nhân rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK