Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Long Tỏa từ chất liệu đến kẻ chú tạo đều vốn không thuộc về nơi này, có uy lực cực kỳ mạnh mẽ bá đạo vô song, dù hiện giờ Thiên Trạch còn chưa phát huy hết sức mạnh vốn có của nó, nhưng giết những người phàm phía trước không phải vấn đề.

“ Quá yếu! bọn kiến hôi thật là thảm thương, yếu đến nổi chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay đã chết rồi” Thiên Trạch khinh miệt nói, lại đưa tay vẫy nhẹ một đầu xích rồng hướng Hàn Phi công kích.

Trong sát na ngắn ngủi, Nghịch Lân kiếm lại hộ chủ hiện ra, nó lại thay Hàn Phi cản lại một kích.

Thiên Trạch chậm bước đến chổ Hàn Phi, trong người vươn ra hắc khí.

Tử Lan Hiên lầu trên Tử Vệ Trang tung người hướng Thiên Trạch mà đến, tay xuất kiếm một đường kiếm khí kinh hồng từ sau sập đến, hắn muốn vây Ngụy cứu Triệu không để cho Hàn Phi bị giết.

Thiên Trạch không để ý chút nào, một sợi xích rồng được hắn điều đến vòng đến sau.

Hai đường kiếm khí của Vệ Trang đến trước bị xích rồng phá, kình lực lan tỏa.

Liền sau đó Thiên Trạch cướp đến hư không, tay hắn vươn ra trực tiếp công kích.

“ ĐANG!!”

Vệ Trang trong mắt thấy được quyền kia tức ứng biến, nâng Sa Xỉ chặt xuống, nhưng hắn không lường đến một quyền của Thiên Trạch vượt qua hắn đón nhận, cả người bắn mạnh về sau.

Tử Nữ nhảy xuống, dùng Liên Xà kiếm cuộn lấy Vệ Trang vận lực trợ giúp hắn.

“ Lực đạo mạnh quá!”Vệ Trang cảm nhận cánh tay tê rần run rẩy, mà qua một quyền của Thiên Trạch thanh Sa Xỉ cũng bị đánh văng qua một bên, hắn vội dùng nội lực đem tê dại xóa đi cùng câu thông với binh khí mình.

Sa Xỉ lập tức nhổ nền đất bay về tay chủ nhân, kiếm khí càng hưng thịnh.

Chính ngay lúc này, một đạo bóng ảnh lại đến chổ Thiên Trạch.

Thiên Trạch khóe môi nhích lên độ cong.

“Đang!”

Bạch Diệc Phi Huyết kiếm lật lên hàn băng rét lạnh thấu xương, nhưng một kiếm của hắn không cách nào xuyên qua được y phục trên người Thiên Trạch, để lại một tiếng thanh thúy, liền sau đó băng tinh nhanh chóng ngưng kết đem Thiên Trạch đóng băng.

Bạch Diệc Phi một kích thành nhưng không có chút đắc ý nào, ngược lại hắn lui nhanh nhất có thể.

“ Ầm!”

Toái vở thanh âm vang lên, băng tinh vở vụn thành từng mảnh.

“ Ngươi chỉ có như vậy thôi sao?” Thiên Trạch cười nói, đưa tay nhẹ vuốt lấy một trong chín đầu xích rồng vờn quanh mình.

Bạch Diệc Phi ngưng trọng không nói chỉ nhìn chăm chú.

“Ta biết rất rỏ nhược điểm của ngươi, chúng ta có thể thả ngươi ra thì cũng có thể hủy ngươi bất cứ lúc nào” Thiên Trạch lặp lại Bạch Diệc Phi lời nói trước đây, một bên nói hắn lại đem một tay nắm giữ cổ mẫu bóp.

Cổ mẫu bị đau phát ra tiếng kêu, cả thân hình bé nhỏ run rẩy, nếu nó có thể nói được thì lúc này chính là dùng lời mà van xin.

“Cổ Huyết Linh Điệp ư? chỉ bằng thứ này cũng trói buộc được ta ư? bây giờ ta cũng đang rất hiếu kỳ, ngươi có thể hủy ta bất cứ lúc nào ta xem thử” Thiên Trạch hướng Bạch Diệc Phi tiếu ý hỏi.

Thiên Trạch đã không còn bị khống chế, cổ mẫu với hắn đã không còn giá trị. Tuy nhiên cái thứ này được Bạch Diệc Phi dày công bồi dưỡng, với hắn đã vô ích nhưng thay vì giết vô ích thì giữ lại còn tốt hơn.

Bởi hắn không cần nhưng thủ hạ của hắn Bách Độc Vương đối với thứ này cần lấy, có nó thì sau này y có thể dễ dàng khống chế những Huyết Linh Điệp khác, hoặc là chế tạo cho Thiên Trạch nổi sợ chất độc....

Bạch Diệc Phi trầm mặc nhìn kẻ đang tự đắc ý kia, đối với lời móc xỉa của y hắn không để ý, nói : “ ngươi đúng là để ta nhìn bằng con mắt khác, nhưng ngươi nghĩ rằng mình có thể giết được bao nhiêu người trong thành Tân Trịnh này?”

Thiên Trạch nhàn nhạt đáp : “ Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, ta sẽ tận tình trả lại món nợ năm xưa”

Bạch Diệc Phi cười lạnh : “ vậy thì ta cũng dõi mắt mong chờ”

Thiên Trạch nhẹ nghiêng đầu chuyển mắt về Vệ Trang, châm chọc : “ biết không? Vô Song Quỷ là ta cố ý để hắn dẫn ngươi đến, biểu hiện của ngươi để ta thấy rất thú vị, mấy con chuột vô tri như ngươi còn không hay biết mình từ đầu bị người đùa bởn, lại còn dám mạnh miệng, yếu đến nổi một đòn của ta cũng không đở được, ấy vậy mà muốn từ chổ ta đoạt người, ngu ngốc thay, buồn cười thay, bi ai thay”

Vệ Trang đáp lại : “ chuột ư? ngươi nghĩ mình có thể nắm giữ hết thảy rồi”

Hàn Phi sau một hồi im lặng cũng lên tiếng : “ tốn thời gian như vậy ở đây chờ chúng ta tụ hội, là muốn gì đây?”

Thiên Trạch không nói đem mắt nhìn về hướng đường ở cổng thành.

Trong lúc trò chuyện lại thêm binh lính lại đuổi đến, trước sau tràn đến.

“ Là ngươi Thiên Trạch!!”

Đuổi đến sau Cơ Vô Dạ nhìn thấy kẻ kia phẫn hận nói, hắn cực khổ ủng hộ thái tử Hàn Cảnh lại bị y giết, bây giờ y lại dám cả gan xuất hiện ở trong thành, nghĩ đến thua thiệt gần đây cũng sắp tới làm sao mà không nộ cho được.

“ Giết hắn! kẻ nào giết được hắn thăng chức ba cấp, thưởng vạn kim” Cơ Vô Dạ đem chiến đao thô dày của mình chỉ trước, hạ trọng thưởng.

Ngay lập tức đám binh sĩ được dẫn đến nhận lệnh mang theo vũ khí xông lên.

Một là quân lệnh hai chính là có trọng thưởng, về phần nào bọn họ cũng không thể lui.

“ Giun dế mà thôi!” Thiên Trạch không chút để ý, bước một bước lại như thuấn di đã vượt xa hơn mấy trăm mét đón đầu, Cửu Long Tỏa lại lao ra.

“ Phanh! Phanh!”

Từng cái thân ảnh bị hất tung.

“ Phốc! Phốc! Phốc”

Thắt lưng rồng rời khỏi theo nguyên thần điều khiển ra sức giết chết Hàn quân, lướt qua giết người.

“Cho người phong tỏa khu vực, di dời người ra, điều thêm binh cùng thủ hạ đến” Cơ Vô Dạ ra lệnh cho Mặc Nha ở bên, bằng mọi giá hắn cũng phải lưu lại Thiên Trạch, đã không biết thì thôi nếu đã biết hắn làm sao an tâm để hắn rời khỏi thành Tân Trịnh này chứ.

Nếu như cầm xuống được Thiên Trạch hắn mới gở được cái tội thất trách, bằng không việc quốc khố bị mất khó mà gở được. Sâu xa hơn thì Hàn quốc gặp nguy, đối với Dạ Mộ mà nói là một tổn thất không thể bù vào, vì lợi ích chung hắn không thể để cho Hàn quốc nguy nan.

“ Vâng!” Mặc Nha tung người rời đi.

Cơ Vô Dạ phất tay tàn nhẫn hạ lệnh.

Theo cái phất tay này, mấy ngàn cái cung tiễn thủ đã leo lên các nóc nhà hay nhà lâu hoặc tường vây, xạ bắn.

Tên rơi như mưa không phân địch ta trút xuống vị trí Thiên Trạch.

Thiên Trạch đình lại chém giết, Cửu Long Tỏa hộ thân hình thành một lồng vô hình cản lại hết thảy mủi tên bắn xuống.

“ Tiếp tục bắn! hộ thuẫn tiến lên” Cơ Vô Dạ hạ lệnh, hắn không ngại hy sinh binh lính dưới trướng, chỉ cần giết được Thiên Trạch dù chết đi một nữa người trong thành cũng đáng, bằng không hắn khó mà an lòng được.

Hắn không chút e ngại có Hàn Phi trong tầm bắn, bởi chỉ cần trừ được Thiên Trạch hắn lấy lý do bình loạn ngộ sát, nếu thuận lợi có thể diệt trừ hắn cái gai trong mắt, còn Hàn vương thì đối với Hàn Phi cũng không nhiều thương yêu so với cầm xuống Thiên Trạch mà nói, cái sau lại nặng hơn nhiều.

Chỉ là mưa tên lại trút xuống song lại không làm Thiên Trạch một chút tổn hao, cả Hàn Phi cũng được Vệ Trang và Tử Nữ kéo ra tầm bắn và kiếm chổ lánh tên.

“ Mau cho mọi người xuống mật thất lánh nạn” Tử Nữ vừa vào lại Tử Lan Hiên trong, lập tức hướng một cái tỷ muội dặn dò ngay.

“ Vâng! tỷ tỷ” Tử Lan Hiên một cái phong trần nữ tử lập tức đi ngay.

Vệ Trang đứng tại Tử Lan Hiên phía trước, nâng lên Sa Xỉ chém ra vài đường kiếm khí đem mưa tên lạc đến nơi này hủy đi.

“ Cơ Vô Dạ ngươi thả ta ra ngoài, một mặt thì thay người trừ họa, cố ý để ta tấn công phủ thái tử sau đó lén cho người vào hoàng cung bòn rút quốc khố. Đại tướng quân chưởng khống gần 200 vạn binh mã, Hàn cung sâm nghiêm làm sao lại để quốc khố bị mất được chứ.”

“Bây giờ lấy cổ mẫu khống chế ta ép ta vào thành giết Hàn Phi cùng Hàn Vũ để cho Hàn Cảnh lên ngôi, sau đó chờ Hàn An chết thì để cho con trai ngươi tư sinh trong hậu cung là Hàn Sính đoạt vị, Cơ Vô Dạ ngươi đúng là mưu mô xảo quyệt, chỉ là có biết Bạch Diệc Phi hắn cũng muốn thay thế ngươi từ lâu không? Soa Y Khách vì sao năm lần bảy lượt không tra ra ta hành tung”

“ Cơ Vô Dạ ngươi mưu đồ như vậy tưởng rằng Hàn An không biết ư? Hắn giả vờ hồ đồ bồi dưỡng ngươi nhiều năm nay để diệt trừ bớt Trương Khai Địa, chờ ngươi làm xong rồi, giết đại thần trộm cướp quân lương cùng quốc khố, dâm loạn Hàn cung, mấy việc này ngươi sống được ư?”

Thiên Trạch không một chút để ý đến mưa tên, cao giọng cất lời, thanh âm như sấm lan tỏa khắp nơi, truyền đến tai không ít người.

“ Vô liêm sỹ gia hỏa” Cơ Vô Dạ gương mặt tràn đầy tức giận, giận muốn điên người khi nghe được.

Lấy Cơ Vô Dạ trí tuệ hắn cũng đoán ra được Thiên Trạch cố ý giở trò gian, ý cố tình xuyên tạc thêm bớt vào. Mục đích là chia rẻ nội bộ Dạ Mộ, hơn nữa còn để cho hắn đem tội danh khó cởi xuống.

Dù cho hôm nay có bình được Thiên Trạch hay không thì những lời này cũng sẽ đến tai của Hàn vương. Dù cho hắn không làm đi nữa cũng sẽ bị quân vương nghi kỵ, địa vị của hắn sau này cũng khó mà giữ.

Mà theo thanh âm của Thiên Trạch vang lên, các phương thế lực thám thính hay là dân chúng nghe được khó mà yên xuống.

“ Quả đúng là cao minh, chia rẻ nội bộ Dạ Mộ và phân hóa triều đình Hàn quốc, đem Cơ Vô Dạ tội danh đổ lên, cho dù y có qua khỏi cũng bị phụ vương nghi kỵ, một chiêu này thật độc thật hiểm, bây giờ à ta cũng hiểu hắn ta vì sao lại cố ý chờ đợi nơi này” Hàn Phi đứng sau Vệ Trang không bị mưa tên trút xuống, cảm khái.

“ Xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị, giữa thật và giả này có mấy kẻ có thể phân biệc. Huống chi Cơ Vô Dạ lại là kẻ nắm giữ quyền lực cực lớn, dù y không tội đi nữa cũng thoát được ư?” Vệ Trang tiếp lời vào.

Cơ Vô Dạ đã tức muốn điên người, cao giọng rống lên : “ nghịch tặc cố ý xuyên tạc, chia rẻ ly gián Đại Hàn ta, người đến! giết”

Nhưng Thiên Trạch lại không cho Cơ Vô Dạ như ý, hắn lại dùng Độn Không Thuật rời đi trong ánh mắt tràn đầy tức giận mà không làm gì được của y. Và để lại hậu quả không chút nhỏ nào cho Tân Trịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK