Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yểu điệu dáng người, sở hữu một trương chữ V line, tóc đen dài đến lưng được bó buộc cẩn thận, ở trán tóc mái dài rẻ hai bên và được tết thành hai cái bím tóc thả xuống, một cái dây trang sức trang trí trên đầu ràng buộc lấy mái tóc.

Phối sức đơn giản là những cái hình trăng khuyết, phân bố cách đều nhau lấy trán làm trung tâm phân ra hai bên. Ở cổ lại mang theo một cái vòng cổ tại đó đính lấy ba cái mảnh ngọc xanh tựa giống như con mắt một dạng.

Y phục phối sức bắt mắt nam nhân, giống như nịt ngực tấm vải xanh lục che đi phần ngực. Còn lại hở lộ da thịt cùng cái eo thon gọn, phần dưới là một cái váy bó sát cách đầu gối lên hai tấc.

A Lam nhanh như thiểm điện đả xuất hiện ở phía sau Đế Thiên An, tay cầm trên một thanh loan đao kề sát lấy cổ Đế Thiên An, gương mặt lạnh lẽo hàn băng.

“ Cuối cùng nàng cũng chịu ra ư? ta còn tưởng mỹ nhân như nàng trốn một bên xem chứ” Đế Thiên An cười nói, không xem vào đâu sự uy hiếp của A Lam

“ Ta cảnh cáo ngươi!!!” A Lam lớn tiếng đe dọa nhưng sắc mặt biến sắc lên khi cây đao của mình hoàn toàn không để lại thương tốn gì, hoa lửa không ngừng bắn ra.

Phục Hy lúc này mồ hôi đã tuôn ra không ngưng, cái bàn tay của hắn bị hỏa diễm thiêu đốt không cách nào dập tắc được, đến bao nhiêu lực lượng cũng bị cắn nuốt đi.

“ Đây là!!!” Phục Hy kinh ngạc thốt lên khi lớp da cháy khét bỏng rát của mình vốn không còn, hỏa diễm rực rở kia nháy mắt đem da thịt bốc hơi có thể thấy được xương của hắn, vậy mà giờ đây đang sinh sôi lại da thịt như cũ.

“ Ta có thói quen là không thích mấy cái lão già vừa xấu như lão đụng chạm, lần này là nho nhỏ cảnh cáo.” Đế Thiên An nói xong, thu lấy Đế Viêm về người, nói : “ nhưng với mỹ nhân như A Lam thì ta lại hoan nghênh”

“ Khụ khụ” Phục Hy ho khan lên, nói : “ Đế Thiên An, cậu đúng là trọng sắc khinh thân già ta mà”

A Lam thầm nói : “ hỏa diễm của hắn lại đáng sợ như vậy, có thể thiêu đốt lẫn hồi phục, thân thể lại cứng rắn vô bì, quả là một tên đáng sợ”

Nhìn thấy Phục Hy không sao cả, A Lam cũng liền thu đao thân hình lơ lửng ở không trung nhanh lùi về sau, con mắt lạnh băng trừng hắn.

“ Mỹ nhân có khác, cho dù có giận cũng khuynh thành!” Đế Thiên An tán thưởng, thân ảnh lóe lên đả xuất hiện bên cạnh A Lam, tay vươn ra luồn vào cái eo nàng ôm lại lưu manh đùa giỡn : “ bây giờ ta lại muốn Bá Vương Ngạnh Thương Cung rồi”

Ngay khi cảm nhận được bàn tay kia ôm lấy eo mình, A Lam bên tai nghe được khinh bạc, càng xấu hổ lẫn giận dữ là tên kia cái tay lại hường về mông nàng khẻ vỗ một cái, để cho A Lam vừa thẹn vừa giận.

“ Lưu manh muốn chết!”

A Lam kêu một tiếng khẽ kêu, đột nhiên biến thành vô số màu tím con bướm, thân hình nàng hư huyển biến mất rời khỏi Đế Thiên An, xuất hiện lần nữa cách hắn 5 mét phương vị.

“Ám Sát Điệp cũng lấy ra rồi, xem ra A Lam tức giận rồi!” Phục Hy một bên quan sát thầm nói.

Theo A Lam tay khẻ huy động, vô số xinh đẹp mê người con bướm chen chúc mà ra, bay về phía Đế Thiên An...

“ Xuy Xuy!!”

Hàng ngàn con bướm vỗ cánh bay nhanh, dưới sắc trời âm u mưa rả rích sáng lên hàn quang, vô số hàn mang bao phủ hắn, nhanh chóng đem hắn bao vây, kín không kẽ hở, những đôi cánh vô hại này lại sắc bén hơn cả binh khí.

“Leng keng leng keng…!”

Liên miên bất tuyệt thanh âm đinh tai vang lên, cùng với vô số hỏa hoa bắn ra khi những con Tử Điệp không ngừng vỗ cánh thương tổn Đế Thiên An, theo từng nhát chém y phục bị đứt rách càng ngày bị thiếu đi.

“ Để ta xem thử ngươi được bao lâu” A Lam nhìn thấy đối phương không động đậy, bất vi sở động không có hề hấn gì, cười lạnh thúc duc càng nhiều thần nguyên.

Hai tay A Lam vung vẩy tựa như múa, trên tay quang mang càng thêm lộng lẫy, Tử Điệp nhanh chóng trào ra, hình thành một cái thật lớn vòi rồng bươm bướm.

Cái vòng vòi rồng này điên cuồng xoay tròn, ở bên trong là Đế Thiên An, liên miên công kích không dứt trút lên người hắn.

Khí tràng cường đại toát ra, cơn phong bạo gió vòi rồng nhấc lên đem những cát đá lân cận thổi quét đi.

“ Keng keng!!”

“ Đinh đinh...tư tư !!”

Một cổ lộn xộn tiếng đánh vang lên, bất tuyệt như lũ.

Công kích ước chừng liên tục đả qua mười phút trôi qua.

“ Ngay cả Ám Sát Điệp Ba Ngàn Trảm toàn lực một kích đủ để giết chết Lục bộ Đại Thần cấp bậc cường giả, nhưng với cái tên biến thái này vẫn còn chưa đủ” Phục Hy con mắt quan sát cái thân ảnh ở bên trong lốc xoáy kia một bên thầm nói.

Hắn tại 4 năm trước đã biết được Đế Thiên An cường đại đến thế nào, nhục thể cứng rắn vô bì đáng sợ. Đến cả dung nham dưới lòng đất cũng không một chút tổn thương đến được, cho nên công kích của A Lam thất bại cũng không quá ngạc nhiên gì.

“ Phừng!!!”

Đột ngột, hỏa diễm rực rở bạo phát, như sóng nước lan tỏa mà ra, rồi theo cơn lốc xoáy vòi rồng hình thành cơn lốc lửa.

Nhiệt độ nháy mắt ấm lên, không gian xung quanh những đóa rực rở hỏa diễm có phần vặn vẹo đi. Toàn bộ Ám Sát Điệp đều bị đôt thành tro tàn trong biển lửa.

“ Sưu!!!”

Bên tai nghe được tiếng động nhỏ, cùng với hơi ấm cảm nhận được so với không gian xung quanh còn mạnh hơn. A Lam ngay lập tức vung tay phải, đem thanh ám sát đao chém ngược về sau.

“ Đinh!!!”

Đế Thiên An để mặc nàng đâm một cái, cười nói : “ nàng còn bản lĩnh nào không?”

Cái eo lại bị bắt giữ, đoản đao như đánh vào thứ kim loại cứng rắn vô bì không thể nò xuyên qua, không cần quay lại A Lam cũng biết là kẻ nào, lại thúc dục thần lực trong người, hóa thành các Ám Sát Điệp bay đi.

Nhưng nàng vừa hiện ra, Đế Thiên An lại xuất hiện đem tay bắt lấy eo A Lam.

A Lam lại thúc dục thần lực hóa bướm rời đi.

Đế Thiên An lại hiện ra tóm lấy eo nàng.

Cứ thế lặp đi lặp lại gần chục lần.

“ Buông ra!!” A Lam tức giận quát lớn lên.

Đế Thiên An cười nói : “ buông cũng được, nhưng mà A Lam, y phục của Bản Đế bị nàng hủy hết rồi. Còn bị nàng chém một thân thụ thương đây, nàng tính thế nào?”

“ Ngươi!!!” A Lam tức giận thốt lên một tiếng, đến cả đòn mạnh nhất của mình còn không làm gì được y, bị hủy trong nháy mắt làm sao mà tổn thương được cơ chứ, lại hóa thành bướm xuất hiện tại chổ của Phục Hy.

Đế Thiên An cũng không có truy tiếp, ngón tay vẫy nhẹ cơn lốc lửa nhanh co rút lại thành một đóm lửa nhỏ, sau đó chậm rãi tan biến đi.

“ Mà thôi! Không trêu nàng nữa! Nhưng mà A Lam nàng hủy Bản Đế y phục vậy phạt nàng làm lại cho Bản Đế một bộ y phục khác đó” Đế Thiên An cười nói.

A Lam cười lạnh : “ nằm mơ”

“ Mỹ nhân nàng không làm cũng phải làm, bằng không Bản Đế mà giận lên khi đó những người xung quanh nàng liền xui xẻo rồi. Nhớ đó chính tay nàng làm ra mới có giá trị à, mỹ nhân”

Phục Hy cười lên một tràng : “ Ha ha ha! Nói đúng lắm! A Lam chúng ta là đại mỹ nhân đó! Không ít đối tượng theo đuổi đó. Lại bắt A Lam thêu cho cậu một cái áo, cậu có phải cũng thích A Lam chúng ta rồi không? ”

A Lam nghe được chỉ “ hừ” một tiếng.

Đế Thiên An xoay người bước đi, nhàn nhạt nói :“ Nàng đích xác là xinh đẹp, nhưng nữ nhân xinh đẹp ta gặp qua không thiếu. Có điều lãnh mỹ nhân như vậy Bá Vương Ngạnh Thương Cung càng thêm thú vị.”

A Lam nghe xong, giận dữ mắng : “ đồ lưu manh, ngươi dám !!”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, nói : “ trên đời này không có gì là ta không dám cả, chẳng qua là Bản Đế có muốn làm hay không? Nàng đó không nên kích thích Bản Đế , không thì cho dù là Thiên ta cũng giết”

“ Nói khoác” A Lam lạnh giọng nói.

“ Cả Thiên cũng giết ư?” Phục Hy thầm nói, ánh măt lóe lên tinh quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK