Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cũng không để ý vấn đề này kéo dài, thu lại hết thần binh rồi lại lấy ra một cái túi gấm khác, cấp cho Cao Nguyệt.

“ Ah!” Cao Nguyệt kinh hô lên, ngượng ngùng : “ cho con... ư?”

Thiên Trạch nói : “ tuy ta không ưa Yên Đan song con là bạn của Như Sương, hơn nữa lại là con gái của nàng ấy. Năm xưa ta cũng quen biết, xém nữa là đắc thủ đem nàng ấy kéo vào cung. Chỉ là mẹ con vì nhiệm vụ mà chạy mất, bằng không có khi ta có đứa con gái như con rồi cũng nên, làm gì tiện nghi Yên Đan chứ”

Cao Nguyệt nghe xấu hổ : “bại hoại”

“ Cha! Người đúng là... háo sắc” Như Sương suy nghĩ một chút liền nói.

Thiên Trạch nói : “ háo sắc ư? có Đế Vương nào không tam cung lục viện chứ? nếu ta không thương hoa tiếc ngọc. Thì con có biết số phận của các nữ nhân trong cung là gì không? Không bồi táng theo quân vương băng hà thì cũng bị tướng lĩnh quân sĩ khinh nhục. Lũ quân đội các nước luôn có một trại doanh kỹ riêng, số phận bọn họ chính là bị ném vào trong đó, một số may mắn có nhan sắc thì làm thiếp. Nói đâu xa trên đường ta đến gặp con gặp một chi tàn quân ẩn nấp làm sơn tặc, chúng còn bắt một cái cô nương tuổi con muốn làm nữ nô, may là ta bắt gặp mà diệt một thể. Ta đúng là háo sắc, nhưng mà trước nay cũng chưa cưỡng ép nữ nhân nào.”

Xích Luyện nói chen vào : “ đầy lời hoa mỹ, không cưỡng ép ư? bệ hạ không cưỡng ép nhưng lại dùng thủ đoạn à”

“ Khụ khụ” Thiên Trạch ho khan lên, nói : “ai không có thủ đoạn chứ. Ta dùng thủ đoạn nhưng quyền lựa chọn cuối cùng là ở các nàng. Là các nàng không vì quyền lợi, tư dục cũng vì bản thân mà cam nguyện vào Đế Cung.”

Xích Luyện nói : “ đứng trước bệ hạ, ta làm sao mà hùng biện lại được chứ, đổi trắng thay đen, lắc lư lợi dụng lòng người. Bị tính kế mà phải cam tâm bán mạng không hay biết, vẫn luôn là bệ hạ sở trường.”

Thiên Trạch nói : “ ta có như vậy ư?”

Tuyết Nữ che miệng cùng gật đầu đồng ý vào : “ năm xưa các thế lực quy thuận Đại Việt, mỹ nhân phi tần các nước nhập Đế Cung không ít. Mưu tính trộm bí mật hoặc cài cắm thế lực gián điệp vào Đại Việt, nhưng không phải đều bị bệ hạ chuyển thành cánh tay của mình ư, nữ nhân nhập chính tham dự triều đường, bọn họ ai cũng bị bệ hạ từng bước lôi kéo mất”

Thiên Trạch nhìn Như Sương nói : “ năm xưa Triệu vương Yến còn chưa đăng ngôi, mẹ con là vũ nữ trong phủ, gia đình chịu ân ông ta cưu mang. Từ nhỏ được đưa học tài nghệ, quân có tâm thiếp có tình, cũng đã sinh tình”

“Hẹp hòi” Tuyết Nữ nghe hắn nói, nội tâm dao động biết tên này cố ý đáp trả lại mình, nhỏ miệng mắng một câu.

Thiên Trạch làm bộ không nghe lấy, nói : “ khi đó ta từ đất Ngụy mà ra, đến Hàm Đan với một thân phận khác, giống như là Tây Vực tăng nhân chứ không là Đạo Thánh, Triệu Nhã thê tử của Triệu Quát bào muội của Hiếu Thành Vương thèm cha thân thể, mời vào phủ. Sủng nam của cô ta là Vệ quốc Kiếm Tiên Liên Tấn hay tin chạy đến, ta chém một tay, ăn một bữa cơm rồi đi ra”

Như Sương đối với chuyện cũ của cha mẹ cực hấp dẫn : “ sau đó thì sau?”

Thiên Trạch nói : “Cự Lộc hầu Triệu Mục quyền khinh triều dã là nam nhân mà Triệu Hiếu Thành vương yêu thích, Triệu Nhã cũng là một trong món đồ chơi của ông ta. Hay tin ta ngủ lại trong phủ, lại chém Liên Tấn, thế là cho người mời ta vào phủ”

“ Ah!” Thiên Minh, Cao Nguyệt, Như Sương một bộ khiếp sợ khi hay tin Triệu vương cùng Triệu Mục lại có quan hệ khác người thế.

“ Chuyện nam yêu nam, giới quý tộc các nước đâu cũng có cả. Ngụy An Ly vương yêu thích Long Dương Quân. Vương cung các nước còn làm những chuyện đồi bại hơn, cung đình tuy xa hoa nhưng ẩn trong đó có nhiều thứ dơ bẩn. Đế Cung thì khác biệc hơn đôi chút, ta nữ nhân nhiều, yêu thích nữ nhân không có ham muốn đặc biệc kia. Thời đó giới quý tộc đưa thê thiếp mình cho thuộc hạ hoặc mời chào nhân sĩ là bình thường. Ta cũng vậy, khi ta đến chổ Triệu Mục y vì lôi kéo ta, tặng cho ta hai cái song sinh mỹ nữ cùng một thanh bảo kiếm. Nếu là các con các con xử lý thế nào?” Thiên Trạch chậm nói rồi hỏi lại mấy đứa nhỏ.

“ Không nhận! đưa mỹ nữ cùng bảo kiếm, một khi nhận rồi sẽ bị ân tình của y lôi kéo vào” Như Sương nói.

Thiên Minh nói : “ có đồ tốt đưa cho mình mà không lấy chỉ là kẻ đần, cha tất nhiên sẽ lấy rồi, về phần ân tình ư, cha thông minh như vậy tất nhiên biết cách lấy đồ của người khác mà không chịu thiệt rồi”

“ Không sai!” Thiên Trạch gật đầu, nói : “ có đồ tốt tặng không, không lấy là đầu óc có vấn đề rồi. Ta lấy hết, sau đó dăm ba câu tỏ vẻ thần bí, lại nói suy nghĩ lại cho đáp án, Triệu Mục tất nhiên vui lòng chờ rồi. Bởi, ta đánh vào tâm lý của hắn. Một kẻ có thân thủ lại nhanh như vậy đầu nhập tất có mục đích, sau này trọng dụng cũng đề phòng. Mà từ từ đầu nhập sẽ tăng vị thế hơn. Lấy Cự Lộc hầu địa vị quyền khuynh nước Triệu khi đó, hắn tin chắc đầu nhập hắn có lợi ích hơn nhiều, tiền tài mỹ nữ đều có thể cho. Thế là ta ăn một bữa cơm ngon từ phủ dinh đi ra còn mang theo hai cái mỹ nữ cùng bảo kiếm”

Như Sương hiếu kỳ : “ sau đó thì sao?”

“ Sau đó ta dẫn hai vị mỹ nhân dạo phố, trong lúc không biết chọn chổ nghĩ thì lại dừng ở một cái kỹ viện” Thiên Trạch cười nói.

“ Hư hỏng” Như Sương, Cao Nguyệt nhẹ mắng, hai nàng không nhỏ cho nên biết nơi này có nghĩa là gì.

Thiên Trạch nói : “ ta vào trong đó xem hát ca múa, Triệu Mục vì chiêu mộ ta đem cô nương đẹp nhất, hoa khôi đem ra. Chi phí sinh hoạt ta không phải trả một đồng, có điều trong lúc xem múa thì con của Bình Nguyên quân Triệu Thắng là Triệu Đức hay tin ta cướp hoa khôi mà tìm đến.”

“ Rồi thế nào?” Thiên Minh hưng phấn hỏi : “ có phải là đánh nhau long trời lở đất trong Hàm Đan không?”

Thiên Trạch nói : “ ta chém chết vài tên, lại đem một tấm lệnh bài của Thanh Y Lâu ném ra ngoài, Triệu Đức bị ta hù dọa vài câu liền rút về ngay, cho người đi điều tra thân phận cũng như thông tin mà ta đưa. Về phần ta lại bị một thế lực khác là Ô gia mời đến trong phủ, chính là thế lực mời chào Liên Tấn. Ta lại ở nơi này ăn no uống khỏe, có chổ xa hoa mà nghĩ lại, trong tối ta bí mật đem toàn bộ tài sản của Ô gia dời đi”

Nghe đến đây đám người há miệng ra.

“ Vô lại” Như Sương, Cao Nguyệt cùng nói.

Đám người Mặc gia đầu lĩnh cũng há miệng lên, không nghĩ vị Đế Vương này lại chơi lưu manh như vậy.

Thiên Trạch nói : “Sáng hôm sau, Triệu Đức đến đem danh kiếm Khước Tà làm lễ vật bồi tội, còn đem hoàng kim, cùng chuộc thân cho hoa khôi tặng cho ta. Khi đó, nhân lúc ta đi vắng, Ô gia thiếu chủ nghe lời Liên Tấn chạy đến chổ muốn đoạt nữ nhân ta. Ta chém chết, giết một mớ người sau đó lại ra ngoài, thân phận Thanh Y Lâu lâu chủ lộ ra, Ô gia không dám làm càn, Triệu Mục cũng không dám thu hạ ta nữa, bởi ta khi đó là lâu chủ thần bí của một cái tổ chức sát thủ nước Ngụy, 108 tòa Thanh Y Lâu mỗi lâu 108 sát thủ”

Ngừng một chút Thiên Trạch nói : “ câu chuyện đến đây, các con đã rút ra được bài học gì nào?”

Bốn đứa thiếu niên thiếu nữ ngẩn người, khi tình thế đột ngột bị chuyển.

“Mời trò Thiên Minh trước” Thiên Trạch hướng Thiên Minh nói.

Thiên Minh suy nghĩ rồi nói : “ bài học ở đây là cân nhấc lựa chọn đối thủ, trước khi ra tay phải nắm giữ tình báo. Chọn con mồi yếu nhất dê béo nhất ra tay trước, nhân lúc bọn họ bất ngờ đánh cho không kịp trở tay. Lại để cho bọn họ đối với mình thần bí mà kiêng kỵ, để mời chào”

Thiên Trạch gật đầu : “ ta khi đó là Đạo Thánh, người muốn giết ta có đến hơn vạn, ta đắc thủ hơn cả ngàn lần, sở hữu tài bảo khổng lồ, chư môn các phái động tâm thèm nhỏ dãi, các tổ chức sát thủ nhắm đến là chuyện thường tình. Ta lại ở trong thành Hàm Đan lắc mình qua lại giữa các thế lực lớn, ăn no mặc ấm chổ nghĩ sang trọng, mà bọn họ còn phải ra sức lấy lòng ta. Các con thấy thế nào?”

“ Lợi hại” Thiên Minh nói.

Như Sương nói : “ vô lại”

“ Gian xảo” Cao Nguyệt nói.

Thiếu Vũ thì trầm mặc, rồi nói : “ che dấu tung tích, qua lại giữa các thế lực, giữa thực và hư để địch nhân không phân biệc. Khó ai có thể ngờ đến Đạo Thánh lại có ngay ở trước mặt bọn họ.”

Thiên Trạch nói : “ ta muốn hạ thủ tất phải hiểu rõ tình báo, thân phận quá nổi buộc phải để một cái thân phận khác hấp dẫn ánh mắt. Kẻ tầm thườn thì dịch dung đổi phận rồi ra tay, còn ta thì để con mồi từ mời đến. Trước thì tỏ vẻ thần bí, sau đó lại tung hỏa mù, phô trương khí thế của mình.Ta có gây án đi nữa ai có thể nghĩ Đạo Thánh lại là Thanh Y Lâu cơ chứ. Giữa lúc bọn chúng tra tìm tài sản mất đi, ta đã chuồn êm xuôi ra khỏi nơi gây án, hơn nữa còn để bọn chúng phải cung cung kính kính đưa tiễn.”

Đạo Chích ở trong nhà cướp ra ngoài : “ bội phục! bội phục! năm xưa Đạo Thánh đi đến chổ nào là náo loạn rung trời chổ đó. Từ Mộ Vương Chi Vương cho đến quốc khố các nước đều dể dàng đắc thủ. Ta dù có danh trộm vương đúng là quá kém cỏi rồi, dù là trong giới trộm ngài cũng là Đế trong vương”

“Trộm cũng có đạo! Tư Không Trích Tinh thì ưa thích có người cầu mình mới trộm, Đạo Soái Lưu Hương thì thích phát thiệp rồi trộm, lại ưa thích hóa giải can qua gây gỗ. Còn ngươi thì không những trộm đồ còn giết người không ít” Thiên Trạch thâm ý nói

Đạo Chích gãi mũi nói : “ ta còn có trộm của người giàu chia nhỏ người nghèo”

“ Cha cũng là trộm đấy” Như Sương liền nói đở cho Đạo Chích : “ trộm đạo của cha là gì thế?”

Thiên Trạch nói : “ kẻ trộm tầm thường vì tư lợi của mình trộm cắp tài sản, loại trộm này có bảy thành, hai thành còn lại thì trộm vì người khác. Cha con thuộc loại cuối, ta trộm cả giang sơn, trộm một cái cho vạn thế thái bình. “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK