Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí gian phòng lại im lặng, một hồi Tử Nữ lên tiếng : “ Rốt cuộc 3 vạn quân lương rốt cuộc là thế nào chạy mất, Cơ Vô Dạ biểu hiện dường như cũng không rõ việc này, hắn dẫn xuất binh mã đi theo chẳng khác nào làm việc dư thừa cả”

Vệ Trang mày chau lại ngưng trọng nói : “ nơi cất giấu rất cao minh, khó mà lên được mấy trăm trượng khoảng cách, muốn lên được phải sử dụng cơ quan bên trên, khi ta đến hoàn toàn không có dấu hiệu chiến đấu qua.”

“ Vệ Trang huynh lời nói, còn có hoàng tước đứng sau” Trương Lương lên tiếng hỏi.

Hàn Phi cười nói : “ Không ngờ trong Tân Trịnh còn có một nhân vật như vậy, trước mặt Cơ Vô Dạ trộm lấy ba vạn quân lương không một ai hai biết”

Tử Nữ đem bầu rượu rót xuống, nói : “ Thủ đoạn cao minh, ba vạn quân lương lấy đi còn có người chịu tội thay cho mình”

Hàn Phi gương mặt ngưng trọng sau đó chán nản thở dài nói : “ Cơ Vô Dạ mười phần khẳng định ta làm ra, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch”

“ Trong thành Tân Trịnh này có người còn có thể qua mặt được hết thảy, rốt cuộc là thần thánh cao nhân nào” Trương Lương suy tư nói, ngưng trọng hơn bao giờ hết giờ nghỉ lại đối phương bày ra thủ đoạn quả khiến người sợ hãi.

Hàn Phi môi nhích lên độ cong, nhớ lại một thân ảnh nam tử, cười nói :“ Chúng ta dường như bỏ sót một người”

“ Ý huynh là Dược Thiên Sầu, có điều ba vạn lượng hoàng kim còn chưa hợp nhãn vịtrang chủ này” Trương Lương dò hỏi, nếu có thể qua mặt hết thảy thủ đoạn thông thiên leo núi như đất bằng thì chỉ có vì trang chủ kia.

Nhưng mà 3 vạn lượng hoàng kim mà nói so với thu nhập của các tòa chi nhánh Thanh Y Lâu mà nói cũng không là gì.

Phải biết rượu ngon vải vóc các mặt hàng bán ra đều đem lại lợi nhuận lớn. Chưa kể mỗi lần đại hội cờ vương được tổ chức đem lại rất lớn nguồn thu tài chính đây.

Vệ Trang con mắt thoáng qua quang mang, lắc đầu nói : “108 tòa Thanh Y Lâu mọc trên thất quốc, phú giáp thiên hạ. Thú vị là một con cá lớn.”

Hàn Phi cười nói : “ mấy ngày nay vị bằng hữu mới này của ta, phát đạt không ít”

Tử Nữ tay nâng bình rượu dừng lại, khẽ suy tư liền đoán ra được là người nào : “ Thất Tuyệt Đường chỉ là một thế lực nhỏ, chỉ chưa đầy một tháng đả quét sạch các thế lực trong thành, để lại duy nhất một Độc Hạt Môn là biết rõ thế lực của Cơ Vô Dạ, lại thêm huynh ấy rầm rộ chở lấy tài sản các thế lực kia về không ai nghi ngờ được.”

“ Có thể thoát đi tai mắt của Soa Y Khách, Bách Điểu lẫn Tử Lan Hiên, khắp cả Tân Trịnh này trừ Dược Thiên Sầu ra, ta nghĩ chỉ có một người là Phượng Vô Song huynh ấy mà thôi.” Hàn Phi uống một hơi chung rượu của mình.

“ Phượng Vô Song!” Trương Lương lẩm bẩm, ánh mắt dường như hiểu ra.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, đúng như Hàn Phi nói bọn họ bỏ qua Phượng Vô Song từ đầu đến cuối hắn đều vô can, không ai nghi ngờ được cả, đến cả Cơ Vô Dạ cũng không có lý do để nghi ngờ.

Dù sao trong thời gian này Thất Tuyệt Đường bận tối mặt mở địa bàn, đối phương thu thập dân chúng tài chính chống đở là cướp lấy tài sản các thế lực, lại dựa vào buôn bán rượu lẫn các đồ gia dụng, sòng bạc....

Lời dứt bốn người không nói tiếp mà hướng mắt về nhìn ngoài cửa, bởi bên tai bọn họ nghe được một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó không lâu tiếng “ Cốc cốc cốc!” gõ tay trên cửa vang lên.

“ Tỷ tỷ!”

Tử Nữ nghe được biết tỷ muội mình tìm đến, đứng dậy đi đến cửa phòng sau đó mở ra, liền thấy một cái mặt trái xoan thanh lệ cô gái, cười hỏi : “ Hồng Du, có chuyện gì?”

Hồng Du kề sát miệng vào tai Tử Nữ, thì thầm : “Tỷ tỷ, Phượng Vô Song lại đến. Hơn nữa còn dặn dò Lộng Ngọc tỷ tỷ đến đàn một khúc cầm”

“ Ân! Tỷ biết rồi! tỷ một lát sẽ đi qua ngay ” Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang gật đầu trả lời.

Hồng Du nhìn thấy đám người khẽ khom người thi lễ cho ba người phía trong sau đó trở về với công việc của mình.

Tử Nữ đi vào bên trong, nhìn về Hàn Phi nói : “ người mà công tử muốn hỏi đã đến”

“ Ồ! Huynh ấy đã trở về rồi ư?” Hàn Phi nghe được bày ra một bộ bằng hữu lâu năm không gặp, đem chung rượu uống một hớp, lại nói : “ Thật là đúng dịp ta có nghe Tử Lan Hiên có một cầm cơ cầm nghệ siêu phàm, hôm nay cũng muốn nghe thử.”

Ba người bọn họ tin hắn mới lạ, nghe đàn chỉ là cái cớ mà thôi. Có điều bọn họ cũng không có xé rách. Bởi bọn họ cũng muốn tìm gặp người này.

Hàn Phi cũng không để ý ba người, tiêu sái đi ra ngoài tìm đến gian phòng của Phượng Vô Song. Nhưng không lâu hắn lại dừng bước trên hành lang khi nghe được một cái thanh âm.

Cầm âm du dương uyển chuyển thanh âm lan tỏa khắp cả Tử Lan Hiên, rơi vào tai của đám người, khiến bọn họ đều dừng lại lắng nghe giai điệu ngân vang.

"Ân, tiếng đàn này ?" Tử Nữ tâm thần khẽ động, đi phía sau Hàn Phi mày nhíu lại.

Mà Tử Lan hiên trên dưới, càng là một mảnh rung động.

"Trời ạ, tiếng đàn này thật là dễ nghe!"

"Nói nhảm, Lộng Ngọc cô nương tiếng đàn có thể không dễ nghe sao ? Chỉ là hôm nay khúc đàn này, lần đầu tiên nghe, thực sự là bất khả tư nghị"

"Không sai, thế gian còn có như thế khúc đàn, khó được."

"Nhất là trong vùng hào phóng, không câu chấp ý, để cho ta nhất giới thư sinh, đều vứt không được muốn cầm kiếm chân trời!"

“ Khúc đàn này là Tiếu Ngạo Giang Hồ, đúng rồi, là nó, không sai chút nào”

Không biết qua bao lâu, cầm dứt âm hết.

“ Cạch!”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, từ bên ngoài Tử Nữ cất bước đi vào, ánh mắt trong có mấy phần u oán, nhìn về cái nam tử bình phàm trong phòng :“ Ta thấy huynh so với vị Tình Thánh kia còn lợi hại, viên minh châu trên tay ta cũng bị huynh trêu chọc. Huynh đàn rung động như vậy không phải là có ý gì đó chứ”

Lộng Ngọc nghe mà càng ngượng, xấu hổ thốt lên hai tiếng :“ Tỷ tỷ”

Ở ngoài cửa, Hàn Phi cất bước đi vào bên trong, tán thưởng một câu, lại nói : “ không nghĩ đến Phượng huynh còn tinh thông nhạc luật, bội phục bội phục. ”

Thiên Trạch cùng thu hồi tươi cười, bàn tay nâng lên chung rượu sau đó đột ngột ném ra phía trước cửa.

“ Xuy!”

Chung rượu lao nhanh ra ngoài, đi qua Hàn Phi trực tiếp bắn đến một cái người. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh kiếm lóe lên chung rượu mang theo kình lực của Đế Thiên An ném đến bị kiếm cản lại.

“Hừ” Vệ Trang nhích lên khóe môi nhỏ, Sa Xỉ trên tay sống kiếm cản lại chung rượu, sau đó theo tay vung ra đem chung rượu hất ngược trở về.

Đế Thiên An vươn tay bắt lấy chung rượu ném lại mình, cất lời : “ Nghe nói Quỷ Cốc kiếm pháp lấy đạo của thiên địa mà chia ra Tung Hoành. Ngươi chính là Quỷ Cốc truyền nhân Hoành kiếm người, Cái Nhiếp”

Vệ Trang bàn tay dùng sức nắm chuôi kiếm, mày chau lại. Hắn tuyệt không tin y không biết hắn được, lời vừa rồi chẳng qua là cố tình, trầm thấp nói : “ ngươi cho là như vậy?”

“ Chẵng lẽ không phải à! Nếu không phải Cái Nhiếp như vậy là Hàn Tiểu Trang, đúng là Hàn Tiểu Trang. Ngươi chính là sư đệ của Cái Nhiếp” Đế Thiên An một bộ ngộ ra, đưa tay chỉ về Vệ Trang.

“ Phốc xuy!” Tử Nữ, Lộng Ngọc che miệng cười lấy

Không biết vì sao? Tử Nữ nhìn thấy Vệ Trang bị chọc khí, không những không có cảm thấy tức giận, trái lại cảm thấy có chút nhìn có chút hả hê.

Có lẽ là Vệ Trang, bình thường luôn luôn lạnh như băng hình dạng, cho nên hiện tại, nhìn đến Vệ Trang ăn thiệt, mới sẽ cảm thấy thú vị.

“ Hàn Tiểu Trang, cái tên này Phượng huynh từ đâu mà nghe được” Hàn Phi tất nhiên biết y cố tình trêu chọc Vệ Trang, mười phần không chút sợ ngược lại còn góp thêm một ngọn lửa vào hỏi.

“ Hành tẩu giang hồ tin tức phải linh thông một điểm, một nguồn tin đáng tin cậy còn nói cho ta biết.Hàn Phi ngươi tuy là cao đồ của Tuân Khanh, song bị Nho gia đuổi đi, hết đường phải trở về quê nhà” Thiên Trạch không đếm xỉa gì gương mặt âm trầm của Vệ Trang nói.

“ Nguồn tin của huynh thật đúng làm cho Hàn Phi nghe mà kính sợ” Hàn Phi tỏ vẻ thương tâm nói.

Đế Thiên An nói : “ ngươi học Nho lập Pháp, Ngũ Đố trong có năm loại người. Mà Nho sinh là một trong năm loại người mà ngươi phê phán. Hiệp lấy Võ phạm cấm, Nho lấy văn loạn pháp. Đúng là không chỉ qua cầu rút ván còn đem cắt dây.”

“ Mấy lời này quả đúng là đao kiếm tổn thương người à!” Hàn Phi hai chân lùi về sau lảo đảo, một bộ thương tâm thống khổ.

“ Thú vị!” Tử Nữ thầm nói, ánh mắt tràn đầy hứng thú quan sát.

Hàn Phi nhìn Phượng Vô Song nâng cốc mà uống, thấy y không nói gì, thu hồi lại sắc mặt của mình, nghiêm chỉnh nói : “ Bách gia học thuyết cũng có phân chia giống như Quỷ Cốc Tung và Hoành. Nho phân làm Hủ Nho và Vương Nho, Hiệp cũng có Hung Hiệp và Nghĩa Hiệp”

Đế Thiên An cắt ngang, lên tiếng : “ Đạo lý quá sâu rộng, kẻ hèn lại không rõ mấy đạo lý như vậy. Cửu công tử chi bằng đàm luận mấy vấn đề này với người khác đi. Như vị Quỷ Cốc này chẳng hạn, không thì Cơ Vô Dạ cũng được, ta tin hai vị này hẳn rất thích nghe đạo lý trị quốc của ngươi đấy. ”

Hàn Phi cũng không có quá nhiều bất mãn khi bị cắt ngang, cất lời nói: “ Phượng huynh đúng là biết nói đùa, ta thấy huynh còn tinh minh hơn nhiều đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK