Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Quan thành, Cái Nhiếp gian phòng bên ngoài.

Cái Nhiếp mày nhíu lại, khi hắn nghe được bên ngoài truyền đến hai tiếng vật nặng ngã trên mặt đất âm thanh, thầm nghĩ là địch nhân bắt đầu tiến công sao? nhưng mà bên ngoài cũng không thanh âm đánh nhau.

“ Ong ong ong ong!”

Cái Nhiếp ngồi ngay ngắn ở trên giường, đột nhiên trong tay Uyên Hồng truyền đến một hồi nhẹ nhàng kiếm minh, từng luồng nhàn nhạt màu tím chi khí bị hấp dẫn ở trên kiếm.

“ Là độc ư?” Cái Nhiếp thầm nói, chăm chú nhìn tử sắc chi khí mà suy tư rốt cuộc là loại độc gì?

Đồng thời không rõ đây là Mặc gia người thả độc vào, chủ ý muốn hắn chết hay là còn có nguyên do khác?

Với chân khí thâm hậu trong người, Cái Nhiếp hoàn toàn không sợ luồng khí độc xung quanh mình. Trước mắt hắn cứ tạm thời lấy tĩnh chế động, chờ đợi phát sinh tiếp đến.

Bên cạnh thạch thất, Thiên Minh cũng từ một đêm ngon giấc tỉnh lại, tại Tuyết Nữ điểm huyệt sau đó hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Ánh nắng hôm nay thật chói mắt” Thiên Minh lẩm bẩm, nói xong hai tay giơ qua đỉnh đầu vươn cái lưng mệt mỏi.

“ Tích!” một cỗ cảm giác quái dị từ trên người truyền đến, Thiên Minh ngây người khi nhìn thấy một giọt dòng máu màu đỏ tươi từ chóp mũi của mình trượt xuống.

Vội vàng bịt lại miệng mũi, Thiên Minh không rõ nói : “hả? sao lại thế nhỉ. Vô duyên vô cớ, sao lại chảy máu mũi thế nhỉ?!”

Đại não nhớ lại hôm qua cái nữ nhân điểm huyệt mình, tức giận nói: “ chắc chắn là ả nữ nhân lòng dạ ác độc Tuyết Nữ kia đã phong bế huyệt đạo của mình, khiến toàn thân ê ẩm. Nhất định phải tìm cơ hội báo thù!!”

“Khụ khụ khụ!!” Vừa nói xong Thiên Minh ho khan vài tiếng, cổ họng bây giờ truyền lại đau rát : “ cổ họng khó chịu quá, cứ như lửa đốt vậy”

Thiên Minh sử dụng lực khí toàn thân đi về cửa đá, sau đó dùng sức đẩy cửa, hắn càng là hai tay dùng sức vừa đập cửa còn đồng thời dùng sức hét to: “Có ai không? Thả ta ra ngoài!! Khụ khụ!!”

Thiên Minh cảm giác mình cuống họng bộ vị càng ngày càng khó chịu, hắn lại cảm thấy hô hấp có một chút không trôi chảy, lại có mấy giọt máu theo cái mũi rơi trên mặt đất.

“ Thiên Minh?!” Cái Nhiếp nghe được Thiên Minh thanh âm hô lên

Mà nghe được thanh âm quen thuộc, Thiên Minh gấp nói : “ đại thúc, thúc đang ở đâu?”

Cái Nhiếp mặc dù mình có chút nóng nảy, thế nhưng là có nhiều thứ cần dựa vào hắn chính mình, dù sao mình cũng không phải hắn nhân sinh toàn bộ, lớn tiếng : “ Thiên Minh, con hãy cố hết sức lại gần cửa sổ, ở đó thoáng khí”

Thiên Minh nghe được liền di chuyển trở về chỗ giường mình, lại nói : “ đại thúc, cổ họng con khó chịu quá, nóng như lửa đốt. Có phải bệnh của con lại phát tác rồi không?”

Cái Nhiếp an tâm lại, xem ra Thiên Minh tình huống còn không phải rất nguy cấp: “ Thiên Minh con còn nhớ phương pháp hít thở vận khí mà ta dạy con không?”

“ Nhớ ạ! Chính là làm cho khí chạy khắp cơ thể, có phải không ạ?” Thiên Minh trả lời

Cái Nhiếp đáp : “ con hãy luyện tập một chút thì cổ họng sẽ dể chịu hơn đó”

“ Được rồi, đại thúc” Thiên Minh nghe vậy đáp lời, khoanh chân tọa thiền nhớ lại lời dạy của Cái Nhiếp rồi làm theo.

Cách Cái Nhiếp và Thiên Minh một đoạn khá xa, trên một hành lang khá trống trải, nơi này khí độc vẫn chưa lan tỏa đến, trên hành lang có hai thân ảnh,chính là Thiếu Vũ cùng Cao Nguyệt.

Thiếu Vũ ngẩn ngơ nhìn ánh sáng mặt trời một cái, hôm qua Cơ Quan Thành chuyện phát sinh, Hạng thị nhất tộc từ Mặc gia đệ tử trong miệng cũng nghe nói một điểm, tâm tình đều có chút trầm trọng.

Hắn còn coi là Mặc gia Cơ Quan Thành vững như thành đồng vách sắt,là Đại Tần cuối cùng một mảnh vui vẻ đất, nhưng không nghĩ tới trong sớm tối cũng bị công phá.

"Nghe Lương thúc nói, Cái tiên sinh bị Mặc gia giam giữ, Thiên Minh gia hỏa này cũng không biết chạy đi nơi nào?" Thiếu Vũ nghiêng đầu qua nói.

"Cái tiên sinh chỉ là bị Tiểu Cao hiểu lầm, chờ bắt lấy địch nhân thì sẽ thả hắn, Thiên Minh thật đúng là không cho người bớt lo!" Nguyệt Nhi lắc đầu thân ảnh nhanh chóng cất bước đi cùng Thiếu Vũ.

Vừa mới đi tới hành lang cuối cùng, Nguyệt Nhi liền ngừng dưới bước chân đồng thời tay nhỏ vươn ra nắm lấy tay áo Thiếu Vũ lên tiếng : "Không thể qua đó"

Thiếu Vũ nghi hoặc lên :“ tại sao thế?”

“ Ta không biết là nguyên nhân gì, nhưng con đường phía trước tràn đầy độc khí” Cao Nguyệt cất lời ánh mắt nhìn về phía trước xa xăm khói tím lượn lờ.

“ Sao cô lại biết?” Thiếu Vũ tò mò lên tiếng.

Cao Nguyệt đem tay đầu ngón tay duổi ra lên tiếng :“ huynh xem, lá trên mấy cây kia đã khô héo cả rồi, có thể thấy được độc tính rất mạnh”

Thiếu Vũ theo Nguyệt Nhi ngón tay phương hướng nhìn lại, trước kia xanh biếc lá cây một khi màu tím sương mù bao phủ bên trong, những cái kia lá cây đã đã biến thành màu đen nhánh.

Không chỉ có như thế, còn có vài miếng lá cây từ khô chết trên cây rớt xuống, Thiếu Vũ trong mắt lướt qua vẻ hoảng sợ. Nghĩ đến nếu như không phải Nguyệt nhi ngăn lại, chính mình e rằng kết quả không chịu nổi kết quả.

Đang lúc này, chỗ tối trong thông đạo, một cái đã trúng độc Mặc gia đệ tử run run đi vào Thiếu Vũ cùng Nguyệt nhi trong tầm mắt.

"Đây là cái gì độc, đáng sợ như vậy." Thiếu Vũ lời mới vừa ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy mấy âm thanh kêu thảm, tựa như là gà trống gáy đột nhiên bị cố cắt đứt cổ một cái, thanh âm hoàn toàn là từ trong cổ họng phát ra tới.

Hai người hướng về thanh âm truyền tới phương hướng nhìn lại, tựa hồ có cái gì đồ vật đang chậm rãi hướng hai người bên này di động, đúng hơn là bò lại gần.

Bóng đen dần dần đến gần, hai người thấy rất rõ ràng, Thiếu Vũ con ngươi mở to ra khi thấy được thân ảnh bên dưới là Mặc Gia đệ tử.

Loại này Mặc gia đệ tử biểu tình tựa hồ rất thống khổ, một bên chậm chạp bò lên đi, một cái tay còn mắc kẹt cổ, tựa hồ bên trong có cái gì đồ vật, Thiếu Vũ thực sự nhìn không đi xuống: "Ta đi giúp y"

"Đợi đã" Nguyệt Nhi lên tiếng, trên tay xuất hiện một tấm khăn đưa cho Thiếu Vũ: "Đây là khăn tay đã được tẩm Bách Thảo Đan có thể kháng được độc tính trong một thời gian"

Thiếu Vũ có chút chần chờ lên khi thấy Cao Nguyệt vẫn không có khăn tay đeo, lên tiếng hỏi « Nguyệt cô nương, về phần cô thì sao »

Nguyệt Nhi nghe được cười nói : « cách đây không lâu, đại ca ca cho ta một viên Nghịch Độc Đan,ăn vào cơ thể ta bách độc không xâm»

Thiếu Vũ nghe được ánh mắt hâm mộ không thôi, Nghịch Độc Đan thứ này hắn cũng có nghe được, là Bách Việt một trong các loại kỳ dược. Có thể giải vô số loại độc trên thế gian, nghe nói nếu như ngâm qua máu Minh Xà khó loại độc nào mà không giải.

Mà viên Nghịch Độc Đan của Cao Nguyệt còn mạnh mẽ hơn rất nhiều Nghịch Độc Đan, bởi nó được Đế Thiên An sở luyện, dùng U Minh Hỏa Diễm cùng máu huyết của hắn ngâm qua, vạn độc khó xâm.

Thiếu Vũ cũng không màu mè gì nhanh chóng đem tay bắt lấy khăn tay đeo lấy, thân ảnh nhanh chóng tiến đến người phía trước : "Ngươi thế nào, xảy ra chuyện gì."

Tên kia Mặc gia đệ tử nhìn Thiếu Vũ một cái, tựa hồ muốn nói cho hắn cái gì, nhưng là không ngừng co quắp thân thể chỉ có thể nhượng hắn miệng lớn thở hổn hển khí, một câu nói cũng nói không nên lời.

Nhìn xem thống khổ Mặc gia đệ tử, Nguyệt Nhi gấp nói: "Nhanh đem hắn dời đến nơi thoáng gió, nơi đó khí độc khó mà tụ tập."

Thiếu Vũ ôm lấy người này Mặc gia đệ tử, đặt ở thông gió chỗ, tựa hồ hắn biểu tình không ở thống khổ như vậy.

"Nguyệt cô nương, có thể hay không cứu hắn." Nguyệt Nhi đi theo Đoan Mộc Dung học tập y thuật, Thiếu Vũ trong lòng tràn ngập hy vọng, nhìn người này Mặc gia đệ tử đem tay bóp lấy cổ họng, liều mạng thở dốc.

“ Khụ khụ khụ!” Mặc gia đệ tử ho khan mấy tiếng, đột nhiên cánh tay rớt xuống đất trên, không chịu nhắm mắt hai mắt tràn ngập mê mang.

Nguyệt Nhi chậm chạp lắc đầu,trong mắt chảy nước mắt, lại cũng nhìn không đi xuống, nghiêng đầu đi,chậm rãi nhắm mắt lại.

Sinh mệnh có đôi khi là như thế yếu đuối.

Tử vong là như thế đột nhiên, liền là thân là Đằng Long quân đoàn thiếu chủ Thiếu Vũ, cũng không dám tin tưởng, một đầu tiên hoạt sinh mệnh liền dạng này tại trước mắt mình biến mất, loại độc này thật là đáng sợ, cũng quá khó có thể tin đem ánh mắt nhìn xem

Nguyệt Nhi lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Nguyệt Nhi nhìn xem chết Mặc gia đệ tử trong lòng cũng là một mảnh buồn bã, mê mang nhắm mắt lại lắc đầu.

Mà giờ phút này Mặc Gia Cơ Quan Thànhkhí độc theo lấy mặt trời mọc càng thêm hừng hực đậm đặc, khí độc nương tựa theo dòng nước có mặt ở khắp toàn thành.

Có điều không có trong nguyên tác khí độc tràn đến nơi nào Mặc gia đệ tử liền tiếng kêu rên âm thanh đau khổ vùng vẫy, tại sinh cùng chết ranh giới bồi hồi, chờ đến cự độc phát làm, liền nằm ở trên đất không thể động đậy dần dần mất đi sinh mạng, thảm liệt đồ thành, mà chỉ chết đi một lượng nhỏ nhân mạng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK