Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đồn, Đạt Ma từ Thiên Trúc qua Tây Thổ ở trên Thiếu Thất Sơn, tu thành Thiên Nhãn Thông, dung hội ngàn vạn phật pháp, lĩnh ngộ thiên địa vạn vật bên trong ẩn chứa Vô Tướng Vô Thường chủ ý, kết hợp thiên nhiên Phong Vân lực lượng, tu thành kinh thiên động địa Ma Kha Vô Lượng.

Thành tựu Ma Kha Vô Lượng đồng thời, Đạt Ma phật nhãn soi thế giới, quá khứ tương lai, nhìn thấy Thiên Thu Đại Kiếp, từ đó lưu lại một viên Đạt Ma Chi Lệ.

Đạt Ma Chi Lệ ẩn chứa hắn trước khi chết thấy được Đại Kiếp cảnh tượng, đồng thời còn có hắn một thân phật pháp ký ức.

Ma Kha Vô Lượng một mực giấu giếm tại Mộc Nhân ngõ hẻm bên trong Thiếu Lâm tự, chẳng qua là mấy trăm năm qua chỉ có một người lĩnh ngộ Đạt Ma Ma Kha Vô Lượng, mà người này lại không phải Thiếu Lâm tự môn nhân.

Tên của y rất ít người biết, chỉ biết y xưng hiệu Trường Sinh Bất Tử Thần, thuộc Bộ thị gia tộc.

Cứ mỗi trăm năm, Bộ thị gia tộc sẽ sinh ra một cái võ học kỳ tài, bình thường sẽ bị người đời xưng tụng làm Thần, dùng đao thì Đao Thần dùng kiếm thì Kiếm Thần....

Đáng tiếc bọn hắn tất cả đều không thể đột phá Bộ thị thần tộc tuổi thọ cực hạn, tại bốn mươi tuổi trước đó liền toàn bộ tráng niên mất sớm.

Thẳng đến hai trăm năm trước, Trường Sinh Bất Tử Thần xuất hiện phá vở đi thứ ràng buộc này của Bộ thị. Y mặc kệ là mưu trí, võ công, kiến thức đều là thiên hạ nhất đẳng, có xưng bá thiên hạ hùng tâm tráng chí.

Thuở thiếu thời hắn liền học hết Thiếu Lâm tuyệt kỹ, càng thu được Đạt Ma nửa bộMa Kha Vô Lượng, tự chếThiên Cực Ma Kha vô lượng.

Trường Sinh Bất Tử Thần ý đồ độc bá võ lâm, đưa tới giang hồ mấy trăm đại phái thảo phạt.

Y một người lực đấu mấy trăm phái chưởng môn, cuối cùng Trường Sinh Bất Tử Thần phải thua bại và ẩn lui giang hồ, lại dùng thời gian khôi phục thương thế và đột phá lên tầng thứ cao hơn.

Đến nay đã qua hai trăm năm, Sưu Thần Cung dường như bị thế nhân quên lãng.

Mà Trường Sinh Bất Tử Thần vẫn ở tại tòa thần điện của hắn.

“Thuộc hạ tham kiến Thần!”

Một cái mặt mũi tràn đầy thuốc màu di chuyển qua hành lang rồi đến trước tòa điện thất to lớn, y dừng lại và quỳ gối, cung kính nói.

Đã hơn một trăm năm không ai thấy qua Thần hình dạng. Coi như quỳ gối màn trướng trước Đại Thần Quan, cũng chưa từng thấy qua Thần dáng vẻ.Thần càng là thần bí, hắn đối với Thần kính sợ liền càng sâu.

“ Chuyện gì?” màn trướng bên trong vang lên thanh âm của Trường Sinh Bất Tử Chi Thần, thanh âm lành lạnh mờ nhạt.

“ Đạo Thánh thân phận đã xác nhận!” Đại Thần Quan cung kính bẩm báo sự tình.

Liền ngay sau một luồng thâu thiên sát khí truyền ra ngoài, phô thiên cái địa khiến cho cả tòa thần điện không khí như lọt vào hầm băng, vô số người tại trong thần điện cảm nhận được mà kinh sợ

Đại Thần Quang khẩn trương khi cảm nhận được sát ý lăng lệ này.

“Là ai?” Trường Sinh Bất Tử Thần lạnh giọng hỏi.

Trường Sinh Bất Tử Thần hạ cấm chế lên con gái an bài Thần Mẫu và Thần Cơ trông coi đáy Phong Lôi tháp, chờ hắn đột phá cảnh giới khai sáng ra võ công mới, liền mang Thần Thạch ra thống nhất trung nguyên.

Chỉ là Tử Kim Thần Vũ hiện thân để cho hắn từ bế quan đi ra, giống như những thế lực lớn khác huy động lực lượng truy tìm.

Đằng sau một số bang phái lớn trên đất Ngô bị diệt chính là bóng dáng của Trường Sinh Bất Tử Thần, hai năm trước, trong quá trình thu thập hắn lại đụng phải Hỏa Phượng Hoàng cũng đang thu thập Tử Kim Thần Vũ, một trận chiến xuống hắn lại bại mà mang theo thương tích trở về nơi này dưỡng thương.

Mà khi trở về hắn mới hay Bộ Bạch Tố Trinh phá phong ấn rời đi, Thần Thạch biến mất và thay bằng một cái trận pháp.

Khi hay tin này Trường Sinh Bất Tử Thần cho rằng con gái đã lấy đi, một thời gian sẽ trở về tìm hắn. Mà xác thực một thời gian sau con gái lại tìm về chất vấn sự tình mẫu thân,thậm chí cùng hắn động thủ qua.

Một trận đấu này Trường Sinh Bất Tử Thần cũng nhận ra công lực nữ nhi ép trên mình, hắn không làm gì được lại thêm nữ nhi cường thế cũng đem sự tình năm xưa nói ra, nữ nhi hay tin thương tâm cường ngạnh rời đi.

Chuyện này hắn làm sao chấp nhận được, chỉ là nữ nhi cường đại để hắn tức giận không làm gì được. Thêm một chuyện để hắn giận giữ nữa, đó là Thần Thạch từ miệng con gái lại bị Đạo Thánh lấy đi rồi.

Bây giờ Đạo Thánh thân phận đã rõ hắn làm sao không muốn biết, phải biết kẻ kia không chỉ lấy đi Thần Thạch mà còn sở hữu Tử Kim Thần Vũ và tài sản khổng lồ. Một khi biết được hắn, Sưu Thần Cung khuynh tẫn lực diệt trừ cùng cướp đoạt những thứ kia.

Đại Thần Quan vội đáp : “Đạo Thánh là Thiên Trạch, y sau khi dùng Đạo Thánh thân phận náo loạn đã trở về Gia Lãm xưng Đế”

Trường Sinh Chi Thần nghe xong nói : “ ngươi đi thông tri thủ hạ tụ tập, sau đó gọi Thần Tướng đến đây”

“ Vâng!” Đại Thần Quan không dám nghi vấn, cung kính đáp sau đó lui đi.

Đại Thần Quan vừa đi, Trường Sinh Bất Tử Thần cũng chậm rãi đứng lên, đôi mắt vẫn luôn phong bế của lão mở ra.

Sau màn trướng tựa như có hai luồng sáng trắng bắn ra chiếu rọi đến tất cả mọi người trong điện.Lão có một đôi mắt mơ màng kỳ dị biến ảo khôn lường! Trong đôi mắt của lão có che giấu "Yêu ma"

“Thời điểm....đến rồi.” Hắn chậm rãi buông mấy tiếng không giống giọng người cho lắm ấy, trong thanh âm cũng che giấu "Yêu ma".

Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, một người đàn ông đang quỳ dưới đất đột nhiên cuống quýt đứng lên, chạy đến trước màn trướng mà cung kính nói: “Thuộc hạ....bất tài, không biết thời điểm mà Thần nói....rốt cuộc là có ý gì? Cúi xin....Thần....chỉ giáo!”

Giọng nói ấy mang theo sự lúng túng vô cùng, hóa ra người đàn ông này không hoàn toàn giống những kẻ còn lại đang quỳ dưới đất kia mà ông ta vẫn còn có một linh hồn có thể sợ sệt.

“Pháp Trí, ngươi là Chấp Pháp trưởng lão cao nhất, cũng là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải, sao lại cứ hay lải nhải như Pháp Hải vậy?” Trường Sinh Bất

A! Pháp Trí? Hóa ra y chính là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải sao? Pháp Trí nghe vậy thì mặt đỏ bừng bừng, chỉ biết cúi đầu.

“Nhưng thôi, nể tình ngươi trung thành với ta nhiều năm, ta tạm thời trả lời vấn đề của ngươi.” Trường Sinh Bất Tử Thần nói tiếp : “Ý của hai chữ thời điểm ấy có nghĩa là bây giờ đã đến lúc để Sưu Thần Cung hiển lộ trong mắt thiên hạ, Đạo Thánh Thiên Trạch thù mới nợ cũ cũng thu một thể”

Pháp Trí nghe vậy hỏi : “Thần.... có phải muốn bắt đầu kế hoạch đối phó hắn không?”

“Ừm.” Thần hờ hững đáp lời, trong giọng nói lại ẩn chứa vẻ uy nghi khiến cho người ta phải run sợ: “ nhờ có Tử Kim Thần Vũ năng lượng ta cũng đã khôi phục thương thế, hơn nữa còn đề thăng lực lượng. Tên tiểu bối kia lấy cùng giữ thứ không thuộc về mình, chỉ cần ta sở hữu chúng, thiên hạ này còn ai có thể ngăn cản được ta nữa”

Hai trăm năm trước hắn tâm tư muốn xưng bá giang hồ nhưng bị võ lâm chư phái cao thủ liên hợp, từ trận chiến đó cũng để cho bản thân hắn biết mình dã tâm muốn đạt được còn cách xa rất nhiều.

Cho nên trong hai trăm năm qua hắn vẫn khổ công nghiên cứu võ công, và gần đây rốt cuộc đã thu được thành quả. Chỉ là một trận chiến với Hỏa Phượng Hoàng để cho hắn biết mình còn chưa đủ mạnh, nhưng chỉ cần có Tử Kim Thần Vũ hắn còn sợ nữa ư?

Thứ quý giá kia có thể kéo dài thọ mệnh cùng bổ trợ công lực cho hắn. Chỉ cần chiếm được nó, hắn sẽ không lo sợ thân thể không chống cự và không sợ không đạt đến cảnh giới chí cao, Thần Ma.

Mà Đạo Thánh Thiên Trạch có tư oán lại nắm giữ Tử Kim Thần Vũ và tài sản khổng lồ, chỉ cần giết và chiếm được, bằng hắn công lực hiện giờ và trên tay Thần Thạch còn sợ đám giang hồ hảo thủ kia ư?

Lấy Sưu Thần Cung toàn lực trấn áp Thiên Trạch, đánh bại hắn rồi Tử Kim Thần Vũ có thể cho hắn tăng trưởng lực lượng, tài sản khổng lồ cướp được của y sẽ thành Sưu Thần Cung lớn mạnh.

Lại nói Đại Thần Quan rời đi Sưu Thần Cung, hơn ngàn dặm thì dừng lại ở cổ miếu.

Cổ miếu đã hơn hai trăm tuổi.

Vì vậy, dù là trong hay ngoài thì trông nó cũng rất cũ kỹ, gạch ngói đã nát vụn. Hơn nữa, cổ miếu này còn được xây dựng ở nơi vắng vẻ hoang vu trong rừng núi, đường đi quanh co khúc khuỷu, vắng vẻ vô cùng.

Vào thời đại này, thần phật đã có khắp mọi nơi trên thiên hạ, miếu chùa mọc lên nhiều như hàng quán trên phố vậy. Mọi người muốn cầu thần khấn phật gì thì chỉ cần đi vài bước là gặp, liệu có người nào đủ nghị lực chịu đựng lặn lội đường xa, lên núi cầu nguyện chăng?

Điều quan trọng nhất là, nghe nói vị thần miếu này cung phụng là vị thần ít linh nghiệm nhất trong vòng trăm dặm này, có van xin cũng không được. Lòng người theo thời thế, họ chỉ còn cách ở xa thành kính cổ miếu này, chứ không dám đi tới gần.
Cho nên, cổ miếu này càng lúc càng vắng vẻ hơn.

Cổ miếu cũng không có người trông coi, nhưng, có lẽ từ lúc được xây đến nay, miếu này căn bản đã không có người coi miếu.

Lần cuối cùng có người đến đây cũng là chuyện ba năm trước, mà người đó lại ba năm sau lại đến lần nữa.

“ Ồ! Thú vị! Lại có người à!” Đại Thần Quan định đi vào cổ miếu, hắn phát hiện ra còn có người, khóe miệng lại nhích lên độ cong nhỏ, đôi mắt tràn đầy hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK