Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối, nơi này là một tòa đổ nát miếu cũ, chữ phía trên tích đã mơ hồ không rõ, trong miếu Phật Đà giống như cũng rớt cánh tay, tựa hồ rất lâu cũng không có người đến qua giá miếu.

“ Nghe nói quê cũ của Vong Ưu đại sư là ở Vu Điền Quốc” Tiêu Sắt lên tiếng, đem đôi đủa gắp lấy thức ăn toàn là rau hoa, cỏ dại nhúng vào nồi nước sôi nói.

Đế Thiên An ngồi bên khoanh chân tọa thiền hấp thu thia địa linh khí, hỏi : “ Nếu ta đoán không lầm, nơi này hắn là chùa cũ của hắn”

Vô Tâm đáp lời : “ không sai, nói đúng hơn ngôi chùa này là nơi ông ấy sinh ra, từ nhỏ lảo hòa thượng đả tinh thông giáo lý nhà phật, sáu tuổi đả luận đạo cùng Ma Kha Tôn Giả của Đại Phạm Âm Tự, để cầu đạo ông ấy vân du khắp nơi.

Bốn mươi tuổi thì đến Hàn Thủy Tự làm trụ trì. Khi đó ông ấy đã được xưng là đệ nhất Thiền đạo thiên hạ rồi, 20 năm sau ông ấy thu nuôi ta. Tiêu huynh đệ nghe nhiều biết rộng hẳn đả biết ta là ai rồi”

Tiêu Sắt chậm rãi nói : “ Nếu ta đoán không lầm ngươi họ Diệp”

“ Phải” Vô Tâm thừa nhận : “ ta đúng họ Diệp, ta gọi Diệp An Thế, là Diệp Đỉnh Chi con trai”

“Diệp Đỉnh Chi” Lôi Vô Kiệt gãy đầu rồi nhớ ra thứ gì cả kinh hô lên “Ma giáo giáo chủ”

“ Không sai, cha ta là Ma giáo giáo chủ, thủ tọa Thiên Ngoại Thiên”

“ Thiên Ngoại Thiên là ma giáo đúng không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt liền nói : “ Ma giáo là tên gọi chung của mười mấy giáo phái ngoại vực lớn nhỏ liên hợp lại. Trong đó chi lớn nhất là Thiên Ngoại Thiên, giáo chủ ma giáo Diệp Đỉnh Chi mà người ta hay nói chính là thủ tọa của Thiên Ngoại Thiên.

Sau khi Ma Giáo đông chinh thất bại, từng cùng Trung Nguyên võ lâm lập ra hiệp ước Tỏa Sơn Hà, mười hai năm bên trong không nữa đặt chân đại huyền lãnh thổ nửa bước. Nghe nói một nhân vật nòng cốt của Thiên Ngoại Thiên được giữ lại ở Bắc Ly làm con tin, kỳ hạn là mười hai năm ắt hẳn là ngươi rồi?”

Vô Tâm liền đáp lời : “Là ta, năm ấy ta năm tuổi, theo cha cùng đông chinh. Sau đó bị Vong Ưu thu nuôi”

“ Hòa thượng lúc sáng là Toái Không đao Vương Nhân Tôn à”

Vô Tâm chậm rãi nói : “Vương Nhân Tôn là bạn thân của phụ thân lúc sinh tiền, ông ấy là đệ tử phái Thiên Sơn, khuyên phụ thân ta đừng đông chinh không được, lại bị sư môn ép tham gia vào trận chiến cuối cùng triêu từ Ma Giáo.

Sau trận chiến đó hắn lấy lý do đã báo đáp tình nghĩa của sư môn, ra khỏi Thiên Sơn phái, bái Hư Vọng Đại Sư của Đại Phạm Âm tự làm thầy. Nếu lúc đó hắn không rút khỏi sư môn, giờ hắn đã là chưởng môn Thiên Sơn phái.”

Đế Thiên An vốn im lặng, tiếp lời : “ năm tuổi làm con tin động tĩnh nhiều như vậy kỳ hạn đã đến, Thiên Ngoại Thiên muốn đem thiếu tông chủ bọn họ về nhưng có một vài người lại không muốn ngươi đi, nhất là đám trọc hòa thượng”

Vô Tâm quay lại nhìn hắn nói : “ Thí chủ mỗi câu đều trọng điểm, có điều tiểu tăng cũng là trọc hòa thượng đấy”

Đế Thiên An tùy ý đem mấy rau quả ăn lấy, nhập gia tùy tục hắn cũng không có gò bá hạng người gì nói : “ Nhảy khỏi bàn cờ, chạy đến nơi này, pháp tràng xem ra Vong Ưu đối xử ngươi không tệ để ngươi mạo hiểm tính mạng”

Vô Tâm cười nói : “ ban đầu có rất nhiều người đòi lảo hòa thượng giao ra ta, ông ấy muốn bảo vệ ta nhưng lại không khuyên nổi những người đó, chỉ có thể tự bản thân lo nghĩ. Cuối cùng ép bản thân đến phát điên”

“ Cho nên ngươi là vì báo ân” Tiêu Sắt nhanh chóng đoán ra được hết thảy, vì sao Vô Tâm không chịu đi theo Bạch Phát Tiên trở về mạo hiểm chạy đến nơi này, tổ chức một tràng pháp sự.

“ Con người ngươi thật khiến người ta ghét” Vô Tâm lên tiếng đem tay che lên mặt ngăn đi nước mắt rơi ra, nói : “ Lảo hòa thượng trước đây từng nói muốn về nơi này, nếu ta đả đi qua đây cũng tiện thể chiêu hồn phách ông ta về, coi như là báo ân”

Tiêu Sắt ngừng đôi đũa nói : “ Có một chuyện ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải mang theo hai chúng ta”

“ Phải đó, nếu ngươi thật sự cần trợ thủ, lẻ nào không đi tìm cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao, hay là Đế Thiên An đại ca đây” Lôi Vô Kiệt khó hiểu gãy đầu nói.

Đế Thiên An cho hắn một cái cốc đầu, nói : “ gọi môn chủ”

Vô Tâm giọng chân thành ; "Không phải nói sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc thiên kim cừu, một người mặc phượng hoàng lửa, nhìn liền biết rất giàu"

Tiêu Sắt đương nhiên không tin, nói : “hòa thượng ngươi dưới lưỡi liền có ngàn câu nói dối, lúc nào cũng chuẩn bị xổ ra vậy”

Lôi Vô Kiệt liền nói : “ Điểm này, ba người các ngươi đều giống nhau đấy”

Vô Tâm cười nhạt chân đạp nhẹ lên mặt đá thân ảnh búng người lên thân cây, rồi mượn lực di chuyển thân hình xoay tròn chậm rãi hạ xuống một trụ đá lớn nhìn ánh trăng dịu nhẹ trong đêm tối, tay bắt lấy chiếc lá xanh đang phiêu tán.

"Ta muốn cưỡi gió về phía bắc,
Hiên Viên tuyết rơi tựa bão gầm
Ta muốn mượn thuyền chèo ra đông,
Tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn đạp mây ngàn vạn dặm,
Rồng ngâm miếu đường làm gì ta?
Đỉnh Côn Lôn tắm trong nắng sớm,
Tận cùng biển cả thấy núi xanh.
Vạn dặm trường phong yến trở về
Không thấy chân trời người không về”

Ngâm xong bài thơ Vô Tâm từ người tỏa ra một cổ tự tin, nói : “Ta sẽ không chết đâu, ta còn có rất nhiều nơi muốn đi." Vô Tâm nói nghiêm túc.

Tiêu Sắt thu hồi ánh mắt nói : “ngươi bây giờ giống như một cao thủ rồi đó”

Vô Tâm quay đầu nói : “Cao thủ hay không không quan trọng, quan trọng là sống sót.Còn nữa, ngươi đoán không sai ta lựa chọn các ngươi, đích xác có nguyên nhân”

"Nguyên nhân gì?" Tiêu Sắt hỏi.

Vô Tâm liền nói : “ Lúc ta tu thành Tâm Ma Dẫn lảo hòa thượng có nói trên đời chỉ có hai loại người không bị Tâm Ma Dẫn của ta ảnh hưởng. Một loại là trời sanh Linh Lung Tâm chưa từng vướn nhiễm bụi trần xâm nhiễu, một loại là tâm tư quá sâu, như vạn trượng đầm sâu, ngay cả mình cũng không nhìn thấu mình”

"Chắc hẳn cái trước là chỉ Lôi Vô Kiệt, phía sau cái đó hẳn là ta?”

“Vậy Thẫm Tịnh Chu là loại nào?" Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi, "Ngày đó tại Đại Phạn Âm Tự bên trong, hắn không phải cũng phá đi Tâm Ma Dẫn sao?"

"Cẩn Tiên công công không phá được Tâm Ma Dẫn của ta, y là rơi vào tâm ma của mình chỉ là tha ý niệm của y quá mạnh, chỉ khốn trụ hắn chốc lát. Hai ngươi lại khác, lúc các ngươi đối diện với ta không có nửa điểm dao động”

Tiêu Sắt liền tiếp lời : “Cho nên sao, gặp được hai cái không chịu Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng người, thì như thế nào?”

Vô Tâm xoay người, cười nhìn về Lôi Vô Kiệt : “La Sát Đường đã bị lão hòa thượng phá hủy, ta như chết, bên trong võ công thì sẽ thất truyền. Cho nên ta muốn truyền cho hai người mỗi người một môn võ công”

Lôi Vô Kiệt nghe được mừng rỡ: "Là võ công gì?"

“Nếu như ta không đoán sai, ngươi dùng quyền?” Vô Tâm hỏi.

Lôi Vô Kiệt gật đầu, đáp : “Đúng.”

Vô Tâm nhìn hắn, khẽ mỉm cười, giọng nói đầy phong phạm cao thủ : “Bách Hiểu Sinh trên giang hồ từng liệt kê Binh Khí Phổ, tập hợp bảy loại binh khí nguy hiểm nhất trong chốn võ lâm vào cùng một chỗ, đặt là ‘bảy loại vũ khí’. Trong đó nắm đấm cũng được xếp là một, nó không phải binh khí nhưng thắng cả binh khí! Hôm nay thứ ta muốn dạy ngươi chính là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch Thần Thông!”

Lôi Vô Kiệt ngẩn người: “ Cái tên dài quá”

“ Cái tên tùy tiện quá” Tiêu Sắt đương nhiên sẻ không tin lời Vô Tâm ba xạo có bộ võ công đó rồi.

Nói xong Vô Tâm nhảy người lên bức tường đá đổ nát phía trước, hai tay áo phất lên, quyền phải chợt vung tới, tiếp đó đánh một bộ quyền pháp như nước chảy mây trôi, quyền pháp huỳnh hồn uy vũ.

Sau khi đánh xong bộ quyền pháp này, Vô Tâm hỏi Lôi Vô Kiệt: “Nhìn hết chưa.”

Lôi Vô Kiệt do dự chút rồi gật đầu một cái.

“Đánh thử đi.” Vô Tâm nói.

“Ừ.” Lôi Vô Kiệt đáp một tiếng cố gắng nhớ lại một chút, đánh lại bộ quyền pháp kia một lượt từ đầu đến cuối, hoàn toàn không hề sai lệch, chỉ có điều khí thế không mạnh mẽ như Vô Tâm.

“Tốt” Vô Tâm chống cằm xem, khen : “ Quả thật thông minh, không hổ là đệ tử của Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường.”

Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn của mình: “Nhưng, thứ cho ta hỏi ngu, bộ quyền pháp này có chỗ nào cao minh?”

Tiêu Sắt ‘hừ’ một tiếng, bộ quyền pháp mà Vô Tâm đánh ra hắn cũng nhìn thấy, cũng nhận biết : “Thằng ngu, hắn lừa ngươi đấy. Đây không phải Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông gì, rõ ràng đây chính là Đại La Hán Quyền, võ công nhập môn của Thiếu Lâm Tự, dưới chân Tung Sơn bỏ hai mươi đồng tiền là mua được một quyển bí kíp, tiểu nhị trong quán trọ của ta cũng biết mấy chiêu mấy thức trong đó.”

“Hả?” Lôi Vô Kiệt đần mặt ra.

Vô Tâm cười nói : “ ban nãy là Đại La Hán Quyền chỉ là một nữa, nữa sau mới là Phục Ma Quyền, hai cái cộng lại mới thật sự là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch Thần Thông”

“Nửa sau tương đối khó, ta nắm tay dạy bảo ngươi!” Vô Tâm bước lên trước một bước, nắm lấy tay Vô Tâm, quả thật là dạy bảo ‘tay nắm tay’.

Vô Tâm dẫn dắt Lôi Vô Kiệt xuất quyền trên nóc nhà, lúc đầu còn từng chiêu từng thức kỹ càng cẩn thận, thế nhưng về sau lại càng lúc càng nhanh, Tiêu Sắt đứng bên dưới không cách nào thấy được động tác cụ thể, chỉ thấy một bóng trắng xen lẫn một vệt đỏ nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà.

Một lúc lâu sau hai người mới dừng lại, toàn thân Lôi Vô Kiệt đã ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, thần sắc Vô Tâm lại vẫn bình thản, dáng vẻ đương đương tự đắc, hắn buông tay của Lôi Vô Kiệt ra, lui lại phía sau một bước: “Vừa rồi ta đã dẫn ngươi đánh ba lần, ngươi nhớ cả chứ?”

“Nhớ.... nhớ.” Lôi Vô Kiệt thở hồng hộc đáp.

“Được! Đánh lại một lần cho ta xem.” Vô Tâm cười nói.

Lôi Vô Kiệt nghỉ ngơi trong chốc lát, điều chỉnh lại hơi thở rồi gật đầu một cái.Ngay sau đó hắn vận chân khí, bước mạnh về phía trước một bước, khiến nóc nhà sụp mất một góc, mất tập trung một cái đã ngã thẳng vào trong miếu.

“Á!” Hắn nằm trong đống đổ nát kêu la thảm thiết.

“Được, học không tệ.” Vô Tâm ngồi xổm bên cạnh lỗ hổng kia, cười hì hì nhìn Lôi Vô Kiệt.

“Không tệ chỗ nào....” Lôi Vô Kiệt cười khổ, hắn muốn đứng dậy nhưng cảm thấy chân khí toàn đã trút sạch, thậm chí không còn sức động đậy.

Vô Tâm không buồn để ý tới cậu chàng, đi đến Tiêu Sắt cười nói: “Tiếp theo tới phiên ngươi.”

“Ta không biết võ công, chỉ học một cái khinh công dùng để chạy trốn. Ta không biết đánh đấm gì đâu, ngươi dạy ta được gì đây? Võ công đi trên mặt nước thật ra cũng không tệ, ta có thể chọn không?” Tiêu Sắt hỏi.

“Tâm tư của ngươi quá nặng, không học được Phi Thiên Đạp Lãng thần thông. Học được rồi nửa đường cũng là rớt.” Vô Tâm nói.

“Phi Thiên Đạp Lãng thần thông?” Tiêu Sắt nhíu mày một cái. “Tên gọi của võ công La Sát Đường đều tùy tiện như vậy hay sao?”

“Không phải, có một số bí tịch võ công đã bị xóa tên, ta đặt bừa ấy mà.” Vô Tâm đáp rất thản nhiên.

“Thế nhưng trừ khinh công ra, ngươi muốn truyền thụ võ công gì khác thì tìm lộn người rồi. Vị bên này đây mới là” Tiêu Sắt nhún vai, có vẻ chẳng hề hứng thú với võ học tuyệt thế, hất đầu quay sang Đế Thiên An.

“Không tìm sai, võ công mà ta muốn truyền cho ngươi không cần cơ sở gì cả, chẳng qua cần tốn một chút thời gian, hôm nay ta dạy ngươi, e rằng phải rất lâu sau ngươi mới có thể học.” Vô Tâm tay bắt lấy tay Tiêu Sắt, đôi mắt có chút dị tượng.

“Đây là....” Tiêu Sắt cau mày.

“Thứ ta muốn dạy ngươi, là Tâm Ma Dẫn!” Khóe miệng Vô Tâm hơi nhếch lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK