Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu về trước hắn còn đem môn chủ của môn phái này cùng trưởng lão đánh cho gần chết, giết không ít đệ tử. Chặng đường cùng Đàm Hoa Liên trở về núi Trường Bạch Sơn đi qua địa bàn Tống Võ Môn là không thể tránh, không nghĩ sớm lại có người của môn phái này tìm đến.

Hàn Phi Quang xoay người nhỏ giọng xì xầm : “ xui quá, mới nhắc đã gặp rồi”

“ Ta là Lưu Thăng Bình, đoàn chủ Ngụy Diện Đoàn của Tống Võ Môn” Lưu Thăng Bình trước thì báo danh, sau thì nói ra mục đích : “ các vị không việc gì phải ngại cứ thoải mái đi. Ta là người thích kết giao bằng hữu bốn phương mà. Sáu vị có lẽ gia nhập võ lâm chưa lâu, hay là đi cùng với chúng tôi về bản môn gặp gỡ các võ sĩ khác, biết đâu sẽ học hỏi được gì thêm”

Đàm Hoa Liên sơ nhập giang hồ không lâu, lần đầu gặp kiểu mời chào mà có phần châm chọc người này, lựa lời từ chối : “ Ơ cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tiếc rằng chúng tôi…”

“ Đi thôi!” Đế Thiên An không một chút để ý, cất bước mà đi.

Hàn Phi Quang tính nói xong rồi đi : “ này ông, ông thích kết bạn cũng mặc, chúng tôi không quan tâm”

Lưu Thăng Bình nhìn thấy nam tử mặc nổi bậc y phục có phần quý khí kia rời đi, gã như thủ lĩnh của nhóm này những người khác đi theo sau ngay, vội nói : “ đường từ đây về bản môn có nhiều thứ thú vị lắm. Các vị là khách trên lãnh địa bản môn nên chúng tôi phải thiết đãi thật hậu chứ? ”

Nghe đến chổ này Hàn Phi Quang đang tính rời đi lập tức cướp đến trước người nam tử kia, sắc mặt thay đổi niềm nở đem hai tay nắm lấy tay y, đáp : “ ông nói vậy thì tôi xin vui lòng nhận”

Thiết Lâm một tay chỉ về nhóm người đã đi : “ Vậy còn các vị kia thì sao?”

“ Chuyện nhỏ ấy mà” Hàn Phi Quang xoay người nhanh đuổi theo, sau đó nói : “ này mọi người chúng ta cùng đi với bọn họ đi! Hắn nói khoản đãi chúng ta thật hậu kìa”

“ Anh cố ý không nghe lời tôi nói à! Tôi đã bảo khu vực này rất nguy hiểm, anh không nhớ hay sao?” Đàm Hoa Liên nghe được mà giận quát.

Phù Dung tiếp lời : “ muốn đi cậu đi đi, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối”

“ Những chuyện này hoàn toàn khác nhau” Hàn Phi Quang phân bua cố ý thay đổi suy nghĩ của đám người : “ dù sau chúng ta cũng đang trên đường đến Tống Võ Môn. Vả lại nếu từ chối đi cùng chẳng may họ thấy nghi ngờ thì sao? Trong khi đi cùng Tống Võ Môn mọi người sẽ không có lí do gì đến nghĩ chúng ta là Tà phái”

“Nghi ngờ thì nghi ngờ! tại sao phải sợ chúng đây?” Tiểu Hương không rõ đáp lại

Phù Dung gật đầu : “ Tà phái ở đây thì chỉ có mình cậu thôi”

“ Cứ cho là anh đúng. Nhưng chắc chắc có rất nhiều người của Tống Võ Môn vẫn còn nhớ chuyện hiềm khích lần trước” Đàm Hoa Liên nhắc nhở.

Đế Thiên An rốt cuộc nói : “ ta không như cậu suy nghĩ đơn giản làm việc mà không nghĩ hậu quả về sau. Hơn nữa tác phong làm việc trước đây của Lưu Viên Tán để cho ta nghi ngờ, nếu cậu muốn cứ việc đi cùng bọn họ. Ta sẽ không vì cậu tùy hứng mà đem người thân của ta đặt vào hang địch đâu”

“ Huynh có nói quá hay không chứ” Hàn Phi Quang bỉu môi, nghe mà có chút tự ái nói.

Đế Thiên An lại tiếp tục đi, nói : “ vậy cậu có từng nghĩ một khi thân phận của cậu bị lộ và rơi vào tay Chính phái. Vì đệ tử mình lẫn danh dự của Tà phái Hắc Phong Hội sẽ tổng tấn công vào đây hay không? Không chỉ có Chính phái là muốn đệ tử Thiên Mã Tướng Quân chết đâu? Trong đám sư huynh của cậu ta tin không chỉ có một Siêu Vân Hiến”

“ Nghe... có chút thật nhỉ!!” Hàn Phi Quang lúng túng sờ mủi, lại thấy đám người kia rời đi lại nhìn hai người phía sau, cuối cùng hắn lựa chọn tạm biệt hai kẻ này mà đi.

Sự việc ra ngoài dự định, có điều Lưu Thăng Bình cũng không đến mức tức giận cưỡng ép đám người này đi cùng. Cùng với thuộc hạ mình đi theo sau nhóm người này, trùng hợp là khi đi vào địa bàn của Tống Võ Môn lại gặp lại ở một tửu điểm nhỏ.

Túy Tiên Lâu lầu hai bên trên.

“ Ha ha ha! Không nghĩ đến chúng ta lại có duyên như vậy.” Lưu Thăng Bình bước lên trên lầu hai thấy đám người thú kia đang quây hai cái bàn lại dùng bữa, cười nói.

“ Gặp lại Lưu huynh!” Đàm Hoa Liên khách sáo đáp lại.

Hàn Phi Quang vẩy tay chào lấy, so với Lưu Viên Tán thì tên này cho hắn hảo cảm hơn, cười chào : “ Hê hê anh bạn!”

Lưu Thăng Bình nhìn đám người còn lại không có ý định chào hỏi, trong lòng cũng thậm giận hắn dù sau cũng xông ra không nhỏ thanh danh mà. Đã đối phương không nguyện kết giao hắn hà tấc phải hạ mình chứ.

Thế là cùng với Thiết Tâm đi đến một cái bàn gần đó bên cửa sổ ngồi xuống, điều chỉnh tâm trạng lại, quay sang thuộc hạ mình nói : “ Túy Tiên Lâu này tuy hơi nhỏ nhưng có phục vụ loại rượu tuyệt vời. Ngồi bên cửa sổ vừa ngắm hồ vừa thưởng thức rượu ngon, thế mới gọi là phong lưu chứ”

“ Hà hà! Phong lưu thú vị thật đấy” Ở cách hai cái bàn, Hàn Phi Quang nghe được thanh âm của Lưu Thăng Bình hứng thú nói, đại não bất giác lại nghĩ ngay đến đám mỹ nữ trong thanh lâu.

“ Đó gọi là phong nhã không gọi là phong lưu! Có như vậy cũng không biết đừng cho ta thêm mất mặt mủi” Đế Thiên An chỉ cây dâu mắng cây hòe, đem Hàn Phi Quang lại hạ thấp một bậc.

Lưu Thăng Bình nghe được mà xạm mặt xuống, hiển nhiên đối phương lời nói hắn cũng nghe hiểu.

“ Phong lưu? Phong nhã? Có khác nhau ư?” Hàn Phi Quang không rõ hỏi lại

Mà lời của hắn cũng làm cho rất nhiều người ở đây hứng thú muốn biết, không ít kẻ tại tòa lâu này cũng ngộ nhận như Hàn Phi Quang hoặc còn không hiểu rõ.

Đế Thiên An chậm giải thích : “Cái gì không tục tằn thô bỉ mà có vẻ êm ái thanh tao, gọi là nhã. Người phong nhã ư thích êm đềm thanh tú, mà không ưa những cách chơi nhả nhớt tục tằn, chẳng hạn như cầm kỳ thi họa là thú vui tao nhã cho những người thích phong nhã.”

Nói đến đây hắn phóng mắt ra hồ nước bên ngoài, nói : “ còn phong lưu là chỉ những kẻ có thái độ nhàn nhã,có tác phong, cử chỉ, dáng vẻ lịch sự, trang nhã, hoàn cảnh khá giả, phóng khoáng.”.

“Mang danh tài sắc cho nên nợ/ Quen thói phong lưu hóa phải vay” Đế Thiên An lại ngâm nga câu thơ của cụ Nguyễn Công Trứ, ngâm xong lại nói : “ Phong lưu và phong nhã có nhiều khía cạnh tương đồng cho nên rất nhiều người lầm tưởng mà ngộ nhận. Kẻ phong lưu chưa chắc đã phong nhã”

Hàn Phi Quang không biết có hiểu hay không mà nghe xong gật gù, bày ra một bộ trang nhã, chắp tay nói : “ hôm nay nghe lệnh huynh giải thích để cho Quang đệ hiểu ra được”

Đàm Hoa Liên đám người đối với kiến giải của Đế Thiên An cho mở rộng thêm kiến thức, bọn họ có người cũng lầm tưởng. Nhưng mà nghe Hàn Phi Quang nói lại thấy hắn bày ra một bộ kia mà mấy người có chút chướng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK