Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa vị và quyền thế của hắn sẽ tăng cao một bước hơn, trước kia hắn là môn khách của Lệnh Doãn là tai mắt thế lực cho y. Nhưng nhờ dùng kế đem thân muội mình tiến cung, lợi ích của hắn thu về đã cho hắn sinh ra dã tâm hơn.

Bây giờ Đế Thiên An có thể cho hắn được to lớn lợi ích hơn, đặt một chân bám rể vào Sở quốc chắc chắn hơn.

Cơ hội này hắn quyết không thể bỏ qua được, cho dù có thiệt hại bao nhiêu đi nữa, Đế Thiên An chỉ cần cầm xuống cũng xứng đáng.

Cho nên khi thuộc hạ truyền tin Đế Thiên An xuất hiện trong đô thành, chém giết quân Sở, hắn nhận được tin lập tức di chuyển đến nơi, huy động quân sĩ vây bắt.

“ Rầm rầm rầm”

Một tràng bước chân dồn dập vang lên, đám quân sĩ nước Sở nhận mệnh nghe theo Lý Viên nâng lên thiết kích sắc bén mà xông về Đế Thiên An.

“Xoẹt”

Vấn Thiên kiếm là nhất đẳng thần binh sắc bén vô cùng, dưới lực đạo vô cùng mạnh mẽ của Đế Thiên An chém xuống, cái gì thiết kích bảo giáp như đậu hủ mà cắt ngọt.

Đế Thiên An một tay chém chết hai tên quân Sở lao đến, tay trái vươn ra bắt nhanh lấy hai mũi kích rơi xuống, tụ lực rồi ném.

“ Phanh!!”

“ Phanh!!”

Hai mũi kích dưới lực đạo mạnh mẽ quán xuyên lấy hai cổ thi thể xấu xố, dưới khiếp người lực đạo còn xuyên thủng về sau, đâm chết hai kẻ khác.

Đế Thiên An chân dẫm nhẹ một cái nảy người thoát khỏi mấy chục cây kích từ mọi phía đâm đến.

“ Đinh đinh đinh đinh”

Ba mươi hai cái mũi kích đan xen vào nhau tụ lại một chổ, hoa lửa bắn ra không ngừng, rồi theo Đế Thiên An từ trên không rơi xuống dưới sức nặng đem đám binh sĩ giữ binh khí tay chùng xuống.

“ Xoẹt”

Ánh kiếm xanh rờn lóe lên, một đường kiếm quang nhanh như thiểm điện xuất ra tứ phía, ánh kiếm đi nhanh ngọt lịm cắt lên yết hầu của những binh sĩ này, đem huyết bắn ra ngoài.

“ Leng keng!!”

Người chết ngả xuống, binh khí rời tay cùng với khôi giáp ma sát cùng mặt đất phát lên thanh âm chói tai, cùng với đỏ thẫm huyết dịch đổ ra.

Đế Thiên An lại xông về trước, trên tay Vấn Thiên kiếm chém ra, không có hoa mỹ chỉ có một chiêu bốn thức đơn giản.

Chém ngang bổ dọc vát xiên đâm thẳng.

Thiên sinh cự lực trên tay là thần binh có thể cắt đứt hết thảy kim loại xuất ra, không gì có thể ngăn cản bước chân của Đế Thiên An.

Nhất bộ sát nhân, một kiếm đoạt mạng.

Từng cái sinh mạng nhanh chóng ngả xuống.

Đế Thiên An chẳng quan tâm đã giết bao nhiêu người, hắn chỉ việc nâng kiếm chém, cước đá ra thu hoạch tính mạng những quân Sở lao đến.

Có nội thiên địa làm chổ dựa, hắn không lo sợ bản thân mình sẽ cạn kiệt thể lực, chỉ cần hết liền từ nội thiên địa của mình rút ra, các thớ cơ khi mỏi mệt liền được linh khí hay sinh mệnh tinh hoa tẩm bổ.

Chính ngay lúc này, tay trái Đế Thiên An lại ngưng tụ thêm một thanh Chakra Lôi kiếm, chỉ chờ phòng xuất.

“ Công phu này lẽ nào là Tụ Khí Thành Nhận của Âm Dương Gia” Lý Viên lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về trường kiếm lao đến mình, không có trực tiếp ra tay đón đở.

“ Bảo hộ tướng quân” mấy tên Cấm Quân gần đó lập tức hô, tay nâng lấy hộ thuẫn tiến đến phía trước xếp thành một cái hàng.

“Bạo” Đế Thiên An quát một tiếng.

Như kinh thiên phích lịch vang lên.

Thuẫn nát, giáo gãy, nhục huyết tứ tung.

“ Khá lắm” bên trong bụi mù Lý Viên thanh âm vang lên, gương mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, sát ý tỏa ra, quát lớn: “ lên, nếu bắt không được vậy thì giết”

Đế Thiên An sống hay chết đều có lợi ích vô cùng với hắn, tất nhiên người sống càng có giá trị hơn, nhưng nếu như không thể bắt sống vậy thì giết cũng không sao cả.

Nhưng tuyệt đối không thể để y rời đi được.

Một đòn của Đế Thiên An có uy lực vô cùng lớn, nháy mắt đã đem 30 tên quân Sở quanh Lý Viên giết chết, huyết nhục đầm đìa nhưng lại không tài nào tổn thương được y.

Lý Viên cũng không phải là hạng bất tài gì, hắn võ công cũng có một tay, trước khi đạt đến địa vị này hắn chính là người chưởng khống tổ chức Minh Hà, dệt lên một tấm lưới bao phủ Sở quốc cho Lệnh Doãn.

Công lực thâm hậu khí lực lại mạnh mẽ vô cùng, đổi lại là một người khác chỉ e dưới một đòn của Đế Thiên An vừa rồi không chết cũng trọng thương.

“ Yaaa” Ngay khi Lý Viên có lệnh, ở phía sau hắn gần ngàn tên Sở quân mang theo vũ khí sắc bén tấn công, liều chết không sợ mà xông lên.

Âm thanh gấp rút kịch liệt vang lên.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn đám người phía trước xông đến, tay nâng lên Vấn Thiên vuốt dọc thân kiếm.

Ngay lập tức trường kiếm chấn minh, kiếm quang lượn lở quanh thân kiếm, một đầu long ảnh hiện ra uốn dọc, tản phát ra khí tràng cường đại.

Đế Thiên An xúc thế, kiếm khí đang tích tụ lên, sau đó chém đi.

Kiếm khí mang theo hùng hậu lực lượng như mặt hồ bị sỏi đá ném xuống, gợn sóng lan tỏa tứ phía.

“Ầm!!!”

Chỉ cần trực tiếp va chạm cùng kiếm khí, binh sĩ lẫn kiến trúc xung quanh đều bị phá vở, kình khí lại dao động như con gió nhẹ nhấc lên.

“ Hắn chỉ có một người, không cần sợ” Lý Viên lại hô hào tăng thêm sĩ khí cho đám quân sĩ dưới trướng mình, khi thấy đám quân sĩ có phần kinh sợ.

Lời hắn vừa quát ra, làm cho đám quân sĩ dao động cũng bình tâm lại.

Cho dù Đế Thiên An lợi hại, vu thuật cao thâm thì chỉ có một người mà thôi, còn bọn họ đông đảo, số lượng lại hơn gấp mấy ngàn lần y. Lẽ nào còn sợ một kẻ như Đế Thiên An được.

Võ giả có chiến lực mạnh mẽ thì thế nào, đứng trước quân đội chỉ là một con đường chết, ruồi bu lấy mật mạnh thế nào cũng phải xuống sức mà thôi. Khi đó chả khác nào mảnh hổ mất đi móng vuốt.

Mà Hổ dữ một khi đả không còn móng vuốt cùng răng nanh, có thể xâu xé bắt giết con mồi ư? Khi đó chỉ là thịt cá mặc cho người ta chém giết.

Tiếc là Đế Thiên An vốn không phải là mảnh hổ, hắn càng so với mãnh hổ hung tàn hơn càng đáng sợ.

Đế Thiên An trên người bậc Hack, điều này đánh chết Lý Viên cùng Sở quân nào đâu biết được chứ. Từ lúc khởi điểm đả nghiêng về một bên rồi.

Đám binh sĩ vì tiền vì thăng bậc cầu phú quý trong nguy hiểm, dùng mạng của mình mà giành giật với tử thần phía trước.

“ Phanh!!”

“ Xoẹt!!”

“ Phốc xích!!!”

“ Leng keng!!!”

Từng đạo thanh âm dồn dập vang lên, máu tươi hòa lẫn huyết nhục không ngừng tái diễn, từng cổ thi thể ngả xuống, sinh cơ đả tận dưới từng quyền từng cước từng kiếm của Đế Thiên An.

“ Này còn là người ư?”

“ Hắn là ma quỷ!”

“ Đã chết bao nhiêu người rồi, hắn không xuống sức ư?”

“ Quá là đáng sợ, con người này quá là đáng sợ”

“ Đế Thiên An hắn không phải là người”

“ Ọe ọe”

“ Ông trời ơi”

Tại các nhà dân lân cận, đám người nhìn một phương chém giết mà to nhỏ nghị luận khác nhau, có người kinh sợ có người thán phục cũng có người run tay run chân tìm chổ ẩn nấp, thậm chí những người yếu vía còn nôn mữa hay hôn mê ngất đi...

Lý Viên cười lạnh, thầm nghĩ : “ khá lắm, mạnh mẽ lắm, nhưng ngươi vùng vẩy được bao nhiêu lâu nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK