Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lữ Bất Vi phủ đệ.

« Tướng quốc, La Võng chữ Thiên sát thủ đả tề tựu trong thành Hàm Dương » Tư Mã Không gương mặt âm hàn, cung kính đứng bên Lữ Bất Vi nói lên.

Lữ Bất Vi nhìn phía trước từng khung từng khung xe ngựa chất đầy vàng bạc di chuyển ra khỏi phủ đệ, tay nắm chặt cười lạnh nói : « Đợi chuyển hết tài bảo cho hắn, qua mấy ngày liền ra tay. Không được để hắn chết, ta muốn để hắn sống không được chết không xong »

Động sát thủ trừ giết Dược Thiên Sầu là Lữ Bất Vi quyết đoán làm ra, đối với tài trí của y hắn cũng phải e ngại xuống, người này thực lực quá đáng sợ. Hàn quốc thế lực hơn ai hết hắn biết rõ, Cơ Vô Dạ tuy chẳng ra gì đối với hắn nhưng thế lực cũng không hề nhỏ, vậy mà bị y một đêm sét đánh diệt sát.

Hắn tuy tự phụ nhưng đối với Dược Thiên Sầu hắn cũng kiêng kỵ e sợ lấy, La Võng tổ chức không nơi nào không có lại bị vây quét thực lực giảm lớn, đối phương không e sợ hắn muốn trừ diệt hắn rõ như ban ngày. Còn không ra tay lẽ nào đợi đối phương đến làm thịt mình, chỉ cần ngụy tạo một ít chứng cứ khép tội là được.

Hắn cũng không muốn giống như Cơ Vô Dạ khinh địch chết không thể chết hơn, diệt trừ hắn Tần Vương sẻ cho hắn lợi ích càng nhiều hơn, hắn cũng là thương nhân cho nên biết rõ đạo lý đó.

Từ việc đối phương chiêu mộ Huyền Tiễn công khai chứa chấp Kinh Nghê, lẫn vây quét La Võng đã nói lên tất cả, còn không hạ thủ để cho đối phương động thủ hắn chỉ có chết.

« Vâng, Tướng quốc » Tư Mã Không nở lên một nụ cười âm độc, cũng giống như Lữ Bất Vi hắn muốn ăn tươi nuốt sống y, dù sao một tay của hắn là bị y chặt xuống thành phế nhân.

Lữ Bất Vi nhớ lại mấy ngày trước đây khi mà thứ vũ khí oanh tạc đáng sợ đó làm cho hắn xém mất mạng. Nếu như nắm giữ thứ vũ khí này nước Tần xâm chiếm bảy nước chỉ trong thời gian mà thôi, không chỉ hắn muốn mà đám quân đội cũng thèm nhỏ dải lấy.

« Muốn tiền của lão phu, vậy để xem ngươi có nuốt được không » Lử BấtVi cười lạnh nói, sau đó nhanh chóng phất tay rời đi.

Tin tức câu đố bị phá giải cũng truyền khắp Hàm Dương, Lữ Bất Vi hoàn toàn bại trận nửa đường Lý Tư nhảy ra cứu lấy nước Tần một lần.

Thông qua lần này hắn cũng chiếm lấy được chức quan Đình Úy trông coi luật lệ cho nước Tần. Người ngoài ai cũng thấy rõ được đây là Đế Thiên An cùng Doanh Chính bắt tay với nhau, hố lấy tiền bạc của hắn suy giảm uy tín danh vọng trong triều.

Hàm Dương, một gian nhà trọ.

« Diệu...diệu...diệu » Lục Chỉ Hắc Hiệp vuốt râu nhìn về trên tay mảnh giấy ghi chép lời giải.

« Thật không nghĩ ra đây, có ai nghĩ dùng một con vật nhỏ để xỏ kim đây » Đinh Hưu tay gãi đầu thán phục nói.

«Lần này Lữ Bất Vi mất đi 30 vạn lượng hoàng kim, Doanh Chính và Đế Thiên An hai bên ăn no, mặt mũi mất hết » Ban Siêu cảm khái nói : « Thật khiến người bội phục »

Lục Chỉ Hắc Hiệp lại nói : « Thích sát Thành Kiều chỉ cử đi một Thiên cấp sát thủ, ấy vậy mà lần này đến bảy vị Thiên cấp sát thủ tề tựu. Lữ Bất Vi lần này bị tức không nhẹ »

« Cự Tử, người nói lần này hắn có vượt qua được không » Bào Đinh, Ban Siêu lên tiếng.

“ Không biết, ta nhìn không thấu người này” Lục Chỉ Hắc Hiệp lần nữa lên tiếng.

Thanh Y Lâu, Đế Thiên An gian phòng.

“ Yên Nhiên cảm tạ công tử chỉ dạy” Kỷ Yên Nhiên ánh mắt cảm kích.

Đế Thiên An cười nhạt nói : “ Yên Nhiên cô nương tài mạo song tuyệt, là kỳ nữ đương thời thứ Thiên Hùng mạo muội hỏi lấy, Yên Nhiên cô nương đã có ý lang quân hay chưa?”

“A” Kỷ Yên Nhiên gò má đỏ hồng như mây hồng, tim đập nhanh không thôi khi mà tên này không theo lẽ thường ra bày, ngượng ngùng như muỗi kêu một dạng “ chưa”

Đế Thiên An môi nhích lên độ cong, uống một hơi lấy chung rượu trên tay mình đặt xuống nói : “ Tại hạ Đế Thiên Hùng, tự nhận tài mạo vô song trí có thể an bang định quốc, võ có thể trong ngàn quân lấy tướng địch”

Kỷ Yên Nhiên nghe được cúi đầu tim càng đập nhanh hơn, tay nắm chặt không dám ngẩng đầu lên, bên tai lại nghe hắn nói : “ Dung mạo cũng anh tuấn, cầm kỳ thi họa tinh thông, tự mình ứng cử không biết Yên Nhiên thấy thế nào”

Đế Thiên An nhìn phía trước giai nhân thẹn thùng, một tay vươn ra nói : “ Làm vương phi của ta được không Yên Nhiên, nàng xinh đẹp để ta mê luyến trí tuệ để ta động tâm, Nhiên nhi”

Kỷ Yên Nhiên gương mặt đỏ bừng xấu hổ,tim đập nhanh liên hồi nàng hiện giờ chính là muốn tìm chổ chạy trối chết đi. Cằm nhỏ bị tay hắn nâng lên nhìn gương mặt anh tuấn phía trước càng ngày càng lại gần, tâm như hươu nhỏ chạy loạn.

“ Ngô” Kịp thốt lên một tiếng tê dại xúc cảm truyền lên đại nào, cả người như bay bổng một dạng, máu trong người bắt đầu chảy nhanh hơn cả người như có kiến cắn bò qua một dạng.

Nhanh chóng khóa môi nàng, đôi tay không thành thật bắt đầu du tẩu khắp cơ thể nàng, đối với tài nữ này hắn nhất định phải cua xuốn.

Trí tuệ dung mạo lẫn thực lực nàng đều hội tụ cả, là đa tài thiếu nữ binh pháp tinh thông trị chính tầm nhìn nếu không phải nàng là nữ nhân, thì nước Ngụy cũng vì nàng mà phong vân, khi mà thời đại này nữ nhân mất đi rất nhiều quyền lợi đây là thế giới của nam nhân.

Chẳng mấy chốc Kỷ Yên Nhiên đã bị Đế Thiên An ăn lấy, bàn tay nhanh chóng đem từng lớp y phục trên người thoát ra, còn bản thân Kỷ Yên Nhiên thì hoàn toàn bị hắn dẫn dẫn thần trí còn ngất ngây hưởng thụ, cơ thể phản ứng theo động tác của hắn, theo thời gian thân thể 2 người đã không còn một mảnh vải che đậy.

Bé thỏ trắng này nhanh chóng bị sói xám già dặn nuốt sạch. Đế Thiên An chính là lợi dụng nàng tâm tình sùng bái mất đi đề phòng rồi nhanh chóng xuất thủ, để nàng mơ mơ màng màng bị ăn sạch.

“ aaa” Kỷ Yên Nhiên một tiếng cao vút kêu lên, đau đớn làm nàng thanh tỉnh lại,thân hình có chút co giật lên đôi tay nắm chặt lấy chăn mền phía dưới khi cảm nhận được âm vật nhỏ bé của mình bị một vật thể xé toạt đi.

Qua một lúc thì nàng cũng tỉnh táo khi cơn đau thấu xương có chút giảm bớt, ánh mắt mở ra nhìn về bên dưới thì đả thấy ngay bên dưới tại nơi giao nhau của 2 bộ phận sinh dục đã có máu tươi chảy ra, ánh mắt nhìn về Đế Thiên An, đem tay quàng lấy cổ hắn âu yếm.

Chẳng mấy chốc từng tiếng rên rỉ của nữ tử, tiếng thở dốc của nam tử vang lên trong căn phòng này, đêm xuân phong tình cứ thế chậm rãi trôi qua.

Ngày hôm sau, Hàm Dương cung bên trong, lúc này đã là trời chiều những áng mây hồng chậm rãi phiêu bồng trên bầu trời. Tại một gian đình viện ở giữa mênh mông là hồ nước bao phủ, có bốn thân ảnh có mặt ở nơi này.

“Chính, không sợ?” Đế Thiên An ngồi đối diện với Doanh Chính, tay nâng lấy chung rượu nhấp môi uống lấy một ngụm dò hỏi.

“ Tại sao phải sợ?” Doanh Chính đáp lời.

Đế Thiên An đặt chung rượu xuống: “ Một khi Thanh Y Lâu mọc rễ xuống Tần quốc càng sâu hơn, rất nhiều hung hiểm xảy ra, đây là một hồi đầu tư cực kỳ nguy hiểm?”

Doanh Chính gật đầu tiếp lời : “ Đầu tư hung hiểm nhưng lợi nhuận cũng khổng lồ”

“ Tốt” Đế Thiên An thốt lên, đem chung rượu một hơi uống cạn, mà bên cạnh Tử Dận lấy trong người ra một tấm thiếp vàng hình chử nhật đẩy lên cho Tần Vương.

“ Hiệp Ước Thông Thương” Tần Vương nhíu mày, đem tấm thiếp vàng mở ra, bên trong là những trang giấy trắng trên đó viết lấy chi chít văn tự của Bách Việt lẫn Tần quốc, ánh mắt sáng lên khi nhận ra những dòng chữ trên này.

Doanh Chính tay lật nhanh qua các trang giấy trắng, nhìn những dòng chữ trên đó nội dung trong lòng không cách nào bình tĩnh được, hắn biết lần này hắn đầu tư trúng rồi.

Vị Việt vương kia quả như hắn suy đoán, hợp tác với Bách Việt là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhất là Thanh Y Lâu là bàn tay của y vươn ra bên ngoài.

Tư tưởng của Bách Việt rất khó mà chấp nhận được với hắn cũng như tầng lớp thống trị, lại them Thanh Y Lâu cường đại ngay trong quốc thổ của hắn.

Làm một nước chi chủ hắn làm sao có thể an tâm để cho một cổ thế lực của nước khác ở bên trong hoạt động được, khi mà dân chúng đối với tổ chức này rất chờ đợi.

Chẳng khác nào là một quả bom nổ chậm cả, khi còn một Hàn quốc cũng quan hệ thân cận với Bách Việt.

Song một phần khác Bách Việt lại có những thứ hay, mà nước Tần có thể áp dụng, hắn tự tin mình khống chế được giảm bớt mối nguy hại để thu lấy lợi nhuận khổng lồ, đặc biệc hắn đối với việc cắt đất phong hầu mà hắn nghe được từ Việt vương cực kỳ hưởng ứng với chính sách này.

Các nội dung bên trong Hiệp Ước đều cam kết không dính líu đến chính quyền, khi chiến tranh hai nước Tần Hàn diễn ra sẽ không hổ trợ bất cứ ai, còn giao ra lợi nhuận đổi lại đảm bảo an toàn cho con dân Bách Việt đến nước Tần làm ăn.

Cam kết không tham dự vào bất cứ phản loạn lẫn có ý tham dự vào triều chính Đại Tần. Đồng thời còn hổ trợ thuốc men cứu trị dân chúng tai nạn, đồng ý đem các công nghệ giống cây trồng tại nước Tần mở rộng quy mô trồng trọt và sản xuất…

“ Thế nhân trung nguyên trước đến nay vẫn xem thường Bách Việt chúng ta là man di chi địa, đệ đệ ta Việt vương ta thì ngược lại xem người trung nguyên là dê béo. Đám huynh đệ nhà ta bất tài, nhưng may vẫn còn có nó. Ban đầu ta cũng không rõ nắm giữ trong tay sát thương vũ khí quốc lực dồi dào sau lại không đi xâm chiếm trung nguyên đất rộng”

Doanh Chính, Cái Nhiếp cũng bị lời Đế Thiên An hốt du nhìn về thân ảnh nam tử kia, quả thật từ lâu rồi bọn họ vẫn không hiểu được mục đích thật sự của vị Việt vương kia.

Đại pháo có sức sát thương cực lớn tầm xa đáng sợ, lương thực dồi dào quốc lực cường thịnh, song nhiều năm nay Bách Việt vẫn bo bo ôm mình một chổ, hoàn toàn không có cất quân đi đánh chiếm các nước, nhất là Sở Hàn từng tham dự vào diệt cố quốc Bách Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK