Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cách không đem y phục tiếp đến, nhanh chóng khoác lên cơ thể mặc lấy.

“ Cũng đâu phải là chưa nhìn đâu, các nàng đi vào đều nhìn chằm chằm vào ta cả mà, thế nào có hấp dẫn không?” Thiên Trạch trêu đùa.

Tứ nữ mặt đỏ thẫm như muốn xuất huyết, thầm mắng cái tên kia lưu manh.

“ Dạ Thất Lang cái tên này các nàng có biết nghĩa là gì không? Nghĩa là một đêm bảy lần, ta có hơi khiêm tốn, có ai muốn nguyện cùng ta tìm hiểu nhân sinh chi lý, cộng ẩm vu sơn hay không?” Thiên Trạch đi đến lại trêu chọc.

“ Cheng!”

Thạch Tú Vân đã xấu hổ không kìm được, thẹn quá thành giận mà rút kiếm chém.

Thiên Trạch lấy tay cản binh, trực tiếp đem kiếm giữ, một tay bắt eo của Thạch Tú Vân kéo vào lòng ôm lấy, nói : “ nàng ý thế nào đây?”

“ Đăng đồ tử” Thạch Tú Vân xấu hổ mắng lấy, nội lực bành trướng muốn thoát ly.

Mã Tú Chân, Tôn Tú Thanh, Diệp Tú Châu cũng rút kiếm khi thấy tỷ muội bị thua thiệt.

Thiên Trạch phất tay đem Thạch Tú Vân chế trụ cùng với đem cửa sổ mở ra khinh thân ra bên ngoài.

Còn lại ba nữ nhìn thấy tình cảnh này không nói một lời lập tức truy theo sau.

Thiên Trạch mang Thạch Tú Vân đến một cái rộng lớn mà hoang vắng chổ, đem Thạch Tú Vân khống chế giải đi cùng thả ra, nói : “ bốn vị nương tử có lòng, vi phu cũng vui lòng ứng chiến, chỉ cần chém được ta người, ta đáp ứng các nàng mỗi người một việc vô luận là việc gì đều có thể, nhưng là không chém trúng, vậy mỗi người phải để lại một món tín vật thế nào”

Nga Mi Tứ Tú không có trả lời mà đem kiếm chặt chém Thiên Trạch, dù sau bọn họ tuổi trẻ khí thịnh cũng muốn xem cái loại thiên hạ đệ nhất kiếm pháp kia một chút.

Các nàng mặc dù dùng cũng là Nga Mi kiếm pháp, cùng là một cái sư tôn dạy ra nhưng mỗi người Nga Mi kiếm pháp đều đi qua Độc Cô Nhất Hạc cải tiến, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy qua, là thuộc về thích hợp nàng nhất nhóm Nga Mi kiếm pháp.

Bốn nàng cùng nhau ra tay, chẳng những kiếm pháp tinh diệu, hơn nữa phối hợp với nhau thiên y vô phùng, kiếm khí kiếm thế sở ra như lưới võng trùm xuống Thiên Trạch.

“Đang!”

“Đang!”

“Đang!”

“Đang!”

Chói tay kim thiết va chạm, chỉ thấy Thiên Trạch không tránh không né đối mặt với kiếm khí đánh đến hắn đứng yên cho bốn nàng công kích.

Y phục mặc trên tỏa ra vô hình lực lượng hình thành một cái bức tường vô hình cản lại công kích, hoa lửa không ngừng bắn ra.

Nga Mi Tứ Tú sắc mặt lập tức thay đổi, múa ra kiếm pháp càng tinh diệu hơn, kiếm thế càng ngày càng thịnh.

“ Xuy xuy xuy!”

Nga Mi Tứ Tú càng đánh càng hăn, càng đánh càng giận, trong tay kiếm liên hoàn đánh ra, kiếm khí không ngừng tản phát, kiếm quang kiếm chiêu như nước vở đê tấn công.

Thiên Trạch giọt mưa không lọt công kích, hắn tụ khí thành kiếm song tay đem bức văng đi hết thảy công kích đánh đến.

Công qua thủ lại hơn ba mươi phút vẫn không làm gì được Đạo Thánh, cả bốn nữ liền đột ngột thay đổi kiếm pháp, bên trong dường như mang theo đao pháp mạnh mẽ thoải mái cương liệt.

Đây là Nga Mi chưởng môn hiện giờ một mình sáng tạo ra chuyên thuộc ‘Đao Kiếm Song Sát bảy bảy bốn mươi chín thức’

Độc Cô Nhất Hạc từng là Kim Bằng vương triều Đại tướng quân Bình Độc Hạc, vốn là Kim Bằng Vương Triều cao thủ tuyệt đỉnh.

Năm mươi năm trước khi nương nhờ vào Nga Mi môn hạ, ở đao pháp trên đã có cực thâm hậu trình độ, lại trải qua hơn năm mươi năm khổ tu, lại đem đao pháp cương liệt chìm mãnh, dung nhập Nga Mi thanh tú thanh kỳ kiếm pháp bên trong.

“ Đao Kiếm Song Sát ư?” Thiên Trạch phát hiện thay đổi của bốn nữ liền đoán ra được các nàng sở dụng tuyệt kỹ của sư tôn mình.

Cái môn này của Độc Cô Nhất Hạc sáng tạo ra có thể dùng đao cũng có thể dùng kiếm, chính là trong thiên hạ độc nhất vô nhị công phu.

Kiếm có kiếm kỹ xảo, đao có đao diệu dụng, cả hai đều là hung khí giết người nhưng từ hình thức khác biệc dẫn đến vận dụng khác biệc nhau.

Kiếm có hai lưỡi nhưng đao chỉ có một, Độc Cô Nhất Hạc lại dung hòa sáng tạo ra Đao Kiếm Song Sát, biến ảo vô cùng.

Tuy nhiên, Nga Mi tứ tú sở ra danh sư tuyệt học vẫn không làm gì được Thiên Trạch, chờ sở ra một phần ba chiêu thức liền bị Thiên Trạch bức lùi về sau.

“Ta vốn thương hoa tiếc ngọc, các nàng gọi ta một tiếng tướng công, mỹ nhân như vậy làm sao mà nở đánh chứ, còn phải thương yêu đây” Thiên Trạch ngả ngớn đùa.

Nga Mi tứ tú mặt đỏ hơn, thẹn mắng : “ vô sĩ”

Miệng thì mắng lại tiếp tục sở ra Đao Kiếm Song Sát.

Chỉ là Thiên Trạch đối mặt với tứ nữ không một chút lo lắng, nguyên chủ thân thể này lực lượng đã mạnh hơn, Thiên Trạch tiếp nhận thân thể phục dụng Chân Long Huyết lại so với trước càng cường.

Quá đáng là y phục kiên cố vô bì, cơ hồ là một cái mai rùa không thể đập phá được, Nga Mi Tứ Tú chỉ là tốn sức vô ích.

“ Các nàng đánh đủ chưa?” Thiên Trạch miệng thì hỏi lại phất tay ra, chân khí trong cơ thể bạo phát ra ngoài, trực tiếp đem tứ nữ chấn lùi đi.

Nga Mi Tứ Tú vội đứng dậy lấy lại ổn định thân hình, đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đã rõ Đạo Thánh không phải là bọn họ có thể địch, tiếp tục công kích chỉ tự chút nhục.

“ Đạo Thánh thực lực để chúng ta mở rộng tầm mắt, chúng ta không phải là đối thủ” Mã Tú Chân mở miệng thừa nhận.

Thiên Trạch đến : “ vậy giao ước cũ, mỗi nàng đem một vật đưa ra”

Nga Mi Tứ Tú đưa mắt nhìn nhau đem trên người trang sức cấp đưa.

“ Thứ này ta có đã nhiều, lấy các nàng cũng không cần thiết. Chi bằng để lại cho ta cái thiếp thân đồ thế nào, chẳng hạn như mấy cái yếm đây” Thiên Trạch trêu chọc.

Nga Mi tứ tú mặt đỏ hơn mắng lấy : “ đồ vô sĩ”

Cũng bất kể Thiên Trạch có đồng ý hay không liền đem đồ mình ném đến, sau đó trực tiếp nâng lên khinh công mà chạy đi.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch nhìn thấy bốn nữ sợ chạy cười lớn lên, hắn cũng không truy đuổi, cao giọng nói : “ ngày mai ta sẽ đem sính lễ đến gặp Độc Cô Nhất Hạc”

Nga Mi Tứ Tú một mực khinh thân chạy đi, một đường trở về Châu Quang Bảo Khí Các.

“ Đừng chạy nữa, tên khốn kia không có đuổi theo” Mã Tú Chân dừng lại nói.

Ba tỷ muội khác cũng đình lại.

“ Khốn kiếp, tên Dạ Thất Lang này đúng là cái đồ bại hoại vô sĩ mà” Diệp Tú Châu giận mắng lấy

“ Dạ Thất Lang cái gì chứ! Là hắn trêu chúng ta. Đạo Thánh!” Tôn Tú Thanh cũng bị khí không kém, từ trước đến nay nàng chưa từng bị thua thiệt qua như vậy.

“ Cái tên bại hoại này, bốn tỷ muội chúng ta bị hắn trêu chọc, đến bây giờ còn bị thua thiệt nhiều như thế, ngày mai hắn mà dám đến phải để sư tôn đánh hắn một trận” Thạch Tú Vân chỉ có thể trông cậy vào sư tôn mình.

“ Sư tôn Đao Kiếm song tuyệt, song Đạo Thánh cũng ghê gớm. Hắn không có xuất thủ mà đã khiến tỷ muội chúng ta dốc hết sức ra. Hoắc Hưu lẫn Hoắc Thiên Thanh có công lực không kém gì sư tôn, ấy vậy mà cũng bại với hắn” Mã Tú Chân hậm hực nói.

Thạnh Tú Vân nói tiếp : “ tên bại hoại này Thương Kiếm song tuyệt, nhất là việc hắn ngưng kiếm thành vật đến sư tôn cũng không làm được.”

“ Nha đầu ngươi lẽ nào bị gả bại hoại làm cho mê muội rồi” Diệp Tú Châu nhìn bên cạnh sư muội mặt đỏ hồng nhẹ mắng : “ chả trách lại không nở đem mặt nạ hắn cởi xuống”

Thạch Tú Vân đáp : “ cái gì mà mê muội, thực lực của y bày ra đó. Hơn nữa tỷ không mê muội ư, khi đi vào cũng nhìn hắn nhiều nhất”

Tôn Tú Thanh nói : “nhưng mà không thể không nói vẻ ngoài của cái tên bại hoại này”

Ba nữ bất còn lại nghe được bất giác nghĩ lại hình ảnh trước kia, mặt lại càng đỏ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK