Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Trúc Thanh bị khí không hề nhẹ, bên tai lại nghe : “ Ai dù sao ta cũng là Hồn Thú, mặc dù có chút thông minh, nhưng mà nhân loại thẫm mỹ quan, quy chuẩn làm sao bì được với nhân loại... bảo bối cần tha mạng à...”

“ Câm miệng” Chu Trúc Thanh xấu hổ, đem miệng nhả ra quát.

Đế Thiên An liền im lặng, đem mắt đảo qua Trữ Vinh Vinh ra hiệu cho nàng rót rượu

“ Không cho phép dùng mắt nhìn nàng” Chu Trúc Thanh lại nói.

Đế Thiên An cười : “ bảo bối, ta chỉ dùng nó có 1 lần mà thôi, an tâm lấy nhân phẩm à không long phẩm ta cam đoan, sẻ không nhìn các nàng, muốn nhìn là phải nhìn bảo bối của ta à, nàng vóc dáng so với bọn họ mạnh hơn nhiều, ta cần gì phải cắt cành bỏ gốc chứ”

Đế Thiên An nhìn nàng xấu hổ, lực đạo cũng yếu hơn, nói : “ đừng để con thỏ ngốc kia chọc giận, thỏ ngốc trừng cái gì... thứ thuộc về nàng ta chỉ trả lại thôi...Bản Đế dùng đôi mắt này nhìn ngươi... là ngươi vinh hạnh...làm như ấm ức lắm...ta mới thiệt thòi đây, để bảo bối Trúc Thanh nhà ta giận dỗi”

Tiểu Vũ tức run người, thân ảnh dẫm mạnh một cái vũ hồn hóa thân, nhảy lên người hắn, nhưng cả cơ thể lập tức bị đính ở trên không trung, sau đó quỷ dị chậm rãi rơi xuống đất

“ Khốn kiếp... ngươi làm gì ta... ngươi... ngươi làm gì ta...” Tiểu Vũ kinh hoảng nhìn cơ thể không theo ý niệm mình bắt đầu nhảy múa.

“ Chuyện này... là khống chế cơ thể” Đường Tam thầm hô lên.

Đế Thiên An cười, nói : “ nam nhân mà ăn trong nồi nhìn trong chén, nhiều lần bị nàng chọc như vậy... ta phải đem cái đầu thỏ này hảo hảo trừng phạt mới được...ta sợ Trúc Thanh không tiêu thụ nổi dục hỏa của ta, mấy ngày nay đả khó nhịn... nàng tự tìm đường chết đấy nhé... an tâm khi ta thỏa mãn xong... ta cam đoan tất cả ký ức liên quan đều bị xóa bỏ, giống như một tờ giấy trắng vậy...ai đau đau...”

Chu Trúc Thanh tức giận đứng dậy, tức giận : “ ăn trong nồi ngó trong chén, xóa ký ức, Tiểu Vũ nói đúng ngươi đúng là tên khốn kiếp”

“ Ô ô... Trúc Thanh cứu ta... cứu ta” Tiểu Vũ mếu máo khóc lên.

Đế Thiên An cười đểu : “ khóc thêm một câu, ta không hù dọa nữa mà làm thật đấy, có muốn cùng Trúc Thanh song túc song phi không?”

“ Hạ lưu” Chu Trúc Thanh đỏ ứng tay lại đánh hắn một cái.

Nhìn thấy Tiểu Vũ ngậm miệng, hài lòng: “ Vinh Vinh, nàng mỗi ngày đều đào chổ tốt từ ta, chỉ có mỗi việc bồi rượu thôi, cũng quá chậm à”

Trữ Vinh Vinh mặt đỏ lên, trấn tĩnh tâm tình mình lại, tay bắt lấy bình rượu rót vào chung ở gần hắn.

“ Hỉ nộ vô thường, phóng đãng bất kham, tài hoa trác tuyệt, trí tuệ siêu phàm... con người nào rốt cuộc là y” Đường Tam ở bên dưới quan sát mà suy nghĩ.

“Tuy ngài ấy là Hồn Thú, nhưng dung mạo trí tuệ thực lực đều phi phàm, lại là Sâm Lâm Chi Chủ... nếu Yên Nhiên nhà ta” Mạnh Thục ánh mắt lóe ra quang mang nhìn bên cạnh cháu gái mình gương mặt đỏ bừng, làm bộ trấn định mà suy tính.

Mấy ngày nay hắn ở nơi này được lợi không ít, có rất nhiều thứ mới mẻ, tu luyện đình trệ cũng tăng tiến lên. Nhất là cháu gái của lảo đột phá một cách khiến hắn sợ hãi, cứ cái đà này chẳng mấy chốc sẻ đuổi đến cảnh giới của lảo thôi.

Bởi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này chính là bị người nam nhân kia chưởng khống, mạnh mẽ như Thái Thản Cự Viên và Thanh Thiên Ngưu Mãng cũng không phải là đối thủ của hắn, là một con rồng chân chính cường đại đến đáng sợ.

Săn giết Hồn Thú trong rừng rậm không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nếu như tận dụng quan hệ với y, giống như Đường Tam nhặt được chổ tốt, chiếm lấy thiên đại tiện nghi, không chỉ hồn cốt mà còn là Ngoại phụ hồn cốt quý giá.

“ Là nó, thanh ám khí chí tôn” Xà bà thầm hô khi thấy trước người Đế Thiên An hiện ra một thanh quen thuộc vũ khí.

“ Chính là cái thanh vũ khí đáng sợ kia” Đường Tam ánh mắt quan sát.

Đám người Triệu Vô Cực đồng dạng không khác gì , chính thanh vũ khí này gián tiếp để cho bọn họ ăn một trận hành nhớ đời.

Đế Thiên An cười cười, nói : “ nàng rất ưa thích nó đúng không?”

Trử Vinh Vinh gật đầu, sau đó vội lắc đầu, khẩn trương rót rượu cho nam tử kia, nào còn là đại tiểu thư kiêu ngạo của Thất Bảo Lưu Ly tông chứ.

Tâm tình như con nai nhảy loạn khắp nơi, với đủ cung bậc cảm xúc hiện ra, vội cúi đầu không dám nhìn người kia, thầm trấn an mình : “ Bình tĩnh... bình tĩnh... Vinh Vinh”

“ Vinh Vinh” Áo Tư Lạp sắc mặt phát khổ.

Làm một Thức Ăn Hệ phụ trợ Hồn Sư, hắn vẫn muốn truy cầu đồng dạng là phụ trợ võ hồn Trữ Vinh Vinh, trước kia hắn chính là truy cô tiểu thư này, nhưng nàng cao ngạo mắt cao hơn đầu xem thường người khác khi khảo hạch gia nhập vào Sử Lai Khắc để cho hắn biết khó mà lui.

Song khi ăn khổ, bỏ đi cao ngạo gia nhập vào Sử Lai Khắc, gần nhất Ninh Vinh Vinh thái độ so với trước tốt hơn, đối với Vinh Vinh hắn trong lòng cũng có nhen nhóm, dù sao nàng với Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ chính là ba mỹ nhân tuyệt sắc trong Sử Lai Khắc.

Bất quá nhìn một chút cái kia nam tử, Áo Tư Tạp oán niệm hay hy vọng nháy mắt tan thành mây khói.

Đế Thiên An cười nói : “ không cần sợ, đối với nàng ta không nở xuống tay, nàng chiến lực quá kém, thanh ám khí này tặng cho nàng, coi như phòng thân, đợi thỏ ngốc kia khảo hạch xong, ta thả nàng rời khỏi nơi này.”

“ Ta... ta thật không muốn rời đi” Trữ Vinh Vinh vội đáp, có một màn trước đây, nàng làm sao dám tin cái tên này chứ, ai biết hắn có cài bẫy nàng hay không.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lên một tràng, rồi nói : “ thật là gan của nàng còn bé hơn cả Tiểu Vũ, để làm nàng sợ hãi rồi, dù sao đả bắt được một cô vợ cho mình, giữ các nàng lại không khéo lại cháy nhà mất, ta nhục thể có mạnh mẽ cũng không chịu nổi bảo bối ta giận dổi đâu”

Chu Trúc Thanh đỏ mặc hơn, quay đầu đi, trong lòng nhàn nhạt vui sướng, khi nghe được hắn lại chủ động thả đi mấy nữ hài xinh đẹp bên cạnh, trong lòng hô : “ coi như huynh có lương tâm”

“ Hắn... hắn” Mạnh Yên Nhiên cắn môi lên, trong lòng có một cổ thất lạc hiện ra.

Đế Thiên An đem chung rượu uống một ngụm rồi đưa đến cho Chu Trúc Thanh, nói : “ bình thường ta lười để ý đến đám Hồn Sư cũng như Hồn Thú ở nơi này, chẳng qua là nhóm người các nàng đặc biệc ta mới chiếu cố như vậy”

“ Là chúng ta đặc biệc ư?” Mã Hồng Tuấn cười khổ, chiếu cố kiểu này hắn thật đúng là không dám tiếp nhận à.

Nhìn Trữ Vinh Vinh con mắt dao động, cười nói : “ đến cảnh giới như ta mà nói, giết đám người như nàng chỉ là dẫm một con kiến nhỏ mà thôi, ta cũng không rãnh mà chơi đùa với đám người nhỏ yếu này, quá vô vị, chẳng có tính khiêu chiến, không có chút phản kháng, lất tay là sống úp tay là chết.”

Lại nói tiếp : “ Bản Đế một lòng tu đạo, siêu thoát cực hạn, không màn thế sự tranh đấu giữa Hồn Thú cùng Nhân Loại. Trong mắt Bản Đế chung quy đây cũng là quy luật tự nhiên, quy luật của đất trời mà thôi”

“ Quá chấp vào Thú, quá câu vào Nhân làm sao có thể thoát ra được sinh tử ràng buộc, đánh vỡ vận mệnh gông xiềng, nhảy ra khỏi cái hồ nước đọng được.”

“ Bản Đế đặt một bước chân ra khỏi hồ nước đọng, ngoảnh đầu lại, dẫu biết thế đạo vô thường, có sinh ắt có tử, nhưng vẫn còn bận tâm chung quy Bản Đế vẫn là Hồn Thú, cái chết của 10 vạn năm Lam Ngân Hoàng để cho Bản Đế xao động”

“ Thế gian vạn vật có linh, nhân loại tuy nhỏ yếu nhưng bẩm sinh linh trí mạnh mẽ, còn Hồn Thú cây cỏ vạn vật linh trí lại thấp kém, có những Hồn Thú 10 năm tụ linh, 100 năm tụ linh hay 1000 năm mới tụ linh... Tu hành vốn gian khổ, lại khó khăn...”

“Bản Đế dò trộm thiên cơ tính được một kiếp đại nạn... một bước đi ra Bản Đế không cần phải lưu luyến... Aii nhưng mà chung quy vẫn không bỏ được mối bận lòng, ‘thỏ ngốc’ nàng tin hay không mặc kệ... không có Bản Đế nhúng tay can dự, nàng trong vòng 10 năm tất nhập tử kiếp, không chỉ vậy còn cả Đại Minh và Nhị Minh, đều trở thành hồn hoàn cho nhân loại cả.”

Đám người ở đây rối tinh rối mù lên khi nghe một tràng Đế Thiên An cảm khái, có kẻ tin có kẻ không tin, dù sao mấy chuyện này quá mức huyền ảo, cộng thêm đối phương không lâu trước còn bẫy bọn họ.

Tuy nhiên đám người trong lòng ai cũng xuất hiện gợn sóng, bởi bọn họ nghe được nam tử kia đả đặt chân đến cảnh giới cao nhất, tùy thời có thể bước ra một bước, bọn họ tin tưởng bởi thực lực của y bày ra.

“ Tử kiếp” Tiểu Vũ lẩm bẩm

Đế Thiên An lại nói : “ tuy nhiên đạo trời có thiếu luôn chừa lại một đường sinh cơ cho chúng sinh...Bản Đế tranh một đường này cho nàng, tuy nhiên có thoát được hay không Bản Đế cũng không dám chắc...”

Tiểu Vũ nhìn hắn nội tâm dao động, châm chọc : “ lời này của ngươi ta có nên hay không?”

“ Tùy” Đế Thiên An cười đáp : “ dầu gì ta cũng không ở thế giới này lâu nữa, coi như làm chút việc tốt, có thoát được tử kiếp hay không phải xem ngươi rồi thỏ ngốc”

“ Không ở thế giới này...” Trử Vinh Vinh thốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK