Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian qua đi, cuộc chiến của Mộ Dung Hách và Lạc Thời Thu đẩy lên đỉnh điểm.

Tuy Lạc Thời Thu tăng cường công lực lại lấy được Lạc thị tổ truyền Ly Kiếm Đoạn Chương Kiếm Pháp, bất quá luyện không được bao lâu. Mà Mộ Dung Hách đi trước nhiều năm khổ luyện Vô Tướng Đao Pháp trong Thông Linh Tháp đã đến hóa cảnh, đao theo tâm mà đi tướng do tâm sinh, đao do người khiển.

Vô Tướng Đao Pháp lại bại Ly Kiếm Đoạn Chương Kiếm Pháp, dù có thêm Kỳ Lân Ti của Lạc Thời Thu cũng không thể đánh bại được Mộ Dung Hách. Bởi luận thiên tư và thực lực thì Mộ Dung Hách xếp trên Lạc Thời Thu.

Lạc Thời Thu bại Lâu Mãn Phong tiếp theo chiến, Quỷ Thủ Đao trong tay của Lâu Mãn Phong tuy là Mộ phái sát khí nhưng hắn cũng không phải là đối thủ của Mộ Dung Hách.

Ngàn năm mới có chi chiến Công Thủ hai phái, liên quan đến danh dự hai phái, mà Đệ Nhất Chiến hồ Vong Xuyên lại không hạn chế nhân thủ của hai phái, cũng không quy định niên kỷ lớn nhỏ.

Công Mộ phái đã đến rất gần với việc công phá Huyền Quan Nhai, ngàn năm mới có một lần, vì để lấy ra bốn tấm Phá Mộ Lệnh của tứ đại gia tộc Pháp Tôn của Công Mộ phái Mộ Quỷ Tử Lạc Thời Văn đã bỏ mạng dưới kiếm của Thần Sai khi giữ mộ.

Nhận thấy trong lớp trẻ đã không ai đánh bại được Mộ Dung Hách, chưởng môn Công Mộ phái đích thân ra sân ứng chiến.

Mộ Dung Hách tuy cường thế đánh bại được Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong nhưng công lực thực lực lại không thể bằng được Lạc Thiên Thành, bởi hắn còn chưa phải là một cái Thiên Nhân cảnh đối thủ.

Y bại Mộ Dung Hiển ra sân.

Cả hai đều là Thiên Nhân cảnh sơ kỳ, một người là Thôi Hỏa kiếm Ly Hỏa Kiếm Pháp một người là Hàn Huyết Cổ Kiếm Ly Kiếm Đoạn Chương, Thiên Nhân cảnh đánh cho quần hùng không dám nháy con mắt, đều chăm chằm nhìn.

“ Ầm! Ầm! Ầm! Ầm”

Hai cái Thiên Nhân đánh nhau, vừa ra tay chính là đại chiêu.

Thôi Hỏa kiếm kiếm khí là xích hỏa thiêu đốt mặt nước hồ tràn ngập một vùng không gian, đối lập Hàn Huyết Cổ Kiếm kiếm khí hàn băng đóng băng mặt nước đối chọi.

Kiếm khí như mưa phun trào, kiếm ý va chạm kiếm ý, kiếm khí tương tranh kiếm thế tương giao, quấy lên đinh tai không dứt kình lực lan tỏa, mặt nước hồ Vong Xuyên không ngừng lay động, từng cột sóng nước bắn lên liên miên không dứt.

“ Thế giới này khác biệc, lại có ta ảnh hưởng thành ra mới sinh nhiều thay đổi” Nhìn bên dưới hai đại cao thủ của Công Thủ hai phái đánh nhau ác liệt, Thiên Trạch cười nói.

Không có Tà Linh giáo can thiệp, lại có Thiên Trạch tọa trấn quan chiến, dù có mấy cái thế lực đối với Công Thủ Mộ phái không vừa mắt cũng không dám nhảy ra.

“ OANH!!”

Hai vị chưởng môn Công Thủ chi chiến chỉ dùng một chiêu định thắng bại, khi kiếm thế kiếm khí cùng kiếm ý đại thịnh lúc, cả hai va chạm với nhau bạo phạt ra trước nay chưa từng có trên hồ Vong Xuyên bạo tạc.

Mặt hồ tựa như sóng thần đẩy lên cao mấy chục trượng sóng nước, thậm chí nước còn đẩy đến Quan Chiến Lâu trong.

“ Bại rồi!” nhiều kẻ kinh hô thốt lên.

Chỉ thấy vị trí chổ của Mộ Dung Hiển, y dẫm chân trên mặt nước một tay ôm ngực thổ huyết, mà Lạc Thiên Thành sắc mặt cũng có phần trắng bệch y phục trên không ít chổ thiêu đốt, song trường kiếm đã chỉ trước Mộ Dung Hiển.

“Bại ư?” Mộ Dung Thu Địch rung động nói, mặc dù không ưa Mộ Dung Hiển nhưng nhìn thấy Công Mộ phái chưởng môn đả bại Mộ Vương nàng cũng không vui.

“ Vốn lẽ cả hai lấy lưỡng bại câu thương kết thúc, nhưng Mộ Dung Hiển phút cuối lại do dự” Mai Ngâm Tuyết nói, nàng võ công so với Mộ Dung Thu Địch cùng nhiều tỷ muội cao hơn, quan chiến trên cao lại thấy được nhiều thứ.

Tại mấu chốt nhất thời khắc chi chiến, lực lượng của hai vị chưởng môn lại không kém nhiều, nhưng ở phía Mộ Dung Hiển lại xảy ra biến hóa có sơ hở, mà cao thủ so chiêu chỉ một cái sơ hở nho nhỏ thôi cũng dẫn đến thành bại.

“ Có lẽ y bận tâm về Mộ Dung Diệp” Trầm Lạc Nhạn phán đoán.

Thiên Trạch gật đầu : “ ukm! Y sợ bản thân chiến tử không thu xếp được Mộ Vương chi vị cho nhi tử mình, thành ra phút cuối lại sinh thoái ý”

“Công Mộ phái Lạc gia tổ đường chưởng môn Lạc Thiên Thành, thắng. Vong Xuyên hồ Đệ Nhất Chuyến lấy Công Mộ phái thắng lợi” sự tình đã lộ ra, Địch Trường Vệ dò ý thái tử Chích Viêm xong tuyên cáo.

Lời này vừa ra đám nhân sĩ võ lâm Chu quốc càng thêm ồn ào náo động.

Ngàn năm nay Thủ Mộ chiếm ưu thế, Công Mộ phái chưa công phá được tòa Kỳ Mộ này, song đến hiện giờ Công Mộ Nhân đả phá hai tòa, bây giờ còn tại Đệ Nhất Chiến thắng lợi, nhất thời tại Chu quốc giang hồ Công Mộ danh chính thịnh.

“ Mộ Dung huynh đã nhường” Lạc Thiên Thành khách sáo một câu sau đó khinh thân trở về chổ cũ.

“ Đệ Nhất Chiến đã kết thúc, bản thái tử phụng lệnh Chu thiên tử giám sát đến đây cũng đã kết thúc” Chích Viêm cất lời thông cáo : “ chúc mừng Công Mộ phái giàng được thắng lợi”

“ Cảm tạ thái tử chi ngôn” Lạc Thiên Thành cùng đám Công Mộ phái thi lễ đáp.

Chích Viêm hướng trên trời toan mở miệng khách khí với vị kia, nhưng chỉ thấy tòa núi đồi kia phá không mà đi, nhìn một lát sau đó rời khỏi Quan Chiến Lâu lên xa giá trở về kinh thành.

“ Thái tử có nên....” Chích Viêm lên xa giá hướng Sách Liên Thành dò ý hỏi.

Mộ Dung Hiển chết đã không thể thoát được, Mộ Vương chi vị kế thừa có lẽ là Thiếu thành chủ Mộ Dung Diệp hoặc là Mộ Dung Hách, hoặc có thể là Cô Tô Mộ Dung thị, bất quá cái cuối lại không chiếm ưu thế lớn.

Đổi lại trước kia Chích Viêm sẽ trợ giúp cho Cô Tô Mộ Dung đoạt đích, song Thiên Trạch cường thế, Cô Tô Mộ Dung có cái nữ nhi làm Đế Phi chiếm được yêu thích, cộng thêm trưởng nữ gả cho Hàn An theo hậu cung dọn vào, trong hậu cung Thiên Trạch có đến 3 cái Cô Tô Mộ Dung nữ nhân, trợ giúp Mộ Vương kia thuộc về Cô Tô Mộ Dung, khi đó bọn họ sẽ phụng sự Đại Chu nữa ư?

Bách Việt quá cường thế, Thiên Trạch lại hung danh chấn nhiếp trung nguyên, Cô Tô Mộ Dung đạt thành Mộ Vương lấy Thiên Trạch làm chổ dựa hoặc quay sang ủng hộ Thiên Trạch cũng không phải không có khả năng.

“ Để bàn lại” Chích Viêm hiểu ý thuộc hạ, trầm mặc một lát lắc đầu rồi bước lên.

Thiên Trạch rời đi thái tử Chích Viêm rời đi, còn lại võ lâm nhân sĩ Đại Chu hoặc nước khác mộ danh đến cũng nhanh rời đi. Dù sau tràng phía sau là tranh đấu của Công Thủ Mộ phái, là chuyện nội bộ người ngoài không thích hợp ở lại.

Ước chừng hai tiếng chi gian, võ lâm hào kiệt đến quan chiến đều đã rời hết, Công Thủ hai phái tề tụ dưới Huyền Quan Nhai.

Từ khi bắt đầu lấy Mộc Tuyết Ly chi chiến cho đến Lạc Thiên Thành kết thúc, thì sắc trời từ ban ngày cũng đã thành đêm. Vì là đêm tối nên các quan tài treo, mỗi cổ quan tài đều có một ngọn nến thắp sáng.

“A Di Đà Phật, trước đó Công Thủ hai phái đã có giao ước, nay Công Mộ phái đã đạt được đệ nhất trong Đệ Nhất Chiến có thể công tiếp lên Huyền Quan Nhai”

Chữ Vương phía trên, Khổ Thiền đại sư khởi động cơ quan Huyền Quan Nhai xong phóng người mà xuống, đi đến trước Công Thủ hai phái, nói : “Theo Mộ phái tổ chế, Huyền Quan Nhai do tăng nhân Thiên Thiện tự ta canh giữ, bần tăng nguyện dẫn mang ba mươi sáu Kim Tăng trong chùa làm Thủ Mộ Nhân, bày xuống trận cổ Huyền Quan ở đây, chiến đấu hết mình với toàn thể Công Mộ Nhân, ý các vị thế nào?”

Lạc Thiên Thành nói : “ Nếu đại sư đã bày trận cổ Huyền Quan, mà hai đứa Thời Thu
đã có tư cách phá trận, Công Mộ phái chúng ta sẽ dốc hết sức phối hợp”

Mặc dù đạt được chiến thắng nhưng khó khăn với Công Mộ vẫn chưa qua, bởi theo quy cũ của Mộ phái, chỉ có Công Mộ Nhân tham chiến công phá Kỳ Mộ mới được phép tham chiến, vốn lẽ có thêm Lạc Thiên Văn nữa nhưng y đã không còn, chỉ có Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong công phá Huyền Quan Nhai cực kỳ bất lợi.

Nhưng đã đánh đến tận đây bảo Công Mộ rút về làm sao mà chịu được. Cho dù thất bại đi nữa cũng phải đánh một trận. Bởi còn có thể quan sát để sau này có tiếp tục công phá Huyền Quan Nhai mà biết cách phá giải.

“Bản vương không có dị nghị, tất cả đều nhờ Khổ Thiền đại sư cùng các vị Kim Tăng thủ trận.” Mộ Dung Hiển tiếp lời, hắn bây giờ mệt mỏi đã tẫn trách cả rồi.

“ Nếu các vị đã không có dị nghị, vậy thì mời lên trên Huyền Quan Nhai” Khổ thiền đại sư chậm rãi nói, thi lễ một cái rồi khinh thân nhảy trở về Huyền Quan trên đỉnh núi tọa trấn.

Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong nhìn nhau một cái rồi đứng ra trước, sau đó lấy ra cơ quan chuyên dụng leo núi Long Trượng, tung người lên vách núi, thông qua hai cái Long Trượng trên tay mà đâm vào vách núi leo lên.

“Khai trận!.”

Theo Khổ Thiền đại sư hạ lệnh, mấy trăm quan tài treo thông qua sợi xích kết nối mà chuyển động, cùng với đó ba mươi sáu Kim Tăng ngồi trên quan tài treo không ngừng niệm phật : “Nam Mô A Di Đà Phật.........”

“ Mãn Phong huynh đi bên phải, đệ ở bên trái công vào chính giữa mắt trận, khiến cho Huyền Quan trận không thể tuần hoàn”Lạc Thời Thu đã nhận ra cách phá trận, lập tức thương nghị với huynh đệ mình phương án.

“ Ân!” Lâu Mãn Phong gật nhẹ đầu, sau đó dẫm chân khinh thân từ Long Trượng mà lên núi.

Nhưng biết là một chuyện, ba mươi sáu Kim Tăng là ở không cho hai người phá ư?

Ba mươi sáu cái Kim Tăng của Thiên Thiền Tự đều sở tu Kim Chung Tráo, toàn thần như kim cương bất hoại đao kiếm không thủng, Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong leo lên được quan tài treo cũng đánh không thương các Kim Tăng.

“ Kim Tăng Tạp Đỉnh” Khổ Thiền đứng tại phía trên nhìn một màn bên dưới, cất lời.

Ba mươi sáu Kim Tăng tại quan tài treo lập tức thay đổi, mười hai vị Kim Tăng ở dưới cùng vung Kim Cang Côn dậm nhảy mà đến, lần lượt vung côn mà đánh.

“ Bang! Bang! Bang!!....”

Mười hai cái thanh âm đinh tai thanh thúy vang lên trong đêm, mười hai Kim Tăng cầm côn đánh lên người Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong, đem bọn họ đánh rơi xuống lại Long Trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK