Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm nhanh chóng qua đi, ngày hôm sau dưới chân núi Thương Sơn.

Tống Yến Hồi chậm rãi mở mắt nhìn cánh tay bị đứt của mình đả bị băng bó, một hồi trầm ngâm đắng chát nói : “Nhất Kiếm Đoạn Thủy, Thiên Giang Tuyệt Lưu”

Ngồi ở bên cạnh hắn đã từng Nhất Chưởng Đoạn Giang Lạc Hà tiên tử.Trên giang hồ có rất ít người biết hai người từng có một đoạn sâu xa, không chỉ có ở chỗ cùng chung cứu giúp mười triệu dân bị tai nạn tình nghĩa, càng ở chỗ, đoạn thời gian đó sớm chiều sống chung xuống sinh ra một loại kỳ diệu tình cảm. Nhưng mà, đời này định trước vì kiếm mà sinh đàn ông cuối cùng vẫn vẫn là rời đi.

“Ngươi tại sao sẽ ở Tuyết Nguyệt Thành trung?” Tống Yến Hồi ngồi dậy, có chút lúng túng nói.

Duẫn Lạc Hà nhưng cười lạnh một tiếng: "Bị Tư Không Trường Phong tên khốn kia cho gạt tới, cùng hắn ngay cả đánh cuộc ba cục, ta thua liền ba cục. Còn nữa, ngươi giả bộ cái gì hồ đồ, ta cũng không tin ngươi không biết ta tại Tuyết Nguyệt Thành."

Tống Yến Hồi cười một tiếng: “Biết cùng không biết, có cái gì khác nhau chớ.”

Duẫn Lạc Hà cũng không lý hắn, chỉ là dùng ngôn ngữ chế giễu: "Vậy ngươi thắng cùng không thắng có cái gì khác nhau chớ, ngươi hợp với khiêu chiến Lý Hàn Y ba lần, kết quả thua một lần so với một lần thảm, lần này khiêu chiến còn chưa bắt đầu ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa không có. Ngươi cái này còn luyện cái gì kiếm, ta muốn là ngươi, liền đem kiếm bán, đi cái nông thôn, tìm đàn bà cưới được.”

Mười ba đầu năm, Thương Lan bờ sông, khi đó còn có thiếu nữ tiên tử nhờ như vậy nói qua: "Chớ luyện kiếm, chúng ta thanh kiếm bán, đi nông thôn tạo cái nhà đi."

Nhưng là trước mặt người đàn ông này nhưng giống nhau mười ba năm trước không hiểu phong tình, chỉ là lắc đầu nói nói: "Ta mấy năm này thu một tên học trò, tư chất dõi mắt cả cái giang hồ, cũng không có thứ hai cái. Nếu như là hắn, nhất định có thể gánh nổi trùng hưng Vô Song Thành trách nhiệm nặng nề, ta kiếm mặc dù bại bởi y, có thể ta học trò tuyệt đối sẽ không."

Duẫn Lạc Hà thở dài một cái, rồi nói: "Phục hưng Vô Song Thành, thật nặng như vậy muốn?"

Tống Yến Hồi cúi đầu không nói, lại nghe : “Thắng được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, thật nặng như vậy muốn? Còn ta đâu ? Ta liền không trọng yếu?”

Tống Yến Hồi đẩy cửa ra, bước nhanh đi ra ngoài sân, tránh né cái đáng sợ đề tài. Duẫn Lạc Hà dựa vào cạnh cửa, nhìn hắn rời đi bóng lưng, mặt đầy ai oán.

Tống Yến Hồi hờ hững không nói, cấp tốc đi, tựa như phụ lòng đất lang quân vậy không dám ngẩng đầu.Vốn nên là một bộ an tĩnh mà thương cảm hình ảnh lại đột nhiên bị một tiếng rống giận mà xé.

"Đi ngươi cái phụ lòng hán!"

Tống Yến Hồi vội vàng quay đầu, chỉ thấy một cước hướng hắn đá tới. Hắn đang muốn né tránh, bả vai nhưng một trận bị đau, hôm qua bị thương quả thực quá nặng, lấy cho tới thời khắc này căn bản không cách nào vận dụng chân khí, bị một cước đạp bay ra ngoài.

"Ngươi!" Tống Yến Hồi từ dưới đất bò dậy, nhìn người trước mặt. Cả người cùng Duẫn Lạc Hà cơ hồ giống nhau như đúc áo dài trắng, sau lưng viết một cái thật to đánh cuộc chữ, rõ ràng Là Duẫn Lạc Hà đệ tử đích truyền Lạc Minh Hiên.

"Ngươi cái gì ngươi?Ta đánh chết ngươi cái phụ lòng hán!"

Lạc Minh Hiên vốn là là theo lệ chạy tới cùng Duẫn Lạc Hà thỉnh an, thuận tiện tham khảo một chút hôm qua nghiên cứu bàn cờ của Đế Thiên An để lại, nhưng lại thấy được trước mắt một màn này.

Rõ ràng chính là mình sư phụ Lạc Hà tiên tử ai ai oán oán muốn lưu lại người đàn ông này, có thể người đàn ông này nhưng quyết tâm đời này muốn kết hôn kiếm của mình làm vợ, nhẫn không được liền muốn cho mình sư phụ đòi một cái công đạo.

Mặc dù lấy Lạc Minh Hiên trước sau như một bắt nạt kẻ yếu tính cách, nếu là biết trước mặt người này là Thiên Hạ Vô Song Thành thành chủ, sợ là sẽ phải lập tức quay đầu bỏ chạy đi.

"Còn dám trừng ta? Ngươi biết đây là người nào địa bàn?" Lạc Minh Hiên cả giận nói, một chưởng đẩy ra, rõ ràng không có nương tay.

Tống Yến Hồi quần áo trên người bị đánh nát bấy, cả cái người cũng cơ hồ sắp vỡ vụn ra. Nếu là ở bình thời, Lạc Minh Hiên đều không có tư cách để cho hắn ra thượng một kiếm, nhưng lúc này, lại để cho hắn chật vật không chịu nổi. Bởi vì Tống Yến Hồi biết mình không đánh lại, không đánh lại, vậy thì chạy thôi.

Cho đến khi hắn dừng lại mồ hôi tuôn ra khi một thân ảnh nam tử xuất hiện trước người mình, chính là kẻ nam tử cường đại đêm qua, một cánh tay của hắn bị cắt xuống, khác với chiều tối bây giờ khoác trên người hắn một bộ hoa lệ y phục, thêu trên đó long ảnh uy vũ, từ người lại toát ra đế vương chi khí thượng vị giả khí tức làm người không nhấc lên tâm tư phản kháng lẫn trái ý.

Hắn biết đêm qua nếu không phải vì Lạc Hà đứng ra hắn chỉ e đả vong mạng, song cho dù thua người không thua khí thế : “ ngươi đến là giết ta”

“ Con kiến hôi mà thôi, ta muốn giết ngươi, lúc nào chẳng được, nếu không phải ta đáp ứng Lạc Hà, ngươi cho rằng có tư cách ở trước mặt ta lớn tiếng” Đế Thiên An nồng đậm khinh thị lên tiếng.

Bá đạo không cho cự tuyệt cất lời : “ cút, đời này ta còn thấy ngươi đặt chân đến Tuyết Nguyệt thành, ta liền giết đến Vô Song Thành, gặp một người giết một người, giết cho đến khi máu chảy thành sông thây chất thành núi”

Tống Yến Hồi tay còn lại nắm chặt, không cam lòng lên tiếng : “ các hạ võ công, Tống Yến Hồi cam bái hạ phong, nhưng các hạ cho rằng có thể đánh bại được Vô Song Thành”

Đế Thiên An cười lạnh nói : “ ta tự nhỏ khinh thường thiên hạ hạo kiệt, các bậc thánh hiền, tự nghĩ ra Thương Long Chân Công kết hợp năm môn nội công, năm môn ngoại công, đao thương kiếm kích bổng quyền chưởng thối chỉ trảo. Mỗi một môn võ công đều là thiên hạ nhất đẳng võ công, Thập Cường Võ Đạo ngạo thị quần hùng, thập môn hợp nhất chiến vô tất thắng bất diệt long thân, thập phương vô địch nhất thế vô song”

Ngừng một hơi lại nói : “ Kiếm, đao, thương ta đả ra vậy còn kích, bổng, quyền, chưởng, thối, chỉ, trảo còn chưa sử xuất. Vô Song Thành của ngươi, gà đất chó sành mà thôi, ta muốn giết liền giết, muốn diệt liền diệt. Nếu để ta biết ngươi còn gặp Lạc Hà một lần, ta không giết ngươi, nhưng sẻ hủy ngươi toàn bộ mọi thứ, cút”

Tống Yến Hồi không cam lòng đôi mắt tràn đầy tơ máu, chưa bao giờ hắn nhận khuất nhục như thế này. Đồng thời trong lòng lại xen lẫn một cổ thán phục, đứng trước hắn kẻ đả đem một tay hắn chặt đi, không ngờ lại là bậc kỳ tài như vậy. Tự sáng tạo ra một bộ võ công, kết hợp nội ngoại 10 môn, đây là thiên tư cở nào chứ.

Chỉ xuất kiếm đả có thể cùng Kiếm Tiên giao phong, thương so đấu Thương Tiên như vậy bảy môn còn lại đây, thập phương hợp nhất chiến vô tất thắng bất diệt long thân, thập phương vô địch nhất thế vô song, từng câu từng chữ để cho hắn rung động lẫn tin tưởng.

Bại dưới tay kẻ này tính ra cũng không phải thua thiệt gì, đối phương quả thực có được năng lực tiêu diệt Vô Song Thành, mang theo tâm tình phức tạp ngỗn ngang rời khỏi Tuyết Nguyệt.

“ Thập cường võ đạo, tên này đúng là quái vật mà” Lạc Minh Hiên nhìn thân ảnh Đế Thiên An hiện giờ hoàn toàn khác biệc với vẻ phóng đãng phong lưu hằng ngày, trong lòng nồng đậm đố kỵ nhưng cũng nể phục khi nghe được.

Hắn đả thấy đối phương xuất kiếm múa đao huy thương, hơn nữa cũng từ đối thoại hắn cũng biết tên đàn ông phụ lòng kia là ai.

Là thành chủ Vô Song Thành, hắn một thân thương thế cơ hồ tàn tạ thê thảm, một tay bị cắt đứt kia là do nam tử trước mặt mình làm ra. Trời mới biết tên này đáng sợ biến thái thế nào, tự nghĩ ra một bộ võ công dung hợp 10 loại võ công, đây là cở nào thiên tư cở nào tài trí chứ.

Có điều Lạc Minh Hiên lẫn Tống Yến Hồi đều không biết, mấy lời đó chỉ là Đế Thiên An chém gió lắc lư mà thôi. Thập Cường Võ Đạo là hắn lấy cảm hứng của Võ Vô Địch trong Phong Vân thế giới, song hắn cũng không tạo thành bộ võ công này.

Chỉ nhá hàng, chủ yếu là dùng man lực lẫn phản ứng tốc độ của mình ứng biến tạo thành mà thôi. Nhưng trong mắt những người ở đây thì lại tin tưởng những lời này, bị hắn chém gió lừa gạt.

“ Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?” Lạc Minh Hiên khẩn trương nhìn thân ảnh Đế Thiên An dừng lại trước mình, một cổ áp bách đè nén lên người hắn, từ người đối phương tỏa ra một cổ khí chất thượng vị không biết sao, đứng trước nam nhân này hắn lại sinh ra quỳ bái, ý nghĩ này lóe lên để cho hắn kinh sợ.

“ Viên Chân Nhân Đan này ta luyện chế có thể giúp người tăng trưởng công lực, bồi dưỡng kinh mạch, còn hạt đậu lục bích chỉ khi nào nguy hiểm thời khắc mới dùng phòng khi cần, đánh không sai, làm rất tốt, coi như ta thưởng cho ngươi” Đế Thiên An phất tay từ người bay ra một viên đan dược cùng tiên đậu cho Lạc Minh Hiên.

Lạc Minh Hiên sửng sở trong giây lát, sau đó ánh mắt mở lớn nhìn về hai thứ trước mắt mình, sau đó đem tay bắt vội lấy gương mặt tràn đầy ý cười, viên đan dược nồng đậm hương thơm này lại tăng trưởng công lực, tốt như vậy hắn thấy mà đỏ mắt đây, về phần hạt đậu màu xanh lục kia hắn không biết nhưng đồ của tên này đều là hàng tốt cả.

Lạc Hà ở bên trong gian nhà chứng kiến hết thảy, cái kia gương mặt vốn là cười hoa chi loạn chiến Lạc Hà tiên tử, mặc dù trên mặt vẫn cứ treo nụ cười, có thể nước mắt nhưng giống như đê vở vậy, không ngừng trào ra.

Tầm mắt bị chắn đi khi trước mặt nàng đả là nam tử như trích tiên, một bộ uy nghiêm hoa lệ từ người toát lên cao quý khí chất, vội quay đầu đi đem tay lau đi nước mắt rơi xuống.

“ Đêm qua, lẻ ra ta nên trực tiếp giết hắn, giai nhân lệ, nữ nhi tình, ai” Đế Thiên An một tay vươn lên đôi mắt xinh đẹp lau đi nước mắt của Lạc Hà.

Lạc Hà để mặt cho hắn động tác dù sao nàng bị đối phương chiếm tiện nghi cũng nhiều, các cược với đối phương mỗi lần thua đều thua thiệt mình. Để cho nàng thẹn thùng xấu hổ vô cùng, đến ngay cả hôn cũng đả hôn qua chỉ nhỏ nhặt động tác thân mật này cũng không là bao, nước mắt lại tràn xuống.

“ Ta thích nữ nhân, một người khổ tu luyện kiếm bị một tên đạo sĩ thúi lừa gạt, lại để ý một người lại bị một tên yếu gà ngoặc chạy. Thật không hiểu các nàng ánh mắt để chổ nào, muốn ngoại hình có ngoại hình muốn thực lực có thực lực, lại xuống bếp ấm giưỡng tài hoa tuyệt thế, các nàng ánh mắt thật có vấn đề”

“ Phốc” Lạc Hà khẻ cười lên khi nghe mấy lời của đối phương, đem nước mắt lau đi, nhìn tuấn lãng gương mặt phía trước, nam tử này quả thật so với Tống Yến Hồi hơn rất nhiều, cầm kỳ thi họa tính cách võ công tài trí đến ngoại hình, chỉ có một khuyết điểm tên này phong lưu vô cùng.

“ Ngươi không chạy đến chổ Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, không ở nha đầu Thiên Lạc hay Vụ Vũ Hiên các cô em xinh đẹp, lại chạy đến chổ ta thật đúng là rồng đến nhà tôm đây”

“ Nhàm chán, có chút nhớ nàng đây, lâu rồi không đánh cược cùng Lạc Hà, dư vị của nàng để ta nhớ mong vô cùng. Hơn nữa không cẩn thận, lở đâu bị người khác ngoặt chạy khi đó ta đau lòng chết, Minh Hiên còn đứng đó làm gì cản trở hai chúng ta tâm tình, lớn như vậy rồi thật không hiểu phong tình”

Lạc Minh Hiên gân xanh bạo nổi, hai tay nắm chặt muốn xông lên một chưởng cho đối phương, nhưng biết được mình mà xông lên chỉ chuốc lấy khổ. Hơn nữa sư phụ mình càng lại thua thiệt hơn, lẩm bẩm quát : “ tên khốn kiếp”

Đế Thiên An đem tay luồn qua eo của Lạc Hà, bắt lấy eo nhỏ chẳng mấy chốc đả đem nàng công chúa ôm lấy, rồi cấp tốc mang theo nàng rời đi, Lạc Hà cũng để im cho hắn hành động, một đường không nói năng gì, cho đến khi được hắn đặt xuống tại một hồ nước cảnh sắc phong nhã vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK