Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của hắn không phải không có lý, lấy Thiếu Nguyên Quân địa vị há không gánh được việc giết kẻ to gan giết thuộc hạ mình đây. Thậm chí hắn còn có thể đem quan viên trong triều đắc tội cũng không sợ.

“Đến ngay cả Triệu Mục cũng phải cho ta mấy phần mặt mủi, ngươi là cái thá gì! Cứ thử đi làm chuyện ngươi muốn xem, để xem ngươi cùng ta ai chết trước” Thiên Trạch hờ hững lên tiếng.

Triệu Đức trầm mặc, nhìn thật kỹ, rồi nói : “ ngươi cho rằng chỉ bằng mấy lời nói suông của ngươi khiến ta chùn bước”

Kỳ thực hắn đã tin lời kẻ trước, bởi khi nhận được tin Tố Nữ đi tiếp khách cho kẻ khác hắn giận tìm đến, khi qua Hồng Nương Tử mới hay là Triệu Mục chiêu đãi một người, y không những coi mình ra còn dám động thủ, hiển nhiên y có năng lực không sợ mình.

Thiên Trạch khinh miệt nhìn, nhẹ quăng ra một tấm lệnh bài : “ cầm đi, ta cho ngươi một đêm để tra. Sau đó, để ngươi còn dám phách lối trước mặt ta không? nhớ kỹ, lần tới chúng ta gặp lại, ta muốn thấy ngươi bồi tội, thành ý thế nào để ta xem thử có bỏ qua sự ngu xuẩn của ngươi đêm nay hay không?”

Triệu Đức nhìn tấm bài cổ đồng do thuộc hạ tiếp nhận mà nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi quyết định trước làm theo điều tra thân thế tên này, lạnh rên : “ đi”

Tám cái thuộc hạ lập tức theo sau, theo chủ tử rời khỏi kỷ viện hai gả ở lại canh giữ.

Hồng Nương Tử nhìn mà còn chưa hết sợ, đi vào trong : “ quý nhân, ngài thật là khiến nô gia sợ hãi, đến ngay cả Thiếu Nguyên Quân ngài cũng dám đánh nữa, nô gia tim như muốn rớt ra rồi”

Thiên Trạch lạnh lùng nói : “ chớ có lắm lời, bằng không ta giết luôn mụ đấy”

Hồng Nương Tử kinh sợ liền ngậm miệng.

Thiên Trạch đi đến bên cửa sổ, nói :” chổ này khách điếm nào gần nhất”

“ Là Hồng Vân khách điếm, cách nơi này hai con phố”Hồng Nương Tử nghe y hỏi lập tức trả lời.

Thiên Trạch nói : “ bảo tên kia, sớm ngày mai đến đó gặp ta”

Nói xong mang ba nữ rời khỏi qua đường cửa sổ.

Hồng Nương Tử đem tay dụi mắt, rồi miệng há to lên, nàng hiện giờ như đang cầm củ khoai lang bỏng tay vậy.

Vị khách quý mà Triệu Mục dặn chăm sóc giết người của Thiếu Nguyên quân ngay trong chổ của bà ta, sau đó còn mang theo hoa khôi rời đi, chuyện này đúng là không dính dáng đến bà ta, nhưng nếu y bỏ chạy Thiếu Nguyên Quân trút giận lên mình thì sao?

Chưa kể bản thân tốn không ít tiền cho Tố Nữ đây?

Thiên Trạch mang đi tam nữ theo hướng chỉ định của Hồng Nương Tử quả nhiên tìm được một cái khách điếm lớn, khi hắn mang theo ba nữ vào trong Hồng Vân khách điếm cũng để tiểu nhị và lão bản hâm mộ, bất quá sinh ý đến bọn hắn cũng vui vẻ niềm nở tiếp đón vị đại nhân này.

Tố Nữ cùng Điền thị song nữ khi được dẫn vào phòng thì mặt đỏ lên, cả ba người đi từ bất ngờ đến thẹn thùng xấu hổ, bởi ba nữ đều rõ một cái nam nhân mang nữ tử vào khách điếm khi trời đêm là muốn làm gì?

Nhưng đối với chuyện sắp đến cả ba người cũng không bài xích chút nào, ngược lại còn mong đợi lấy.

“ Đại nhân! để nô tỳ giúp người phục thị” Điền thị song nữ mặt đỏ hơn, đi đến gần lí nhí mà nói.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, rồi hướng Tố Nữ nhìn : “ nàng nếu không muốn có thể đi ra, ta sẽ không cưỡng ép nữ nhân”

Tố Nữ e thẹn nói : “Có lẽ bị bọn họ ảnh hưởng, hoặc có lẽ cũng đã yêu tiên sinh, nô gia cũng không phân biệt rõ nữa, xin tiên sinh thương tiếc”

Nàng từ khi bị Triệu vương hạ lệnh đánh vào quan kỷ ty làm thanh lâu nữ tử, tương lai thế nào đã rõ được. Nhưng gả đàn ông trước xuất hiện để nàng cuộc đời thấy được quang minh, trước sau gì cũng thất thân thay vì cho phường ác bá hay bị nam nhân khác chà đạp, nàng lại muốn ủy thân cho y.

Một cái có thân có phận lại bá đạo nam nhân, y lại khác với các nam nhân khác không sổ sàng, nàng nhìn ra được y tôn trọng mình dù bản thân là cái thanh lâu nữ tử, nếu như may mắn nàng có thể được ở bên cạnh y, còn nếu không một đêm hoan ái cũng mãn nguyện.

Điền thị song nữ cũng không khác gì, nhưng bọn họ so với Tố Nữ có cơ hội hơn sớm là người của vị tiên sinh bá đạo cùng thần bí này, bây giờ cả hai cũng muốn sớm một chút trở thành nữ nhân của y.

Về phần có nữ tử khác ở cùng, cái chuyện này đúng là xấu hổ nhưng chốn quyền quý không phải là không có, cả ba nữ cũng biết không ít nam tử ưa thích cùng nữ nhân khác ân ái.

Thiên Trạch mang theo tam nữ vàoHồng Vân khách điếm thì trong thành Hàm Đan các thế lực lớn nhỏ khó mà yên tĩnh được.

Thiếu Nguyên Quân tuy là ác bá trong thành song y lại là con của Bình Nguyên Quân, thế lực lớn trong đô thành Triệu quốc, trước nay hung hăn càn quấy ai cũng phải cho y mặt mủi cả.

Nhưng đêm nay y đến tranh một cái thanh lâu nữ tử xảy ra biến, không những không giành được mà còn để người ta giết người của mình, trái với tác phong thường ngày y vậy mà rời đi cũng không để thủ hạ dưới trướng vây giết ngay, mà chỉ cho người canh chừng theo dõi.

Tin tức được các thế lực thu thập, liền tra ra được kẻ gây náo loạn.

Thì ra chính là kẻ được Triệu Nhã mời về phủ một đêm, kẻ khiến Liên Tấn bị đoạn một tay, cái tin tức này truyền ra rất nhiều kẻ đoán ra nguyên nhân ngay. Hẳn là vì cái ả đàn bà phóng đãng kia mà ra.

Tiếp theo đó là việc y được Triệu Mục mời vào phủ đệ không những không hề hấn gì đi ra, ngược lại còn được y tặng mỹ nữ và bảo kiếm, thêm vụ Thiếu Nguyên Quân các thế lực lớn nhỏ đều tò mò về kẻ này, trong tối cho người điều tra rốt cuộc y là thần thành phương nào?

Hồng Vân khách điếm trở thành rất nhiều thế lực nhìn chăm chú trong đêm, chờ xem liệu Thiếu Nguyên Quân có tha cho y hay không? hoặc là Thiếu Nguyên Quân cũng không dám động kẻ này.

Lúc này, qua chừng nữa tiếng khi Thiên Trạch mang ba nữ vào khách điếm, một khung xe ngựa đi đến, từ bên trong đi ra một cái thân ảnh.

Y là một hán tử đội mũ cao, ăn mặc sang trọng khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi rất thông minh, da dẻ trơn láng, rõ ràng chưa bao giờ làm những việc nặng, được tám cái thủ hạ trước sau hộ tống đi vào khách điếm.

“ Đào đại nhân” tiểu nhị nhìn thấy người đi đến biết rõ là ai, niềm nở nói.

Đào Phương dò hỏi : “ có bốn vị khách mới đến ở đây đúng không?”

Tiểu nhị là tên cơ linh, vị Đào đại nhân này không lý gì đến chổ mình ngủ lại cả, y đến hỏi bốn vị khách mà hai chữ ‘đặc biệc’ quả thật đúng như lời y nói, ba cái xinh đẹp nữ tử không nói nam nhân kia quá mức hút người chú ý, cười nói : “ đại nhân có phải nói một vị như trích tiên nam cùng ba cái mỹ nhân không?”

Đào Phương gật đầu, nói : “ bọn họ đã nghỉ ngơi chưa?”

“ Vùa mới vào không lâu” tiểu nhị cười nói

Đào Phương nói : “ y đã ngủ chưa?”

Nói đến đây một tên thuộc hạ cho tiểu nhị một ít tiền.

Tiểu nhị cười không khép mắt, lập tức dẫn đến nói : “ vẫn chưa nhưng cũng sắp ngủ không lâu, vị tiên sinh ấy mang theo ba cái mỹ nữ vào phòng....”

Hắn không nói hết nhưng đám người ở đây cũng đả rõ, nam nhân mang nữ nhân vào một phòng, há là yên bình mà ngủ ư?

Đào Phương nghe xong trầm tư, sau đó cân nhắc một hai liền quyết định tìm đến, tuy việc cắt ngang y tận hứng khiến y phản cảm song chủ tử có lệnh là mời y đến một chuyến, thế là yêu cầu tiểu nhị dẫn lên.

Tiểu nhị nhận tiền thì làm sao không niềm nở dẫn người chứ, rất nhanh mang Đào Phương đến phòng của Thiên Trạch.

“ Quý nhân! có vị Đào đại nhân muốn gặp gỡ ngài” tiểu nhị nhận tiền tất nhiên phải ra sức, đứng trước cửa thông cáo.

Đào Phương tiếp lời : “ tại hạ tên gọi Ðào Phương, là một trong hai mươi tộc đầu của Ô thị lão gia, Ô lão gia hay tin tiên sinh chém Liên Tấn trong phủ ta một tay, tại phủ đệ đặt tiệc mời tiên sinh quá bước”

Liên Tấn là môn khách quan trọng của Ô Lô Thị, việc y bị chém một tay hiển nhiên không phải là việc nhỏ. Ô gia khi hay tin y từ Triệu phủ đi ra chỉ còn một tay cũng khá bất ngờ, đây chẳng khác nào là đánh mặt Ô gia cả?

Lại thêm vụ Thiếu Nguyên Quân xảy ra, Ô Lô Thị cho thủ hạ tìm đến Thiên Trạch mời về quý phủ. Một mặt thì dò xét một mặt thì tìm lại mặt mủi, mặt khác là xem thử có thể nhân cơ hội này chiêu mộ hoặc kết giao cái hung hăn chi sĩ này không?

Làm ngay trong đêm mà không phải đợi qua ngày, đó là vì thông tin từ Hồng Nương Tử cung cấp, giá trị của y sau một đêm có thể thay đổi. Khi thân phận của hắn còn chưa xác thực, nhân lúc y trước mắt rơi vào thế khó chiếm nhiều lợi thế hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK