Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Vô Dạ lo lắng phủ thái tử sự tình có biến, một sáng một tối, phái ra Mặc Nhacùng Bạch Phượng, để phòng có cái gì bất trắc.

Mặc Nha lay lay đầu, trịnh trọng nói: "Ngươi đủ nhanh sao? Nếu như đủ nhanh, liền đi ngăn trở hắn, đừng cho hắn giết Thái tử!"

Bạch Phượng gật gật đầu, trong nháy mắt tại chỗ biến mất, hướng về Thiên Thừa tốc độ nhanh đến cực điểm.

Rất nhanh, Bạch Phượng đến Thiên Thừa trước người.

Hàn Thiên Thừa lạnh giọng cười một tiếng, cùng Bạch Phượng không ngừng giao thủ, nhưng cũng không ham chiến, ngược lại lại là thời khắc lưu ý lấy Thái tử động tĩnh.

Không nhanh không chậm, Thái tử Hàn Cảnh từ hành lang trong lộ ra thân ảnh.

Hàn Thiên Thừa hừ lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cung bắn tên.

Bạch Phượng sắc mặt sắc chợt biến, một bước tiến lên, đem mũi tên nắm chặt cản lại.

Thiên Thừa lần nữa kéo cung dẫn mũi tên, bất quá lần này, lại là bốn mũi tên cùng nhau.

Bạch Phượng thấy thế, sắc mặt âm trầm, trực tiếp thi triển Phượng Vũ Lục Huyễn, hóa thành ba đạo lướt qua một cái một dạng bóng người, đem bốn mũi tên lần nữa cản lại.

Cái này khiến Thiên Thừa giật nảy cả mình, lại là thả người nhảy lên, đổi cái góc độ, tiếp tục bắn tên.

Lần này, Bạch Phượng đuổi không kịp, đành phải lấy ra một đạo bạch sắc lông vũ, đồng dạng bắn ra ngoài.

“Vù”

Mũi tên hướng về Thái tử bắn mà tới, bất quá liền tại một khắc cuối cùng, bị một đạo bạch sắc lông vũ đánh trật, rơi xuống đất trên.

Thái tử dọa một thân mồ hôi lạnh, Bách Độc Vương càng là sắc mặt đại biến, vội vàng mang theo Thái tử xoay người rời đi.

Chỉ cần rời khỏi thái tử phủ, an theo kế hoạch mà chủ thượng phân phó sẽ có người tiếp ứng cho hắn.

Hàn Thiên Thừa muốn đuổi theo truy sát, nhưng nhanh phát hiện trên tay mình mũi tên đã hết, chỉ có thể nhìn đối phương rời đi. Hắn không thể tiếp tục ám sát được, một khi xảy ra chuyện lớn, bị người phát hiện khi đó được còn không được bằng mất.

Mà Bạch Phượng lại là về tới Mặc Nha bên người, nói :“ tuy tốc độ của ta nhanh ngang ngươi nhưng có một sự khác biệc rất lớn ... ta ngầu hơn”

Mặc Nha đem tay ôm trán mình vô lực nằm dài xuống, thái tử đã được Bách Độc Vương áp tải đi, tạm thời không có nguy hiểm bởi vì hắn biết Thiên Trạch ném chuột sợ vở bình, khi mà trên người Thiên Trạch còn bị khống chế lấy.

Ở một địa phương khác, nơi này là một dòng sông phẳng lặng, mà giữa chốn không người heo hút giữa đêm khuya vắng lặng này, lại có một con thuyền nhỏ ở giữa dòng nước, trên đó có hai thân ảnh đang trò chuyện với nhau.

Một người chính là Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi còn người đang trò chuyện với hắn không ai khác lạ, chính là chưởng quản tình báo Dạ Mộ Tứ Hung Tướng một trong Nguyệt Hạ Soa Y Khách.

« Đúng là một con cá giảo hoạt, giống hệt cái vị trong cung » Soa Y Khách buông cần câu trở xuống mặt nước, kỳ lạ là lưởi câu lại không có mồi gì cả.

« Dù có là vương cung cũng không qua được con mắt của ngài, có thu hoạch gì mới » Bạch Diệc Phi nhạn nhạt hỏi lên.

Nghe đến đó Soa Y Khách một tay kéo lên chiếc mũ của mình, thâm ý lên tiếng : « Hàm Dương có một người trẻ tuổi tên là Lý Tư, gần đây kết bạn với người nào đó. Điều trùng hợp là, tên Lý Tư đó là đồng môn của cửu công tử Hàn Phi. Mà bằng hữumới của hắn lại là cố giao của Hàn Phi, Trịnh quốc »

« Hai người cùng quen biết Hàn Phi, bỗng dưng trở nên thân thiết, quả thật thú vị. Chúng ta sẽ sớm biết chuyện này có liên quan gì đến Hàn Phi. Tình báo của ngài đáng lý phải giá trị hơn » Bạch Diệc Phi đem ánh mắt nhìn qua Soa Y Khách, hiển nhiên mấy tin này với hắn mà nói không có nhều giá trị.

« Ta còn rất nhiều tình báo có giá trị, chẳng hạn như tung tích của Hồng Liên công chúa. Ngươi quan tâm đến an nguy của Hồng Liên công chúa » Soa Y Khách nhàn nhạt nói.

Từ khi bị Cơ Vô Dạ gõ đầu, Soa Y Khách hiển nhiên chú trọng tình báo năng lực, nhất là ở Tân Trịnh thành nơi. Ngay khi Thiên Trạch được thả ra hắn cũng đã lưu tâm, sau này phủ thái tử bị công hãm chuyện lớn như vậy càng để hắn chú ý.

Dưới ánh mắt của hắn quan sát, hiển nhiên Hồng Liên công chúa giam giữ nơi cũng được hắn phát hiện ra.

« Viên ngọc quý trên tay Hàn Vương, người muội muội huyết mạch tương liên với chư vị công tử. Sự xen vào của cô ta khiến cho ván cờ trở nên càng lúc càng khó lường » Bạch Diệc Phi thân ảnh đứng lên, một tay để sau lưng.

« Dường như có người hành động thừa thải rồi » Soa Y Khách tiếp lời hắn.

Bạch Diệc Phi đem một tay lên miệng : « Thiên Trạch bắt đi một người sống và cả một người chết. Một trong Đoạn Phát Tam Lang năm vốn ra năm xưa phải chết ở Bách Việt . Điều Thiên Trạch muốn biết không chỉ là bí mật của Hỏa Vũ Sơn Trang, ta thật tò mò muốn biết mục đích thật sự của hắn »

« Bọn chúng không lâu trước đó đã đi đến một nơi » Soa Y Khách lên tiếng, môi có chút nhích lên một chút.

Nghe đến đây Bạch Diệc Phi môi nhích lên độ cong, hứng thú hỏi : “ Nơi nào?”

“ Lảnh cung nước Hàn, tòa cung điện năm xưa của Trịnh quốc” Soa Y Khách đáp

Tân Trịnh thành, Ly Hồ lãnh cung.

Tại hành lang cũ kỹ hai cái anh tuấn thiếu niên một trước một sau bước đi.

“Hàn huynh chẳng phải vừa cùng Tử Nữ cô nương đến thăm lãnh cung sao? sao lại kéo thêm đệ nữa” Trương Lương đi ở phía sau nghi hoặc dò hỏi.

Hàn Phi dừng lại, có chút lúng túng, rồi biên cái lý do : “ cái này.... hình như Tử Nữ cảm thấy vụ uống rượu lần trước hơi hiểm một chút”

Hàn Phi liên tiếp đi tới lãnh cung hai lần, vậy nói rõ chắc chắn có thâm ý khác, đối với Hàn Phi từ chối trả lời, Trương Lương cũng không truy hỏi, nói : “ có lẽ là không hẹn được lần thứ hai rồi”

Hai người đi không bao lâu, đã đến phía trước Thiên Trạch chỗ giao đấu, cũng là ở chỗ đó, Hồng Liên bị Thiên Trạch cho cướp đi.

“ Hai người đã gặp Thiên Trạch ở đây sao ?” Trương Lương dò hỏi.

Hàn Phi nhìn qua lãnh cung một hồi, rồi nói : “ chúng ta nghĩ mục tiêu của Thiên Trạch là phụ vương, nhưng dù Thiên Trạch và thủ hạ của hắn có thân thủ bất phàm. Muốn dựa vào sức của hai người để hành thích vua một nước, không phải là hơi làm càn quá sao?”

Trương Lương gật đầu, dò hỏi : “ nơi đây cũng là mục tiêu của Thiên Trạch”

“ Đống đổ nát này có thứ gì thu hút được Thiên Trạch? Hơn nữa còn lại là Dược huynh cũng chú ý?” Hàn Phi hỏi ngược lại, ánh mắt quan sát một hai.

Trương Lương đưa mắt nhìn một hồi, phát hiện ra được không xa một gian phòng ốc còn không sụp đổ, nói : “ cũng không hoàn toàn là đổ nát”

Cả hai bước đến, Trương Lương đẩy cánh cửa gỗ tồi tàn đi vào, nhìn tro bụi bên dưới để lại dấu chân, nói : “ mặt đất chỉ có dấu chân của một người, Thiên Trạch không dẫn theo Khu Thi Ma cùng vào. Thiên Hùng Quân cũng không vào ư?”

Hàn Phi đem mắt quan sát khắp trong phòng, một hồi cất bước đi đến gần đó đặt trên một cái tủ tồi tàn, tại đó có mấy quyền thẻ tre, cầm một cuộn thẻ tre lên, nói : “ Thiên Trạch lấy được ba thông tin từ Ngột Tựu”

Trương Lương nghe được đem mắt nhìn lại, thấy Hàn Phi chọn được một quyền thẻ tre đi đến gần.

“ Hỏa Vũ Mã Não, Quỷ Binh Mượn Đường, Thương Long Thất Túc, Tử Phòng có giải được không?” Hàn Phi hỏi lấy.

Trương Lương ngẫm nghĩ phân tích nói : “Hỏa Vũ sơn trang thảm kịch xuất từ tay Dạ Mộ, Thiên Trạch lại điều tra vụ này, xem ra quan hệ của chúng phức tạp hơn những gì chúng ta nhìn thấy. Có thể đằng sau có liên quan đến Việt vương”

Hàn Phi đem quyển thẻ tre dựng lên, để lộ trên đó văn tự cho Trương Lương nhìn.

“QuỷBinh mượn đường là chỉ Trịnh Quốc” nhìn bên trên văn tự, Trương Lương lại đưa ra phân tích.

Hàn Phi gật đầu đồng ý.

Trương Lương nói tiếp : “Trịnh quốc vào thời Trịnh Trang Công đã vươn lên thành Xuân Thu tiểu bá, Việt vương cũng lớn mạnh Bách Việt nhanh chóng, lẽ nào Thiên Trạch đang muốn tìm hiểu bí mật đó ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK