Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng cách càng ngày rút ngắn.

“Tỷ tỷ” Lộng Ngọc thấy được đám người trong có cái thân ảnh quen thuộc, vui mừng thốt lên.

“ Lộng Ngọc” Tử Nữ cười nói.

Cái Nhiếp đi đến trước quỳ một chân cúi đầu thi lễ : “ Cái Nhiếp tham kiến bệ hạ, chư vị nương nương, các vị vương gia”

Thiên Trạch nói : “ đứng lên đi”

Cái Nhiếp đứng dậy.

Hàn Phi đám người tiến lên cúi đầu chắp tay thi lễ : “ Hàn Phi/ Vệ Trang/ Tử Nữ/ Hồng Liên tham kiến Việt Đế, chư vị nương nương, các vị vương gia”

Thiên Trạch phất tay, hỏi : “ các ngươi đến tìm Bản Đế có chuyện gì?”

Hàn Phi nói : “ Hàn Phi nhận lệnh của Hàn vương đi sứ lần này, vốn lần trước có hiểu lầm cùng Việt Đế nên muốn cùng ngài cởi bỏ hiểu lầm”

“Nếu như vậy thì các ngươi có thể trở về được rồi! Lưu Sa chỉ là mấy con kiến nhỏ không đáng để Bản Đế bận tâm lẫn nhớ thương” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Hàn Phi nghe thấy thần sắc bày ra lúng túng : “ kỳ thực, Hàn Phi đến đây là có một chuyện khẩn cầu, đó là chuyện của xá muội”

“ Ồ!” Thiên Trạch tỏ vẻ ra ngạc nhiên, nói : “ một cái ngu ngốc không biết đâu nặng nhẹ, lại là ba công mèo cào công phu, Bản Đế nếu muốn giết cô ta sớm đã không để cô ta còn sống đến bây giờ”

Hồng Liên nghe được tiểu tính tình trong lòng dấy lên, nhưng nghĩ đến hôm nay đến mục đích, mở miệng nói : “ Việt Đế nếu đã đại nhân đại lượng không chấp Hồng Liên, vậy xin Việt Đế thành toàn hủy bỏ hôn sự của Hồng Liên”

Nghe đến đây đám người cũng đã rõ ra được mục đích của Hàn Phi đến diện kiến Thiên Trạch là gì? Thì ra là liên quan đến mối hôn sự của Hồng Liên công chúa.

“ Hôn sự của cô thì có liên quan gì đến bệ hạ đại ca ta?” A Tử nhanh nhẩu chen vào.

Hàn Phi chỉ chờ có thế, nói : “Hàn vương khâm định xá muội cùng ba vị hoàng muội khác hòa thân, xá muội còn nhỏ, tính tình lại ngang ngạnh ương bướng chọc Việt Đế sinh khí, Hàn Phi lại hay tin Việt Đế có lòng thương hoa tiếc ngọc cho nên mới mạo muội đến đây thỉnh cầu”

Hồng Liên cũng chen vào, nói : “ Ta tính tình không tốt, Việt Đế lại giết phụ vương ta, ta không muốn thành hôn cùng người, nếu hòa thân chỉ sợ gây hậu cung Việt Đế bất hòa”

Đám người đưa mắt nhìn cô công chúa này.

Hiện giờ Thiên Trạch sở ra thần ma lực lượng, nữ nhân tranh nhau vào cung này, có thể gả cho Việt Đế nhiều người tranh còn không kịp. Còn nàng ta thì muốn thoát hôn chạy ra, nhất là đám nữ nhân thân cận Thiên Trạch liền rõ ràng hắn địa vị cùng thân phận, đối với hành động của Hồng Liên thầm lắc đầu.

Thiên Trạch nghe xong đem chung rượu uống một ngụm : “ chuyện này cũng không tính lớn, Bản Đế thành toàn cho ngươi”

“ Cảm tạ Việt Đế” Hàn Phi, Hồng Liên nghe được vui mừng, trong lòng giống như tảng đá nặng được cởi xuống.

“ Các ngươi có thể mang người trở về Hàn quốc rồi” Thiên Trạch trục khách nói.

Hàn Phi ngưng trọng, nói : “ hồi bệ hạ, lần này Hàn Phi nhận lệnh Hàn vương hộ tống chư vị mỹ nữ Hàn quốc dâng lên cho người, cùng với thành ý của Hàn quốc”

“Bản Đế giết Hàn An lấy đám nữ nhân đó ra chỉ là không nghĩ bọn họ tuẫn táng, Lan nhi ngày mai cho bọn họ một chổ trong thành, ai muốn trở về Hàn quốc liền trở về, ai muốn vào Đế thành thì cứ để bọn họ vào, tài sản đền bù tiếp nhận nô bộc thì để bọn họ đến các công trình trong thành xây dựng, làm tốt 10 năm sẽ trả bọn họ tự do, riêng công chúa Hàn quốc thì cứ trả về Hàn quốc” Thiên Trạch hướng Công Tôn Lan nói.

Công Tôn Lan nhẹ gật đầu đáp ứng.

Đoàn Dự thầm nghĩ : “Bệ hạ có danh háo sắc trong thiên hạ, là ma đầu giết người bậc nhất của trung nguyên, song lại có một mặt mềm mại”

Hàn Phi nghe thì không còn vui mừng như trước, bởi lần này đưa tặng mỹ nữ ra hòa thân nghị hòa với Bách Việt mới là mấu chốt, Thiên Trạch nhận mỹ nữ lại nhận tài sản nhận người lại đem ba vị công chúa trả về, hòa thân liền đứt.

Hàn Việt không có bang giao chỉ sợ bất cứ lúc nào Hàn quốc cũng lâm nguy, không bị Đại Việt tiến đánh thì cũng bị Tần quốc hiện giờ đè đánh.

“Thế nhân nói Hàn Phi là Tình Thánh nhưng mà so với bệ hạ mà nói thì không đáng là gì, bệ hạ thương hoa tiếc ngọc khiến Hàn Phi than thở, Hàn Phi đội ân Việt Đế giơ cao đánh khẻ với xá muội, nhưng thỉnh Việt Đế thu lại thánh lệnh với ba vị hoàng muội....” Hàn Phi lựa lợi mà nói : “ khác với Hồng Liên, ba vị hoàng muội còn lại đối với Đại Việt thần kỳ lẫn nữ quyền mong nhớ, lại thêm đối với bệ hạ phách lực sinh ái mộ”

Nghe xong đám người đã rõ hết thảy tâm tư Hàn Phi.

Vì cô muội muội của mình hắn mạo hiểm lên Long Cung mà xin hủy hôn, nhưng ba cái hoàng muội khác thì không thể. Bởi thông hôn với Đại Việt là đường sống của Hàn quốc, hắn muốn đem Hồng Liên thoát ra mười phần là đã có ý trung nhân nhưng ba cái muội muội khác thì không thể.

Thiên Trạch không một chút để ý, cao giọng : “ truyền Trung Xa Phủ Lệnh Hầu Triệu Cao, Tướng Mông Ngao, Lý Tịnh đến Long Điện”

Thanh âm vang vọng khắp Long Cung và truyền ra bên ngoài Đế Cung, sau đó lan ra Đế thành.

“ Bệ hạ cho gọi La Võng thủ lĩnh cùng hai vị tướng quân làm gì?”

“ Lẽ nào thương nghị đánh trận ư?”

“ Không đâu! Đại hôn sắp đến rồi”

“ Hơn nữa muốn đánh trận thì bộ quốc phòng lo liệu à”

“ Đêm tối triệu kiến ư?”

“ Xảy ra chuyện rồi”

“ Chuyện của bệ hạ chúng ta có thể phỏng đoán ư?”

“ Đúng! tiếp tục chơi cờ”

Theo thanh âm này vang lên, bách tính gần Đế Cung bị xao động dấy lên bàn tán, khi không rõ Đế Vương nhà mình trong đêm lại triệu kiến các vị đại thần có chuyện gì.

Mà người trong cuộc bị điểm danh nhận được thanh âm, lập tức chỉnh đốn trang phục sau đó đến Đế Cung vị trí, có lệnh của Việt Đế bọn họ dễ dàng thông qua Vô Song Quỷ mà lên Long Điện.

“ Thần Trung Xa Phủ Lệnh Hầu!Triệu Cao tham kiến bệ hạ, chư vị nương nương, các vị vương gia” Triệu Cao là người đến trước, khi đi đến trước chổ Thiên Trạch nhóm cung kính quỳ gối chắp tay cuối đầu hành lễ.

“ Miễn lễ” Thiên Trạch nhẹ nhàng nói.

Triệu Cao đứng dậy thành thật đứng một bên chờ đợi Đế Vương mở miệng.

Thiên Trạch không nói yên lặng đợi người còn lại đến.

Đám nữ cùng Tiêu Phong, Đoàn Dự, A Châu thấy Thiên Trạch không nói cũng an lặng chờ đợi, dù không rõ nhưng cũng biết hiện giờ vị này không vui, hẳn là vì Hàn Phi đám người đến đi.

Hàn Phi đám người cũng rõ ràng, bởi bầu không khí đã không còn như trước, muốn mở miệng nhưng lại không thể nói, bởi vị kia không nói tất đã tỏ ý hắn không muốn trò chuyện tiếp, chỉ có thể chờ đợi.

Triệu Cao vừa đến chừng năm phút Mông Ngao dục ngựa chạy đến Đế Cung, sau đó leo lên Long Lộ.

Tầm năm mươi tuổi, một thân quân giáp gương mặt cương nghị oai nghiêm, y chính là Thiếu Tướng quân thứ hai sau Vô Song Quỷ của Bách Việt hiện giờ.

Mông Ngao không phải là Bách Việt người, y là Tề quốc tướng lĩnh vì không được Tề vương Kiến trọng dụng lại có bất hòa với Tướng quốc Hậu Thắng, vốn Mông Ngao muốn sang Tần nương nhờ vì Tần quốc mời chào người tài không hỏi xuất thân, song lại giống Cái Nhiếp bị Thiên Trạch mà thay đổi.

Mông Ngao rõ Bách Việt quân đội giờ còn chưa tái thiết, tướng tài cơ hồ mất hết, hắn nếu qua nương nhờ hiển nhiên được trọng dụng hơn là qua Tần quốc.

Bởi Tần quốc binh hùng tướng mạnh, tướng lĩnh không thiếu, muốn được Tần vương chú ý cùng lập chiến công không thể so bằng Bách Việt được.

Mà thực tế hắn vừa nương nhờ đã được Thiên Trạch trọng dụng phong làm Thiếu Tướng của Bách Việt, cho phép trưng binh huấn luyện binh sĩ, bất quá Mông Ngao chỉ đến được hai tháng mà binh lính huấn luyện không phải ngắn ngủi trong ngắn ngày được.

Bây giờ trong đêm bị Đế Vương triệu kiến cũng nghi hoặc bất quá không thể bỏ lễ, hành đại lễ rồi nói : “ thần Mông Ngao tham kiến bệ hạ, chư vị nương nương, các vị vương gia”

Về phần Hàn Phi đám người trực tiếp bỏ qua.

“Đứng lên đi!” Thiên Trạch nhẹ giọng.

Mông Ngao cảm tạ rồi đứng lên, rồi giống như Triệu Cao đứng một bên chờ đợi.

Theo Mông Ngao vừa đến không lâu thì một cái tướng lĩnh khác lại đến, là Lý Tịnh.

Lý Tịnh tiến vào lập tức hành đại lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK