Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua ba ngày.

Ban ngày thì khống chế từng cái thuộc hạ có thế lực lớn phụ thuộc vào người ẩn hình, tối thì đem mấy cái nữ tử ra chinh phạt một phen.

Đến ngày thứ tư thì ngự kiếm phi hành rời đi.

Một mạch phi hành đến đêm, Thiên Trạch đã đến một khu rừng già gai góc rậm rạp.

Trong rừng là một khoảng tối mịt mùng, trong bóng tối đầy tất cả các thứ các dạng nguy hiểm, chỉ một thứ không thôi đã đủ chết người, nếu ở trong rừng còn bị mê lạc đi mất phương hướng, đói khát cũng đủ chết người nói chi là đối mặt với độc trùng mãnh thú.

Nhưng Thiên Trạch lại không phải kẻ bình thường, hắn ngự kiếm thọc sâu vào rừng già, tại không trung qua lại tựa như tìm kiếm một thứ gì.

Mà thực tế Thiên Trạch đúng là đang tìm kiếm.

“U Linh sơn trang vẫn chưa thấy nơi nào?” Thiên Trạch ngự kiếm phi hành nghi hoặc không rõ nói.

U Linh sơn trang chính là nơi mà Thiên Trạch đang tìm đến hiện giờ, đây là nơi dành cho người chết ở.

Nói chính xác hơn là những kẻ trong mắt thế nhân đã chết, tại U Linh sơn trang sinh sống, là một nơi cực kỳ bí hiểm tại Ngụy quốc.

“ Thấy rồi” Thiên Trạch qua lại thêm hai tiếng liền từ trên cao phát hiện ra một nơi reo lên, hắn vội nhanh cướp đến.

Đó là một cây cổ tùng đang đứng một mình trước vách đá, cách biệt hẳn với đám rừng rậm đằng xa, làm như không thèm chung hàng ngũ với đám cây phàm tục đó.

Phía trước là một khoảng trời xanh ngắt, và dãy núi xa xa như tranh vẽ.

Và một cái vực thẳm sâu muôn trượng không thấy đáy, dãy núi xa xa như tranh vẽ kia, tuy ở trước mặt, nhưng không còn đường nào để đi tới.

Mây trắng lững lờ phía dưới, chẳng thấy gì cả, ngay cả một cái bóng u linh của người chết cũng không thấy.

“ Đến rồi! U Linh sơn trang” Thiên Trạch nhìn thấy vực sâu này cười nói.

U Linh sơn trang bí hiểm chính là phía dưới hang sâu muôn trượng này, bên trong có vô số kẻ đại hung đại ác hoặc là những kẻ buộc phải lẫn trốn ánh mắt thiên hạ, được sự giúp đỡ của U Linh sơn trang người tìm đến được nơi này, trốn thoát kẻ thù truy đuổi....

“ Ta nhớ Lục Tiểu Phụng sau này dựa vào gã đệ tử Vũ Đương phát hiện mà hợp mưu với đám bằng hữu, Tây Môn Xuy Tuyết truy giết y chạy trốn dồn vào hiểm địa mới thành công đi vào được U Linh sơn trang” Thiên Trạch quan sát vực sâu dưới, ký ức cũ lại hiện về trong đầu liên quan về tòa sơn trang bí ấn bên dưới.

Nguyên tác U Linh sơn trang trong, Lục Tiểu Phụng đám chế định kế hoạch đã biết cái tổ chức U Linh sơn trang từ lâu, nhưng vẫn không bao giờ chụp được manh mối gì, chỉ bất quá từ miệng một người lạ đã sắp chết nói ra, biết được tổ chức ấy đang sắp làm một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Vì vậy bọn họ cũng không thể không bắt đầu hành động.

Bởi vì bọn họ đã tra ra được người lạ sắp chết ấy, lại là người đáng lý ra đã chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết nhiều năm về trước, người đó tên là Cố Phi Vân.

Y từ U Linh sơn trang trốn ra, bị Thạch Hạc đánh rớt xuống hang núi vạn trượng, tuy may mắn không chết, hai chân đã gãy, chỉ nhờ vào đôi bàn tay và một ý chí kiên cường, bò năm ngày bốn đêm trong tuyệt cốc, mới gặp một đạo sĩ đi tìm thuốc trong núi sâu.

Đạo sĩ này là đệ tử của phái Vũ Đương, y mới còn sống để nói ra cái bí mật của U Linh sơn trang. Từ đó Lục Tiểu Phụng đám người lập lên Ưng Sào kế hoạch, Lục Tiểu Phụng làm mồi sâm nhập vào sơn trang dành cho người chết này.

Thiên Trạch có thể tìm đến được nơi này chính là thông qua Công Tôn Lan ký ức có nghe qua sơn trang này, sau này đến Ngô Minh cũng biết được tòa sơn trang bí ẩn này, từ đó thẳng một đường đến nơi này.

Mục đích chỉ có một, thu luôn thế lực nơi này về dưới trướng mình.

“ Cũng nên đi rồi” Thiên Trạch lẩm bẩm, sau đó ngự kiếm hạ xuống vách núi sâu bên dưới.

Thiên Trạch dù tìm được lối vào nhưng vực sâu lớn lại càng dài, hắn lại không rõ phương hướng không ngừng tìm kiếm.

Thời gian lại qua đi....

Cho đến hoàng hôn buông xuống hắn rốt cuộc phát hiện ra được một cái vách đá, giữa mây mù trắng toát ẩn hiện một đầu sợi xích lớn liên kết, bắt ngang qua hai bên bờ vực.

Đấy chính là cây cầu của U Linh sơn trang.

Cây cầu bắt ngang từ cõi trần thế đi đến cõi U Linh.

“ Còn che dấu không ít thứ à” Thiên Trạch thông qua Không Thức Giới thăm dò phát hiện được trong các vách núi có bố trí cạm bẫy cơ quan, kể cả sợi xích liên kết cũng có liên quan đến.

Chỉ cần có kẻ phát giác được và di chuyển trên sợi xích tiếp cận U Linh sơn trang, cơ quan sẽ khởi động cảnh báo người trong trang cùng phát động công kích kẻ xâm nhập.

Thiên Trạch ngự kiếm bay thẳng đến vách núi bên kia.

Vách núi phía trước có hai cây gậy trúc buộc một sợi dây đỏ vắt ngang qua chặn lấy lối vào cầu xích, đây là Sinh Tử thừng.

Xông qua sợi dây sinh tử này, kẻ đi vào bước vào thế giới của người chết và là u linh của sơn trang.

Thiên Trạch thu kiếm đạp bước mà qua.

Đưa mắt nhìn quanh, một khoảng trống mông lung, không thấy gì cả.

U Linh sơn trang có không ít người, lẽ thường ắt có kẻ phụ trách canh giữ đề phòng kẻ xâm nhập, chỉ là nơi này hoang vắng nằm sâu trong rừng rậm nước Ngụy, lại nằm dưới vực sâu khó kẻ tìm đến.

Cộng thêm Thiên Trạch thân pháp cao minh giấu diếm khí tức cực tốt, cùng với Độn Không Thuật ảo diệu, thành ra hắn xâm nhập vào trong U Linh sơn trang mà không ai hay biết gì cả, dễ dàng vượt qua các tầng phòng thủ mà vào trong.

“ Vừa khéo” Thiên Trạch nhẹ nói, cất bước đến một căn nhà gỗ gần đó.

Căn nhà gỗ nhỏ màu xám, trong đám mây trắng mịt mù đó, nhất định phải chú ý lắm mới thấy được.

Thiên Trạch tiến đến gần, từ xa đã nghe được thanh âm thiếu nữ phát ra, từ bên trong nghe ra được đang tức giận mắng người, hắn cách không đẩy cửa mà vào.

Ở bên ngoài nhìn xem gian phòng đã nhỏ đáng thương, đi vào sau càng giống là một gian chuồng bồ câu.

Nhưng bồ câu tuy nhỏ, ngũ tạng đều có đầy đủ, căn nhà này cũng vậy, nhà người ta có gì, căn nhà này hầu như cũng không thấy thiếu, thậm chí còn có chỗ đi cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK