Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Minh liên tục giết đi Vũ Giác tộc thành viên, tại không trung thấy được Thần Nông cùng Bàn Cổ chi chiến mà đuổi đến.

Có điều khi hắn đến nơi thì Thần Nông đã ngả xuống, một mình hắn không thể chống cự được mấy trăm cái Vũ Giác tộc thành viên cùng Bàn Cổ.

“Bàn Cổ” Huyền Minh tức giận hét lên, Huyết Mâu đâm đến, uy lực một thương này như muốn xé rách không gian, song long tích tụ lôi điện.

Phàm là cản hắn Vũ Giác tộc không bị Huyết Mâu giết cũng bị song long phanh thây.

“ Ầm!”

Không gian như rung chấn, Bàn Cổ dùng thần lực tạo ra sóng âm, một bức tường niệm lực tạo thành, đem thế công của Huyền Minh cản lại, cùng với y giằng co trong không trung.

“ Hắc long! Bản đại thần có món quà cho ngươi đây!” Bàn Cổ vừa chống cự lại câu thông với không gian của mình, từ bên trong lấy ra một cái thân ảnh.

Đó là một cái nữ tử, làn da như bánh mật dung mạo xinh đẹp lại không thiếu anh tư hiên ngang, một đầu tóc đen được tết thành từng bím tựa như rắn nhỏ uốn ượn, tóc trên được tóm buộc lên cao.

Đặc biệc phía sau lại là một cái đuôi lớn, đôi mắt màu đen.

Vóc người nóng bỏng đặc biệc ăn mặc rất bạo lộ, tựa như thiếu nữ hiện đại chỉ mặc nội y, nhưng trên dưới hai vòng vật liệu chú tạo lại là nhuyễn giáp vải đen, một tấm vải trắng che trước cùng sau tựa như một chiếc váy cách điệu, dưới nữa là một đôi giày đen lên đến đầu gối.

Nữ tử này hai tay bị Tinh Thạch đâm lấy, trên người máu tươi chảy ra, không ít vết thương xuất hiện trên cơ thể, cả gương mặt xinh đẹp cũng vươn vấn máu tươi.

“ Dược Tiên” Huyền Minh nhìn thấy nữ tử này thất thố hô lên, cũng vì đó mà giao tranh phân tâm bị Bàn Cổ thêm lực đánh rơi xuống đất.

“ Hắc long! Đừng ý thiếp! chúng muốn dùng thiếp giết huynh đấy” Dược Tiên không để ý đến thương tích trên người hướng Huyền Minh nói.

Bàn Cổ dùng thần lực Dược Tiên lại bị công kích, máu tươi càn thêm chảy ra, gương mặt nở nụ cười nói : “ ngươi rất quan tâm ả, bản đại thần có thể tha mạng cho ả, chỉ cần ngươi giết đi tên Thái Cực đó”

“ Khốn kiếp” Huyền Minh gầm lên tức giận, hàm răng nghiến chặt, đối với Bàn Cổ ti bỉ thủ đoạn phẫn hận vô cùng.

Bàn Cổ lại cướp đến, quyền trượng công kích lấy Huyền Minh.

Huyền Minh không cam lòng chịu chết dùng Huyết Mâu cùng song long trả đòn.

Chỉ là Bàn Cổ quá hèn hạ đem Dược Tiên làm tấm mộc, Huyền Minh ra đòn lại phải tận lực né đi, cuối cùng giao thủ ngắn ngủi bị Bàn Cổ đánh trọng thương.

“ Định Thân Niệm!” Bàn Cổ sở ra thần lực đem Huyền Minh thụ thương dưới mặt đất định giữ, trói buộc hắn thần lực cùng thân thể.

Bàn Cổ không ra tay tiếp, từ trên cao nhìn xuống, hắn đã nắm được điểm yếu của tên này vừa rồi công kích đã đem hắn trọng thương, giờ chính là lúc hắn thích nhất thời điểm giày vò địch nhân.

“ Bang!”

Chính lúc này, Dược Tiên bắt được sơ hở, thần lực bị phong ấn chỉ có thể dùng nhục thân, mạnh mẽ đem đầu húc mạnh lên trán của Bàn Cổ, một đập này quá mạnh đến nổi cá trán nàng cũng đổ ra máu tươi.

“ Đúng là đồ con gái hư đốn! chết đi” Huyền Minh đã bị giam giữ, con ả này cũng không cần thiết phải giữ lại nữa, một tay Bàn Cổ hóa chưởng đánh mạnh lên bụng Dược Tiên, thần lực xuyên vào thân thể chấn nát nội tạng cùng xương cốt.

“ Phốc!”Dược Tiên phun ra một ngụm máu, cả cơ thể như diều dứt dây văng mạnh đi không trung, một chưởng này khiến nàng sinh mệnh cũng bắt đầu đi đến điểm cuối.

“ Ahh!!!”

Tận mắt nhìn thấy Dược Tiên bị Bàn Cổ giết, Huyền Minh điên tiết, phẫn nộ vô cùng, hét lớn, sát ý như núi lửa một dạng phun trào.

Như con thú điên mất đi kiểm soát, thần lực bị phong bế dưới lực lượng tinh thần không ngừng được đẩy lên, bi thương phẫn hận giận dữ....những cung bậc cảm xúc đó mãnh liệt khiến Nguyên Thần của hắn mỗi lúc mỗi cường liệt, cuối cùng phá đi niệm lực Định Thân Niệm của Bàn Cổ.

“ Nổi điên rồi sao Hắc Long, ngươi bất chấp tất cả muốn chết chùm với ta. Nhưng mọi động tác của ngươi ta đều nắm rõ. Một đòn hận ý vô cùng của ngươi, tất cả các phương vị đều bị ta nhìn thấu”

Nhìn Huyền Minh mang theo Huyết Mâu đâm đến, Bàn Cổ đem tay lên trán vận dụng thần lực của mình quan khán hết thảy, dự đoán phươn vị góc độ sơ hở, cất lời khinh miệt lấy kẻ trước.

Huyền Minh không một chút để ý thả ra thần lực nâng Huyết Mâu đâm đến.

“ Đến đây Huyền Minh, lần này ta sẽ cho ngươi tan thành tro bụi” Bàn Cổ quát lớn, thần lực bùng phát, song thủ hóa chưởng ngưng tụ một quả cầu màu vàng, khí tràng nóng bức cùng mạnh mẽ kéo lên.

Trừ đó ra còn một bức tường niệm lực vô hình tầng tầng bố trí ở không gian, đem kẻ trước đè ép.

“ Ầm! Ầm”

Huyền Minh không né không tránh, cầm Huyết Mâu thẳng tiến không lùi, một mâu đâm thẳng phá hủy đi mọi thứ phía trước.

“ Đồ ngu! Muốn khiêu chiến tường niệm lực của ta, ngươi sẽ bị nghiền nát” Bàn Cổ khinh thường mắng lấy, gia cố thêm thần lực cùng niệm lực.

Trong sát na, thần lực trong người Huyền Minh đẩy lên đỉnh điểm, xám tro một màu thần lực sinh ra dị biến.

Vô Sắc Giới Thần Lực không còn là ánh sáng đen trắng như trước kia nữa, mà là thuần một màu trắng xóa.

“ Sao thế? luồng ánh sáng trắng này xuyên qua tường niệm lực của ta” Bàn Cổ cả kinh khi thấy được tình huống phía trước.

“ UỲNH!!!”

Lấy Huyền Minh làm trung tâm, trắng xóa quang mang như quả cầu ánh sáng khổng lồ không ngừng bành trướng ra mọi phía, đem mặt đất cày xới, mọi thứ xung quanh trên đường ánh sáng trắng xóa lan ra đều bị hủy diệt.

“ Aa!! Sắp lan đến đây rồi!!”

“ Lùi lại mau!!”

“ AHHHHH!!!”

“ Ôi!! Mắt của ta!! Đau quá!!”

“ Phốc xuy!! Đau quá!! Đau quá đi!!”

“ Đừng nhìn thẳng vào bạch quang kia!!”

“ Mù mắt đấy”

“ Vô Sắc Giới Thần Lực đỉnh phong!”

Dưới cái chết của Dược Tiên, Huyền Minh đã đem Vô Sắc Giới Thần Lực cùng thần lực đẩy lên đỉnh điểm, Bạch Tường.

Ánh sáng tịnh không ấm áp, trái lại mang đến cái băng lãnh của tử vong và tuyệt vọng, cùng với đó là nổi đau đớn cho những kẻ ở bên trong Bạch Tường không gian.

“ Rắc rắc rắc”

Tại Bạch Tường bên trong những chiến sĩ Vũ Giác tộc tại không gian này, xương cốt kinh mạch lần lượt bị chấn vở, xé rách đau đớn vô cùng.

Mà bản thân Bàn Cổ tại trong Bạch Tường thì càng kinh hoảng, hắn chỉ trong cái sát na không thể phản kháng.

Trong luồng sánh sáng trắng đó, Bàn Cổ dù thấy được Huyền Minh nhưng y gần như trong suốt, như không thuộc về trần thế này. Niệm lực của Bàn Cổ chổ tiếp xúc mất đi, không cản được nó.

Sát khí đáng sợ áp đến nhưng Bàn Cổ lại không làm gì được. Hắn đã không còn tồn tại nhưng cũng đồng thời tồn tại, hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn chờ đợi tử vong đến.

Tại Bạch Tường trong hết thảy thần lực bị áp chế, Huyết Mâu di chuyển cực chậm, nhưng đây là trong cái sát na ngắn ngủi, xuyên qua phòng ngự của Bàn Cổ đâm xuyên qua tim hắn.

Bàn Cổ không thể né tránh hay phản đòn trong luồng ánh sáng trắng trong sát na.

Bạch Tường tan biến, Bàn Cổ thụ thương từ trên không rơi xuống, dù bị đâm xuyên tim nhưng hắn không có chết ngay, tại dưới đất dùng Nguyên Thần chèo chống thân thể đang đi đến điểm cuối.

“ Grao!”

Song long Huyền Minh gầm thét, cả thân hình trên không rơi xuống chổ Bàn Cổ, thần lực đem mặt đất xung quanh đánh sập xuống một tấc, mười dặm xung quanh nhấc lên kình phong khói bụi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK