Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ có đất dùng võ, tay ném đi thanh cung xoay người đi đến một tên thổ phỉ đả chết bàn tay vươn ra hấp lấy trong người hắn tinh khí, thần công vận chuyển đem sinh mệnh tinh hoa trong người cướp đoạt.

Theo đó cơ thể tên này mắt thường có thể thấy được óng ánh chi khí tràn qua, da thịt lão hóa, thậm chí không ngừng xệp xuống, như thây khô một dạng.

Thôn Thiên Công môn công pháp thoát thai hoán cốt từ Bắc Minh, được Đế Thiên An qua nhiều lần cải thiện, nhờ phút này giúp hắn thu thập lấy lực lượng của phàm nhân.

Hiện giờ hắn tu vị rơi xuống, thân mang trọng thương, nội thiên địa lại không thể như trước có thể tự do mở ra hấp thụ thiên địa linh khí, lẫn thông qua bên trong đan được lấy ra thiên tài địa bảo mà khôi phục.

Chỉ có thể thông qua Thôn Thiên Công cướp đoạt người khác tinh hoa sinh mệnh mà hồi phục, nhưng mà thôn phệ mười ba tên thổ phỉ lẫn tám dân thường này Đế Thiên An cũng không hồi phục được bao nhiêu.

Sáu tiếng sau, Đế Thiên An men theo con đường di chuyển, rốt cuộc cũng thoát được khỏi hoang vắng sơn đạo, đi vào một tòa huyện thành nhỏ, trên đường đi vào làm cho chúng nhân thấy được xì xào bàn tán không ngừng.

Có chê trách có đố kỳ, cũng có không ít ong bướm ve vản, dù sao ngoại hình của Đế Thiên An quá mức hấp dẫn nữ tử, các thớ cơ như thép ngụi xếp chặt lên đó, dung mạo khiến cho nữ tử trầm mê, khi đi vào cũng làm cho các cô nương xôn xao, xuân tâm dập dờn cả.

Đối với mấy việc này hắn cũng chả bận tâm, chọn lấy một gian khách điếm sau đó kêu lấy thức ăn lên, ra sức mà đánh chén, càn quét lấy thức ăn, về phần tiền bạc hắn từ đám cướp thu cũng được kha khá.

Tiểu nhị lẫn chủ quán thấy y đi chân trần ngoại hình khác người, đầy ngả ngớn phong lưu, dung mạo xuất trần như vậy tuyệt không phải là người thường, lại thêm có tiền là được.

Lập tức đem từng đạo thức ăn đem lên cho vị khách nhân này, bên ngoài các cô nương thỉnh thoảng đi qua đi lại.

Gò má ửng hồng thỉnh thoảng liếc nhìn về nam tử kia, bọn họ còn chưa từng thấy được một nam nhân nào tuấn lãng như vậy. Chỉ nhìn một cái tim nhỏ đã loạn nhịp cả lên.

Đế Thiên An một bên đánh chén thức ăn, hổ rơi đồng bằng rồng khốn nước cạn, hắn trước nay kén cá chọn canh, bây giờ chỉ có thể lấp đầy bụng của mình trước cái đã, sau đó rồi từ từ tính tiếp đường đi nước bước của mình.

Đột nhiên hắn động tác ăn có chút dừng lại, sau đó lại tiếp tục ăn uống tiếp, hắn đương nhiên phát hiện ra được có một thân ảnh đi đến gần mình, là một cô gái, hơn nữa cũng không phải là xa lạ, cô gái này hắn đã gặp qua.

Loan Loan giống như một tiên nữ hạ phàm, yểu điệu thướt tha lướt tới trước bàn của y, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

Ánh mắt đẹp long lanh như mơ như mộng của nàng quét một lượt trên mặt, sau đó tay nhỏ vươn ra đem bình rượu cẩn thận rót cho nam tử bên cạnh.

Đế Thiên An cũng chẳng đếm xỉa, mạng cũng xém mất, ưu tiên khôi phục lại thương thế của mình là trên hết, tiếp tục ăn lấy tay bắt lấy chén rượu uống lấy.

Loan Loan một bên yên tĩnh không phát một câu nào, nàng từ khi phát hiện ra thân ảnh này liền biết được y chính là nhân vật cao không thể với tới, là người gây ra phong ba bảo táp từ triều đường đến giang hồ.

Từ một đêm kia nàng chỉ thử vận may đi tìm bảo vật lại không ngờ phát hiện ra y, nàng cũng chứng kiến y toàn thân xích lỏa, đối phương lại không có dấu hiệu gì tỉnh dậy.

Nàng tự chủ đem nam nhân này bằng mọi giá phải đem về Âm Quý Phái, có ngu đi nữa nàng cũng biết được lợi ích khổng lồ đạt được về sau.

Nhưng mà khi nàng quay người đi kiếm y phục cho y mặc lên, dù sao nàng cũng không thể ôm một xích lỏa nam nhân chạy đi à.

Rất dể gây ra động tĩnh chú ý, khi đó thành sự không có mà bại sự có thừa, có khi Âm Quỳ Phái cũng bị các thế lực khác vây đánh diệt môn không chừng.

Khi trở lại để cho nàng thất sắc là nam tử được nàng dấu đi đã không còn, miếng ăn tới miệng rồi mất để cho nàng muốn giết người à.

Nhưng cẩn thận phân tích, nàng đả đem đối phương cẩn thận giấu, hơn nữa đả sớm quan sát kỹ lưỡng, không có người nào mới rời đi.

Một là có cao thủ võ công còn hơn cả nàng lấy người, hai chính là tự y tỉnh dậy rời đi. Mà cái sau rất nhanh được nàng biết được, khi mà thân ảnh rời khỏi hang động, lại phát hiện ra dấu chân để lại, một hồi bám theo nàng liền thấy được.

Tâm tư cẩn mật, đối phương tính cách không rõ, nàng cũng không dám đường đột xông lên. Tuyệt không thể để y rời đi, cho nên nàng mới thiết kế lại dẫn động đám sơn tặc, để tiếp cận nam tử này.

“ Tránh ra” Một tên lưu manh du côn, dáng người cao lớn quát lớn một tiếng, hai tay to lớn đẩy ra vài người chen chúc đi vào bên trong, ánh mắt dâm tà nhìn về thân ảnh nữ tử xinh đẹp kia.

Loan Loan ánh mắt thoáng qua quang mang, lại thấy nam nhân này không chút đếm xỉa, vẫn tiếp tục một bên cầm vò rượu bồi rượu cho y.

“ Tên ăn mày, cút đi, cô nương....”

“ Ah!!!!” Đám người trong gian khách kinh hoảng thất thanh cả lên, thần sắc trắng bệch, những người trong tửu quán vội co giò bỏ chạy ra bên ngoài.

“ Ầm” thân ảnh to lớn của tên lưu manh, đổ ập xuống mặt nền đá, máu tươi bắt đầu rĩ ra, tại đầu nơi, một chiếc đũa xuyên thủng trán rồi xuyên qua da đầu, là một trong hai chiếc đũa Đế Thiên An dùng cơm.

Nhưng làm cho đám người kinh sợ bỏ chạy không phải là y giết người, mà chính là thân ảnh to lớn lên lưu manh, một tay của y bị nam tử bắt mắt kia bắt lấy, từ người óng ánh chi khí tràn qua, cơ thể cấp tốc xệp xuống chỉ còn da bọc xương.

Loan Loan tay cũng run một cái, linh cơ khẻ động tay bắt lấy cốc trúc rút ra một đôi đũa khác đặt lên bàn cho nam nhân bên cạnh.

Đây không phải là nàng chứng kiến lần đầu, mới đây nàng còn ở sát bên cảm nhận được, khi đó nàng tim đập nhanh vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn ra, sợ mình lại giống như những người kia, trở thành một cái thây khô.

Đế Thiên An hấp xong tinh hoa sinh mệnh không có dừng lại, hắn đem linh hồn kẻ này nghiền nát đem hồn lực hấp thụ lấy, làm xong lại tiếp tục ăn lấy thức ăn của mình, đem rượu uống lấy, đợi đến khi no nê lần nữa đứng dậy cất bước rời đi, mang theo bên cạnh Thừa Ảnh.

Loan Loan nhãn châu xoay chuyển, cũng bám theo sau, vẫn không nói một lời không nhanh không chậm đuổi theo. Nàng là người thông minh cho nên sẻ không làm mấy chuyện ngu xuẩn.

Đám người dân đã sợ mất mặt, đến cả tiểu nhị lẫn chủ quán cũng không dám gọi lại vị kia lại thanh toán tiền.

Sống sờ sờ con người, bị một chiếc đũa giết, đáng sợ là bây giờ như chết mấy năm rồi một dạng bọn họ không sợ ư? Cho nên đám người không một ai dám cản đường, nơm nớp lo sợ nhường chổ cho y.

Sắc trồi tối dần, ven sông nhỏ.

“ Ngài ấy rốt cuộc có ý gì?” Loan Loan mặt đỏ hồng lên, tim lại đập nhanh hơn, khi nhìn thân ảnh nam tử xích lỏa toàn thân bước xuống lòng sông bên dưới tắm rửa, trong tầm mắt có thể thấy được dòng khí không ngừng tụ hội quanh người.

Nàng có thể khẳng định, bản thân mình sớm đã bị phát hiện ra, dù sao khi thi triển thứ tà công đáng sợ kia, nàng ở ngay bên cạnh, tim đập của nàng so với bình thường càng nhanh hơn.

Hơn nữa đối phương tuy không mở mắt nhưng có thật là y không thấy đường không? người này vốn căn bản là người phàm như nàng không thể vọng đoán được.

Đã y bỏ qua cho mình, cho nên nàng dứt khoát hiển lộ ra thân phận, một lần nữa nàng cược đúng, khi chủ động đi đến gần nam nhân này. Y cũng không có quá hứng thú với nàng, cũng chả bài xích lại không thân cận.

“ Cũng đâu phải một lần thấy, hơn nữa cũng đâu có thiệt” Loan Loan thầm nhủ, ánh mắt lại chuyển hướng quan sát lại nam tử bên dưới, vẫn đứng ở bên sông giống như một thị nữ phục vụ cho chủ tử của mình một dạng.

Nếu để cho người khác biết, đường đường là thiếu chủ của Âm Quỳ Phái một trong Ma Môn hùng mạnh nhất môn phái, trên giang hồ nghe danh mà sợ, lại khuất thân bưng bê hầu rượu cho người, hắn làm cho khối kẻ không dám tin tưởng.

Thời gian lại trôi đi, Đế Thiên An tắm rửa xong xuôi, lần nữa lên bờ, hướng về vị trí cũ nơi để tấm da thú, nhưng lại không có.

“ Lẻ nào y không nhìn được” Loan Loan mặt đỏ chót, khi mà toàn bộ thân thể lỏa lồ, trần trụi hấp dẫn, đáng nói là thứ mệnh căn của y quá mức to dày, nàng khi thấy cũng sợ hãi.

Chân khẻ bước đi đến, lại thấy y quay đầu nhìn mình, càng thêm khẳng định, hai tay vươn ra đem tấm da thú đưa đến, đầu cúi xuống dâng lên.

“ Xoát” Đế Thiên An đi đến, đem tay thu lấy mảnh da thú, khoát lên cơ thể mình, cũng không để ý, khoanh chân tọa thiền, hô hấp đều đặn, các lổ chân lông trên cơ thể mở ra, hấp thụ thiên địa linh khí vào người.

Loan Loan vẫn đứng một bên, thấy y không lý mình, chân nhỏ đi đến gần, lặng không một tiếng động an vị ở phía sau. Khóe mắt vẫn nhìn đối phương, gan lại bành trường, khẽ cắn môi đem tay bắt lấy chuôi kiếm màu vàng hoa lệ cắm trên đất.

“ Cheng” một tiếng thanh thúy kim loại vang lên trong đêm, thân vỏ tách nhau.

Loan Loan mày chau lại, nghi hoặc vô cùng nàng bên tai nghe được tiếng ma sát, nhưng lại không thấy được thân kiếm, nhưng lại cảm nhận rõ ràng được thân kiếm có, bởi vì nếu không có thân kiếm chỉ là chuôi kiếm không, nàng gạt lên dường như bị cấn lấy.

“ Còn có huyền cơ” Loan Loan thầm hô, tay kia chậm rãi kéo lấy võ kiếm ra, con mắt mở lớn khi thấy hoa lửa không ngừng bắn lên, vội hô : “ vô hình, thân kiếm này lại không thấy được… lẽ nào là Khổng Chu tam kiếm… không đúng…binh khí của người há lại là phàm vật”

Nhìn thấy trước mắt binh khí Loan Loan trong đầu nghĩ ngay đến danh truyền thiên hạ Khổng Chu tam kiếm, đó là ba thanh nổi danh vô hình mắt thường khó mà thấy được, chỉ là binh khí trên tay nhân vật bên cạnh lẽ nào là thế tục được?

Nghĩ ngợi trong chốc lát, Loan Loan quay sang nam tử kia vẫn không đếm xỉa gì nàng, tay trái đem vỏ kiếm gạt chéo, lại phát ra một tiếng lanh lảnh nhỏ, con mắt lại thoáng qua quang mang, sau đó đem võ kiếm đặt xuống.

Tay nhỏ vươn ra muốn đụng thử, trực tiếp cảm nhận thử thanh kiếm vô hình kia, đột nhiên cả thân ảnh bị hất bay đi, trường kiếm cũng rời khỏi tay nàng, cả thân ảnh nằm rạp trên mặt đất, mà chuôi kiếm kia trên không trung lại cắm xuống mặt đất.

“ Là ý gì?” Loan Loan đại não cấp tốc xoay chuyển, nhãn quan không ngừng thoáng qua quang mang, cả người nằm dài trên mặt cỏ, trong mắt nàng thấy được chuôi kiếm cắm bên cạnh y, nếu không phải nàng tận mắt thấy qua thì nhìn vào chẳng khác nào là một chuôi kiếm vàng lơ lửng ở không trung.

Một hồi đột nhiên một cơn đau xót truyền lên đại nào, làm cho nàng ánh mắt chuyển đi nhìn về tay trái của mình, con mắt mở lớn hơn khi thấy được máu tươi bắt đầu rỉ ra, mồ hôi lạnh tản ra.

Quá đáng sợ, thanh kiếm kia vô hình nhìn không thấy được, biết là nó tồn tại, khi chạm qua lại không phát giác, đem tay trái mình lên cẩn thận ngắm thấy được một vết cắt dài, vết thương động đến xương cốt, nếu khi nảy nàng tiếp tục chỉ e cả bàn tay này cũng đả không còn.

Khóe môi khẽ nhích lên độ cong, thân ảnh vội quỳ xuống, nói : “ Loan nhi ngu muội vô tri, cảm tạ ân công cứu giúp”

Đáp lại vẫn là một hồi im lặng, đều đặn tiếng hô hấp, Loan Loan nhất thời cũng không biết y muốn gì, nghĩ gì.

Nhưng nàng biết bản thân mình hẳn có một chút gì đó với người này, nếu không y đả sớm không bỏ qua cho nàng khi giết chết đám sơn tặc kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK