Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chuyện không may cho tổ ba người đó là vào ngày con rồng nở, lão Hagrid mời đám trẻ đến xem lại bị một kẻ bám theo nhìn thấy, Draco Malfoy trong giờ học nghe được Ron lở lời, liền đi theo sau đó tận mắt nhìn thấy con rồng phạm pháp mà lão Hagrid ấp ra.

Bị phát hiện, ba đứa trẻ lo sợ lão Hagrid gặp không may bèn thuyết phục lảo đem con rồng này cho anh của Ron là Charley nuôi dưỡng.

Khi mà con rồng lớn rất nhanh, theo thời gian việc Hagrid phạm pháp cũng bị lộ ra, cả bọn lên kế hoạch đem con rồng này nhờ anh của Ron tiếp nhận.

Nhưng có một chuyện bất ngờ, bàn tay Ron bị rồng cắn bỗng sưng vù, to gấp đôi bàn tay bình thường. Không còn cách nào khác ngoài ôm cái tay sưng tấy xuống bệnh xá. Vết cắn đã chuyển thành màu xanh lá cây, bởi răng nanh của rồng có nọc độc.

Cuối cùng hộ tống con rồng con này chỉ có Harry và Hermione vào nửa đêm tối thứ bảy, thành công đưa đi được con rồng đen Norbert khi giao cho Charley, nhưng chết người là nhóm người đả bị Malfoy theo dõi, rồi tố cáo giáo sư Mcgongall.

Cả hai đứa bị dồn vô chân tường rồi, khi chúng có thể ngu ngốc đến mức bỏ quên tấm áo tàng hình, món quà giáng sinh của cụ Dumbledore vốn là đồ của gia đình Potter giao lại cho Harry. Cả hai bị bắt tại trận bởi giám thị Filch.

Kiếm đâu ra trên cõi đời này một lý do để cho giáo sư McGonagall chấp nhận được việc chúng trốn ngủ, lẻn đi lung tung trong trường lúc nửa đêm khuya khoắt, lại còn leo tuốt lên đỉnh tháp thiên văn cao nhất.

Một nơi thuộc khu vực hạn chế đi lại, chỉ khi có lớp học mới được phép vào? Không khéo để lộ ra chuyện của Norbert và tấm áo tàng hình thì chúng chỉ còn nước sớm cuốn gói ra khỏi trường.

Thành ra 150 điểm của nhà bị trừ đi, ba học sinh trong đêm trốn học, trừ Harry và Hermione ra còn một đứa khác năm nhất của nhà Gryfindor, đó là Neville Longbongtong khi nó nghe lén được Malfoy muốn đi bắt quả tang hai đứa khi lén chuyển đi con rồng, nó muốn đi báo tin nhưng không may lại bị bắt tóm.

Buổi sáng hôm sau, khi đi qua những đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn chi đó. Làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết một trăm năm mươi điểm nội trong một đêm?

Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Harry Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng ấy, vị anh hùng của mọi người trong hai trận đấu Quidditch ấy, đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor. Chính hắn, cùng hai đứa ngốc khác của năm thứ nhất.

Từ chỗ là một trong những học sinh được ngưỡng mộ nhất trường, Harry thoắt cái trở thành đứa bị ghét nhất. Đến bọn học sinh nhà Ravenclaws và Hufflepuff cũng ngoảnh mặt không thèm nhìn nó. Chẳng là ai cũng đang mong cho nhà Slytherin mất Cúp Nhà.

Chỗ nào Harry đi qua, người ta cũng chỉ trỏ, thậm chí không cần hạ thấp giọng chê bai chỉ trích nó. Ngược lại, khi nó đi ngang bọn Slytherin thì lại được chúng vỗ tay, huýt gió, và hoan hô: “Cám ơn Harry nha! Tụi tao nhờ mày phen này đó”

Hermione và Neville đương nhiên cũng rất đau khổ. Hai đứa không đến nỗi điêu đứng như Harry, bởi vì tụi nó không nổi tiếng lắm. Nhưng cũng chẳng có ai thèm nói chuyện với chúng. Hermione đã thôi trò chơi nổi trong lớp, giờ chỉ dám cúi đầu lặng lẽ học hành.

Kỳ thi chẳng còn bao xa nữa, và tụi nó lấy đó làm vui. Nhờ cặm cụi học hành mà nó quên được phần nào tấn bi kịch. Thế rồi, còn chừng một tuần lễ nữa là đến kỳ thi, Harry, Hermione và Neville cùng nhận được thông báo giống nhau như sau:

Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.

Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư McGonagall.

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, một nhóm thân ảnh nhỏ con lọ mọ trong bóng đêm, phía xa xa một căn chòi có phần lớn đang phát ra ánh đèn ấm áp từ cửa sổ, rồi đột nhiên mọng giọng nói xa xa truyền lại đám thân ảnh này.

“Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi” đứa trẻ gầy gò mang trên mặt một đôi kính tròn, mái tóc đen bù xù giữa trán là một dấu tia chớp, trên tay cầm một cây gậy nhỏ đang tỏa ra quang mang ánh sáng, lên tiếng nhìn về phía xa một hư ảnh nhỏ con đi đến.

“Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy” Filch là một lão già nhỏ con lùn tịt cầm chiếc đèn đi đến, gương mặt vui vẻ nhìn đám thân ảnh nhỏ con phía trước.

“Vô rừng hả?” một đứa tóc bạc kinh sợ lên

“Không thể vô rừng vào ban đêm được… Có đủ thứ ở trong đó… tôi nghe nói, có người sói ….” một đứa bé khác gương mặt bụ bẩm níu cánh tay áo của đứa bé gầy gò kia, nấc cục một cái.

Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng: “Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?”

Lúc này một thân ảnh to con quá mức người thường từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là một con chó săn to đùng. Lão Hagrid mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói: “Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Harry, Hermione?”

Filch lạnh lùng nhắc nhở: “Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt.”

Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:“Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi.”

“Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng.” Thầy Filch nói, giọng độc địa nói xong quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.

Lúc này Malfoy quay sang lão Hagrid : “Tôi không đi vào khu rừng đó đâu”

Harry rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Lão Hagrid nói: “Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó.”

“Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ…”

“Cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó “Lão Hagrid lạnh lùng đáp : “Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!…”

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống.

“Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát.” Lão Hagrid nói xong rồi dẫn bọn trẻ đến bìa rừng.

Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo: “Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu Bạch Kỳ Mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đả phát hiện ra một con sắp chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm bị chết.”

Malfoy hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói: “ Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?”

Lão Hagrid đáp: “ Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ.”

Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh: “Tôi đi với Fang.”

“ Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì ta, Harry, Hermione sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Neville và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi… Ừ, như vậy đó… Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp… Cẩn thận đó… Đi thôi”

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Harry và Hermione quẹo trái; còn Malfoy, Neville và Fang thì đi theo con đường bên phải.Mắt nhìn lom lom xuống mặt đất, họ bước đi trong im lặng.

Thỉnh thỏang ánh trăng xuyên qua cành lá bên trên rọi sáng một vũng máu màu xanh bạc trên đám lá mục.

Harry nhận thấy lão Hagrid có vẻ lo lắng. Nó hỏi: “Có khi nào là người sói giết mấy con bạch kỳ mã không?”

Lão Hagrid đáp: “Người sói không lẹ được như vậy. Đâu có dễ gì bắt được một con bạch kỳ mã! Chúng là những sinh vật đầy mãnh lực và rất huyền bí. Trước đây ta chưa từng nghe đến vụ bạch kỳ mã bị sát hại như vầy bao giờ.”

Họ đi vòng qua một gốc cây phủ rêu. Harry nghe có tiếng nước chảy, chắc là có một dòng suối gần đây. Dọc theo con đường quanh co thỉnh thoảng lại thấy những dấu máu bạch kỳ mã.

Lão Hagrid hỏi nhỏ: “Hermione, cháu có sao không? Đừng lo, nó bị thương nặng như vầy thì không đi xa đâu, chúng ta tìm ra nó ngay thôi mà rồi có thể… Ê! TRÁNH RA SAU GỐC CÂY”

Lão Hagrid vội túm lấy Harry và Hermione, lôi chúng nấp sau một cây sồi cao ngất. Lão rút ra một mũi tên, đặt vào cay cung, giương cung lên, sẵn sàng buông tên. Cả ba lắng nghe động tĩnh. Có cái gì đó đang trườn lết trên lá khô gần đó: nghe như tấm áo choàng dài quết tren mặt đất. Lão Hagrid dáo dác ngó suốt con đường mòn tối đen, nhưng chỉ vài giây sau, tiếng động lịm dần, xa dần, Lão Hagrid thì thầm: “Ta biết… Có con gì đó ở đây… nhưng nó không được có mặt ở đây mới phải.”

Harry đoán: “Người sói hả bác?”

Lão Hagrid bỗng nhiên đổ quạu: “Không có người sói mà cũng chẳng có kỳ mã kỳ lân gì ráo. Thôi, đi theo ta, bây giờ phải cẩn thận đó”

Họ đi chậm lại, tai dỏng lên, cố lắng nghe, không bỏ sót bất kỳ tiếng động yếu ới nào. Đột nhiên cả đám nghe thấy ở đằng trước, rõ ràng có tiếng con gì đang cử động.

Lão Hagrid hô to: “Ai đó? Ra đi… Ta có vũ khí đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK