Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng Lôi Vô Kiệt tên này, nhưng lại chưa bao giờ nghe người ta nói qua, hắn có thể khẳng định bởi vì hắn là Đường Liên. Đại sư huynh của Tuyết Nguyệt Thành, danh sách các con em thế gia đến Tuyết Nguyệt Thành bái sư hắn cũng biết, trong đó không có cái tên Lôi Vô Kiệt.

Tiêu Sắt trông coi Lôi Vô Kiệt nở nụ cười gằn, cũng không để ý hắn, đột nhiên thấy Lôi Vô Kiệt không ngừng lấy mũi hít lấy hít để ngửi lấy, liền nói : “ Ngươi tuổi chó à, còn định làm gì nữa”

"Tiêu Sắt. . . " Lôi Vô Kiệt không để ý, vẫn lấy mũi ngửi lấy, nói "Ngươi có ngửi được mùi gì không ?"

Tiêu Sắt nghe được nhắm mắt, sau đó hít sâu khi mở mắt ra liền nhận ra được mùi hương này, nói : " Đây là hoa thơm, mùi thơm của hoa Tường Vi”

Lôi Vô Kiệt nghe được đứng lên, khó hiểu nói: "Tường Vi, sẻ nở ở mùa này à "

"Đây là mùi của Tường Vi Lộ.Tường Vi Lộ xuất xứ ở Đại Thực, Chiếm Thành, Trảo Oa, Hồi Hồi Quốc, chỉ có đến Bách Hoa Các ở Thiên Khải Thành mới có thể mua được" Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Đột nhiên một thanh âm nữ tử dịu dàng vang lên ở một mảnh hoang vắng giá lạnh, khó có bóng người này : "Không ngờ ở nơi hoang dã này, còn gặp được người am hiểu phong nhã như vậy. Ta năn nỉ Bách Hoa Các các chủ lâu lắm, nàng ấy mới bán cho ta một bình đấy, vậy mà ngươi có thể ngửi ra được "

Lời còn chưa dứt Lôi Vô Kiệt đả đẩy cửa xông ra liền thấy được một nữ nhân, một cái rất đẹp nữ nhân.

Nàng người mặc màu tím áo mỏng, gió nhẹ nhàng đem trường sam tím nhạt lay nhẹ, màu bạc ánh trăng chiếu ở trên người của nàng, cả người trắng muốt như ngọc, nàng hướng về phía bên trong cửa người mỉm cười, Tường Vi nhàn nhạt mùi thơm ngát theo nàng cười, tựa hồ trở nên càng nhu hòa đứng lên.

Tiêu Sắt nhìn thấy liền nói: "nguyệt hắc phong cao, cô nương có muốn vào ngồi một chút không? "

"Không cần. " nữ nhân như trước ôn nhu cười, trên tay phất ra một tấm thiếp vàng lao nhanh đến hai người rồi rơi vào tay Lôi Vô Kiệt.

“ Đây là” Lôi Vô Kiệt nhìn trên tay thiếp vàng có một chữ “ chết” hắn nhớ ra được giang hồ đồn đại, liền nói, thanh âm có mấy phần hưng phấn: “ Đây là... Nguyệt Cơ cười tiễn thiếp, Minh Hầu nộ sát nhân "

Theo lời hắn vừa dứt từ bên ngoài một thân ảnh nam tử to lớn bước vào đứng bên cạnh Nguyệt Cơ, trên tay mang theo một thanh to lớn đao, ngực trần mái tóc bạc ngắn dựng đứng, phía sau lưng là một hình xăm lớn uy mãnh.

" Thế thì đúng rồi, thế thì đúng rồi. " Lôi Vô Kiệt mừng rở thốt lên.

Tiêu Sắt cau mày một cái: "Cái gì đúng rồi. "

Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt hưng phấn nói : “ Hai người bọn họ chính là Nguyệt Cơ và Minh Hầu, trong bảng sát thủ giang hồ hai người bọn họ là tổ hợp được xếp vào top 5 đấy”

Tiêu Sắt chậm rãi nói "Nếu như vậy, bọn họ tiễn chúng ta thiếp mời, đó chính là...."

"Muốn giết chúng ta! " Lôi Vô Kiệt đem tay thủ thế gạch ngang yết hầu, hưng phấn nói xong liền nghe : “ Ngươi hưng phấn cái gì vậy?”

Nguyệt Cơ chậm rãi bước đến nói : "Kỳ thực thiếp mời là đưa cho bên trong, khác một người, bất quá quy tắc của chúng ta là, người nhận thiếp đều phải chết. Thế nên tối nay mạng của hai vị, cũng để ở lại luôn đi "

“ Đùng” Chỉ thấy thân ảnh Đường Liên từ bên trong xà nhà phá nóc nhà cũ kỹ mà ra, thân ảnh giáng xuống tay chạm đất chặn trước hai người thiếu niên, nói : “Ta từng nhận thiếp của các ngươi, nhưng ta chưa từng chết."

"Vị huynh đài này lại là. . . " Lôi Vô Kiệt chạy đến chắp tay chào lể hỏi lấy.

"Đường Liên. " Nguyệt Cơ lại là ôn nhu cười, "thế nên bây giờ chúng ta đến để giết ngươi "

"Đường Liên, huynh là Đường Liên!" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc hô lên " Huynh lại là Đường Liên,Tuyết Nguyệt Thành đại đệ tử Đường Liên, như vậy huynh chính là ta. . . Đại sư huynh rồi. Ta là Lôi Vô Kiệt đến từ Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi Gia đang định đến Tuyết Nguyệt Thành. . . "

Lời hắn còn chưa nói hết Minh Hầu đem cự đao cắm xuống mặt đất, rồi lao nhanh đến hai người. Đường Liên thấy người đến một tay đem Lôi Vô Kiệt đẩy ra thân ảnh cúi người né đi Minh Hầu cự đao quét ngang, sau đó kịp thời lui lại khi Minh Hầu một chém dọc xuống.

“ Ầm” Chỉ thấy Minh Hầu tung người lên không trung đem cự đao đẩy lên quá đầu, sau đó hướng về Đường Liên chặt xuống đem tuyết rơi lẫn gỗ vụn nền nhà bắn lên tung tóe.

Đồng thời Đường Liên cũng né kịp thân ảnh xoay một vòng trên không trung trên tay kẹp lấy ba mũi phi đao phóng nhanh đến, nhưng không đắc thủ Minh Hầu đả lui về bên cạnh Nguyệt Cơ.

Nguyệt Cơ bước đến hai bước nói: "Minh Hầu bẩm sinh không thích nói chuyện, thế nên hắn ghét nhất những người lắm muồm "

"Thật là lớn đao " Lôi Vô Kiệt nhìn cự đao trên tay Minh Hầu kinh hô lên.

"Ngươi bị thương rồi " Minh Hầu nhìn Đường Liên một tay ôm lấy vai mình nói.

Đường Liên liền đáp lời :" Bách Hương Tán mà ngươi trúng phải, vẫn chưa hoàn toàn giải khai, nếu không nhát đao vừa rồi ta đả không đở nỗi. "

Nguyệt Cơ tiếp lời : “ nhát đao tiếp theo, ngươi sẻ không đở nói”

Chỉ thấy Lôi Vô Kiệt bước ra chặn lấy phía trước Đường Liên, nói : “ Nhát đao tiếp theo để ta đở lấy. Sư huynh đả đở giúp ta một đao rồi, thì ta cũng đở cho sư huynh một đao "

"Oh” Nguyệt Cơ khẽ thốt : “ Không ngờ tiểu huynh đệ cũng là người Tuyết Nguyệt Thành, vậy giết ngươi cũng không tính giết lầm, chỉ là đao của Minh Hầu không dễ nhấc lên, ngươi nếm thử kiếm của ta trước đi "

Nguyệt Cơ nói xong nhẹ nhàng ở bên hông vừa kéo, màu bạc đai lưng nhẹ nhàng bắn ra, lại sinh ra một thanh kiếm dáng dấp, ở dưới ánh trăng lóe đẹp lạnh lùng quang.

" Tốc Y kiếm? " Tiêu Sắt một bên nhìn thấy lẩm bẩm : " Binh khí của hai người bọn họ đúng là tuyệt phối. "

"Tốc Y kiếm, Kim Cự đao trong một buổi tối mà có thể gặp được hai món binh khí này không có mấy người đâu, tiểu huynh đệ ngươi nhìn cho kỹ nhé " Nguyệt Cơ nói xong thân ảnh nâng lên bảo kiếm lao đến, chỉ thấy bóng tím lóe lên, Nguyệt Cơ kiếm đã đâm tới Lôi Vô Kiệt trước ngực.

"Đến tốt lắm. " Lôi Vô Kiệt cười to, song chưởng nắm chặt, một bả kẹp lấy Tốc Y kiếm, khí kình tỏa ra đem mặt tuyết dưới chân hai người như đá nhỏ quăng xuống hồ nước tĩnh lặng gợn sóng.

Chỉ thấy Nguyệt Cơ ngả người ra sau một cước đá lên ngực Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt vội vàng quăng kiếm rút lui thân. Nguyệt Cơ đế giảy lóe ánh sáng màu bạc, lại tàng tới một mảnh cực mỏng răng cưa, từ Lôi Vô Kiệt ngực xẹt qua.

Nhưng Lôi Vô Kiệt đả kịp né đi,đồng thời tay phải vươn ra chắn lấy một cước khác của Nguyệt Cơ, đồng thời tay còn lại mạnh mẽ tụ khí một quyền hướng đến đem Nguyệt Cơ bức lui.

“ Cheng” Nguyệt Cơ lộn nhào lên không ngay khi cúi người xuống đất đem Tốc Y Kiếm chống xuống lưỡi kiếm uốn cong một đoạn sau đó nương nhờ sức bật thân hình nhanh chóng tiếp đất không một tiếng động, đạp lên mặt tuyết.

“Không ngờ nội lực của tiểu huynh đệ kinh người, có thể dùng tay bắt lấy Tốc Y Kiếm của ta như vậy " Nguyệt Cơ lên tiếng

Lôi Vô Kiệt thở ra một tràng hơi lạnh, lên tiếng: " Ta đả thấy kiếm của ngươi rồi, nhưng quyền của ta ngươi chưa từng thấy. "

Hắn song quyền nắm chặt, trên người bỗng nhiên bốc lên một nhiệt khí, gầm lên một tiếng, một quyền hướng về phía Nguyệt Cơ đánh ra.Một quyền này xuất lực lúc cực cương cực kỳ mạnh, quyền còn chưa tới trước mắt, Nguyệt Cơ sau lưng tuyết cũng đã bị đánh tan một mảnh.

"Đó là Lôi Gia Vô Phương Quyền, quyền chưa đến, khí đã đến rồi, tiểu tử này thật lợi hại đó " Đường Liên nhìn thấy tán thưởng, Lôi Vô Kiệt mặc dù trông coi tuổi nhỏ, nhưng quyền pháp lên tạo nghệ, cũng đã không thể tầm thường so sánh.

Nguyệt Cơ vào lúc này tách ra quyền phong nhảy lên một cái, nàng giơ lên Tốc Y kiếm, màu bạc thân kiếm ở ánh trăng chiếu xạ phía dưới bỗng nhiên quang mang đại thịnh, mọi người ở đây không khỏi muốn che mắt, TốcY kiếm liền giống như hòa tan ở tại trong nguyệt quang thông thường, Nguyệt Cơ giơ kiếm cười khẽ, phong hoa tuyệt đại.

Lôi Vô Kiệt cũng ngẩng đầu kinh ngạc lên khi thấy Nguyệt Cơ thân ảnh vậy mà chậm rãi tan biến đi, còn chưa tìm thấy được bóng hình Nguyệt Cơ thì Tố Y kiếm đả kề lên cổ hắn.

Từ lúc nào Nguyệt Cơ thân ảnh xuất hiện ở phía sau lưng hắn, tay gõ mạnh đem Tốc Y kiếm đẩy ra thân ảnh búng người thoát khỏi Nguyệt Cơ rồi thân ảnh dẫm mạnh lao đến, nhưng bị Nguyệt Cơ né được.

Chỉ thấy theo cánh tay hắn vươn ra ba viên Phích Lịch Đan bay đến Nguyệt Cơ, trong không khí tử quang vươn vấn , rồi phát nổ để lại trong không khí màu sắc xinh đẹp.

Thân ảnh Lôi Vô Kiệt thả người theo sau một quyền công kích lấy Nguyệt Cơ, nhưng một quyền của hắn lại xuyên qua Nguyệt Cơ thân thể, đánh tới trên không trung.

Nguyệt Cơ xông đến hắn mỉm cười, thân ảnh trong nháy mắt tiêu tán.

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên nhìn mái nhà chấn kinh lên khi thấy trên đó có đến ba thân ảnh Nguyệt Cơ, thân ảnh ba người đồng loạt nhảy xuống trên tay Tốc Y Kiếm hướng hắn mà đến không rõ đâu là thật giả. Người cúi xuống nắm lấy bàn tay trong tay Phích Lịch Đan.

“ Bùm” Một tiếng tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy thân ảnh của Lôi Vô Kiệt lăn lộn mấy vòng trên mặt tuyết, còn Nguyệt Cơ nhảy người về sau rồi vững vàng đứng ở trên nóc nhà.

"Nguyệt Ảnh kiếm, Phường Ảnh thuật, đều là những đạo thuật giết người tuyệt đẳng " Đường Liên nhận ra chiêu thức cất lời.

Nguyệt Cơ chậm rãi cất lời: "Là tuyệt thuật giết người nhưng không giết được người nên giết thì cũng vô dụng. Hỏa dược của Giang Nam Phích Lịch Đường quả nhiên lợi hại "

Lôi Vô Kiệt ngồi dưới đất thở dốc, xoa xoa mồ hôi trên trán: "Trận vừa rồi, là cô thắng. "

"Tiểu huynh đệ cười chê rồi, sát thủ chúng ta không có thắng thua, chỉ có sống chết" Nguyệt Cơ cười nói, lời nàng nói không một chút sai, sát thủ không có thắng thua chỉ có sinh tử, thành sống bại chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK