Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày bình thường chỉ có hai đến ba trăm binh sĩ canh giữ trong hầm mỏ, còn lại đều tập trung ở bên ngoài là đa số, chủ yếu là phòng ngựa nô lệ chạy trốn.

Bởi vì chỉ có duy nhất mội lối ra vào là cổng chính cho nên chỉ cần phòng thủ cửa chính, thì nô lệ muốn chạy trốn là không thể.

Binh sỉ thì ít cho nên kiểm soát chủ yếu là đám nô lệ phân giai cấp, nhưng hầm mỏ lại quá rộng lớn địa đạo nhiều cộng thêm công nhân ở đây nào ít, cho nên cũng không quản được quá nhiều.

Chủ yếu chỉ quản các tổ thành quả lao động thu về trong một ngày theo dõi thế nào mà đốc thúc mà thôi. Chúng chỉ lo đến việc sản xuất Huyết Thạch còn lại những vấn đề khác không mấy chú ý.

Mà Đế Thiên An từ khi đi vào hầm mỏ Bắc Sơn chung nhóm với Bạch Thái, cả thảy lại 7 người, lại liên tục biến mất trong 5 ngày liền không thấy xuất hiện, hơn nữa lại là gả cường tráng nhất cũng làm cho đốc công lão Thái sinh nghi.

Cho nên ngày hôm nay hắn liền đi đến tận hang đào của nhóm người Bạch Thái xem thử cái tên nô lệ này.

“ Bọn nhóc này, chúng đang làm gì đây?” lão Thái đứng ở cửa hang đi vào bên trong, liền phát giác ra được 6 người đều khoanh chân tọa thiền, đáng nói là cái giỏ của chúng đã đầy Huyết Thạch.

“ Bọn nhãi ranh này....!!” lão Thái siết chặt bàn tay, ánh mắt mở lớn nhìn chăm chú 6 người, thấy được tận mắt đám nô lệ này để cho hắn bất ngờ không thôi.

Nếu như ngày hôm nay hắn không đến, chỉ e đã bị cái đám nhải ranh này qua mặt, rõ ràng còn sớm nữa ngày hoàn thành xong nhiệm vụ 1 ngày, cho dù là lao động thâm niên ở đây cũng không làm được như mấy đứa chỉ mới vào chưa được 1 tuần này.

“ Bọn chúng đang làm gì thế! Lẽ nào là tu luyện ư?” Lão Thái thầm hô, nhìn 6 người như một đang dùng cùng 1 thủ thể hít thở đồng đều nhau, đại não hắn sực nhớ đến một việc mà hắn nghe qua từ những võ sĩ.

“ Xem ra bọn chúng che dấu không ít , bây giờ ta mà ra cũng không thu thập gì nhiều, cứ từ từ quan sát bọn chúng, biết đâu lại có niềm vui bất ngờ. Thậm chí nhờ bọn chúng mà ta có thể lên chức Thiên Phu Trưởng” lão Thái thầm nói, ánh mắt lộ ra quang mang nhìn sáu người phía trước.

Nở lấy nụ cười sau đó xoay người chậm rãi rời khỏi hang động.

Hắn cực khổ 10 năm, ra sức nịnh nọt lấy lòng cùng đạp lên những nô lệ khác, mới tại cái hầm mỏ Bắc Sơn này đảm nhiệm chức Bách Phu Trưởng có thể quản lý được 100 tên nô lệ.

Tại hầm mỏ Bắc Sơn bằng chức vị của mình hắn được hưởng lợi ích từ chức vụ có được, có quyền sai sử đám nô lệ dưới tay mình.

Nhưng nếu hắn ở bên ngoài hắn không thể làm gì? không thể như ở bên trong hầm mỏ Bắc Sơn này không lo sợ thiếu lương thực cũng như có quyền sai sử người khác.

Cái hắn muốn chính là thăng lên chức Thiên Phu Trưởng được hưởng lợi ích lớn hơn, sống ổn định ở nơi này.

Mà muốn từ Bách Phu Trưởng lên Thiên Phu Trưởng cũng không phải dễ, cần cống hiến lớn lao hơn. Mà cống hiến nhiều chính là sản lượng Huyết Thạch hoặc một cái gì đó để cho Lý Tịnh đại nhân ban thưởng.

Mà cái đám nhóc này quả thật để cho hắn động tâm, bọn chúng dấu trên người mình bí mật có thể trong nửa ngày có thể làm đầy giỏ Huyết Thạch. Lại bí mật tu luyện, chuyện này cũng không phải nhỏ gì cả.

Nếu như thông qua cái đám này hắn biết được bí mật bọn chúng giấu, rồi bẩm báo lên Lý Tịnh đại nhân. Đây chính là đại công lao, còn nếu hắn lổ mãng hành động chỉ e không thu được gì cả, bọn nhãi ranh này sẻ chối ngay.

Lão Thái trong 10 năm có thể lên Bách Phu Trưởng trong vạn con người, hắn tuyệt đối không chỉ có cường tráng thể lực mạnh hơn nhiều người. Mà còn có một cái đầu, bằng không rất nhiều kẻ lao động đến 20/30 năm trong hầm mỏ đả thay chổ hắn rồi.

Lúc này sáu người Bạch Thái ra sức hô hấp theo pháp môn của Long Đế thổ nạp, hoàn toàn không hề hay biết rằng mình đả bị lão Thái theo dõi phát giác ra. Cả sáu người cứ im lặng tập luyện theo thời gian trôi qua.

Cho đến khi giờ ăn duy nhất trong ngày đã đến.

“ BONGGG!!”

Chuông đồng ngân vang khắp hầm mỏ, đám nô lệ trong các hang đào vội vả chạy đến vị trí đặt thức ăn.

Lão Thái híp cặp mắt, tươi cười nhìn A Cẩu, A Thạch bon chen vào bên trong đám người tranh giành thức ăn, chỉ lấy ra được mấy cái nắm cơm nhỏ.

“ Lão Thái có chuyện gì sau?” Vũ Canh cảnh giác nhìn lão Thái đi đến gần.

Lão Thái hỏi : “ đúng rồi, ta nhớ nhóm người các ngươi còn một người nữa, hắn đâu rồi sau mấy ngày nay không thấy?”

Câu hỏi này vừa ra làm cho A Thạch đám người con mắt ăn uống có chút dừng lại.

Khương Thượng cơ trí trả lời trước : “ cái tên kia nói cái hang chúng ta đào chằng đào được bao nhiêu Huyết Thạch, liền tự ý đi đào một cái hang khác. ”

“ Ồ!!” Lão Thái làm bộ bất ngờ, hỏi : “ hắn đào hang nào?”

Vũ Canh đáp : “ nghe nói là cái hang treo thẻ đỏ, ban đầu ta xém nữa là đi theo, sau này mới biết hang treo thẻ đỏ là cái hang nguy hiểm. Chỉ e....”

Bạch Thái tiếp lời, gương mặt sầu lo : “ ta nghe mọi người nói hang đỏ chứa khí độc lẫn quái vật, có khi nào hắn bị chết rồi không?”

“ Bọn nhãi ranh!” lão Thái thầm mắng, nhưng gương mặt lại như thường, đem tay sờ cằm mình, rồi mắng : “ hồ đồ, hang treo thẻ đỏ là nguy hiểm, cái tên ngu xuẩn này đi vào trong đó, chả trách mấy ngày nay không thấy hắn”

A Kim thốt lên : “ nguy hiểm như vậy ư?”

Lão Thái lại nói : “ hắn đi vào hang nào? các ngươi có biết không?”

Sáu người lắc đầu.

Lão Thái gương mặt ngưng trọng lại, rồi lại mắng : “ cái tên ngu xuẩn này, chỉ e đả chết trong địa đạo rồi, đây là bài học cho đám các ngươi!”

“ Là” sáu người đáp lấy.

Lão Thái cũng không có truy cứu, để tránh cho đám người này cảnh giác liền rời đi.

“ Có khi nào lảo ta nghi ngờ rồi không?” A Kim nhỏ giọng nép ở một góc nói.

Lưu Si đáp : “ hẳn là không đâu? Chúng ta đâu để lộ sơ hở nào chứ”

Vũ Canh nói : “ không đâu, mấy ngày nay chúng ta giả dạng làm thâu đêm, xung quanh không ai quản chúng ta cả. Chúng chỉ yêu cầu sản xuất thôi, con cẩu nô tài kia chỉ quan tâm đến sản lượng Huyết Thạch mà thôi”

Khương Thượng gật đầu, tiếp lời : “ Địa đào nhiều như vậy, muốn đi tìm đại ca cũng không phải dể. Hơn nữa không có lương thực chu cấp, lảo ta chắc tin đại ca chết rồi”

A Thạch ăn lấy cái nắm cơm, thốt : “ukm”

Bạch Thái không nói gì, chậm rãi nhai nuốt nắm cơm nhỏ.

Thời gian dùng bữa ngắn ngủi cũng qua đi, đám nô lệ lại trở về công việc đào quặng khoáng cho đến khi tiếng chuông thứ 2 trong ngày vang lên, báo hiệu đêm tối đả xuống cũng như là giờ nghỉ ngơi.

“ Để ta xem nào?” Lão Thái ẩn nấp ở một góc khuất nhìn mấy cái thân ảnh từ chổ ngủ của mình mang theo gùi đựng Huyết Thạch rời đi, tiến về nơi khai thác Huyết Thạch.

Có lẽ quá chủ quan hoặc có lẽ lão Thái quá cáo già, cho nên sáu người đều không hề hay biết còn một kẻ bám theo sau mình.

“ Bọn nhãi ranh này khá lắm” lão Thái bám theo một đường, liền thấy được nhóm người Vũ Canh đi đến một cái hang động hoàn toàn không phải cái hang động hồi sáng, mà là một cái hang động khác khá là xa.

Chừng hơn sáu ngàn bước chân về bên trái, hơn nữa trước cửa động lại treo một cái thẻ trúc đỏ, nói rõ đây là cái hang nguy hiểm.

Nô lệ khi thấy cái thẻ này liền tự động mà né tránh.

“ Để xem các ngươi cho ta bất ngờ gì? “ Lão Thái lẩm bẩm rồi bước theo sau, đi vào bên trong hang động chừng mười mét liền đến chổ cụt.

Lão Thái hươ cây đuốc lên cao chiếu sáng trong thông đạo tăm tối, nhưng hắn không tìm thấy được sáu người kia, cũng như bất cứ thanh âm gì, để cho hắn nghi hoặc vô cùng, thầm nói : “Ta tận mắt thấy bọn nhãi ranh này vào đây, không lý gì bọn chúng biến mất được, trừ phi...”

Mật đạo!

Đây chính là thứ hắn nghĩ đến, chỉ có mật đạo mới để cho sáu kẻ này biến mất, ý nghĩ này lóe lên, lão Thái tin tưởng đem cây đuốc rà soát vách đá phía trước.

“ Lại dám đào mật đạo, đúng là to gan tày trời” Lão Thái trong đầu mắng lấy, sợ là kinh động cái đám kia, hắn thấy được một cái vách đá chổ lại có các tầng đá tảng chất lên đều đặn.

Bình thường cái hang treo thẻ trúc đỏ cho nên rất ít ai đi vào, cho dù đi vào trong nếu không chú ý cũng khó phát hiện ra được còn có một tầng huyền cơ này che dấu.

Nhưng lão Thái lại khác, hắn một đường theo dõi, lại dưới quan sát kỹ càng liền phát hiện ra được, theo từng tảng đá bị dời qua cũng để lộ ra con đường phía sau.

Cái bức tường này vốn không có, nhưng nó chỉ mới xuất hiện do một tay Đế Thiên An nhàm chán dựng lên che chắn.

“ Được lắm, bọn nhãi ranh” Lão Thái nhỏ giọng mắng, liền leo qua bên trong rồi tiến về trước, một tay cầm côn sắt một tay huơ ngọn đuốc.

“ Bọn này dám đào mật đạo, là muốn bỏ trốn. Giỏi lắm” lão Thái gương mặt tràn đầy tức giận, âm thầm tính toán một lát nữa gặp đến đám người này nhất định phải cho nhừ đòn mềm xương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK