Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Mộng Sơn, Tiềm Long Tại Uyên nơi.

Tung Hoành nhà gỗ, dưới mái hiên bên dưới, Quỷ Cốc Tử an lặng ngồi dưới sàn gỗ, đôi mắt đã đóng chặt từ từ mở ra.

Tại phía trước hắn, hai tuấn lãng thiếu niên đi đến. Bên trái một bộ y phục bạch y bó sát, trên vai có khoác một áo choàng phía sau, khôi ngô tuấn tú dung mạo, một máu tóc thả tự nhiên được thả đều qua hai bên.

Song hành bên phải tuổi không xê xích, chủ đạo màu đen y phục, ở vị trí cổ áo và ống tay là những hoa văn màu vàng làm điểm nhấn nổi bậc, một đầu tóc bạc ngắn được giữ an vị bởi một băng lụa nhỏ.

Bất luận từ ngoại hình dung mạo đến khí chất, cả hai đều không hề thua kém nhau. Cho người nhìn vào như hai thanh thần binh lợi khí đả xuất vỏ.

Hai kẻ này chính là Quỷ Cốc một mạch truyền nhân thế hệ này.

“ Sư phụ!” Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đồng thanh nói.

Quỷ Cốc Tử nhìn hai đệ tử, khẽ gật đầu rồi nói : “ Ý nghĩa tối cao của Quỷ Cốc tuyệt học chỉ có hai chữ, Quyết và Chọn.”

“Quyết cùng Chọn?” Nghe đến lời này, Cái Nhiếp và Vệ Trang mày nhíu lại cẩn thận ghi nhớ lời dạy sư phụ mình.

Mấy năm nay cả hai cùng học một thầy, ngoài trừ kiếm thuật của Quỷ Cốc ra còn học lấy những thứ khác. Chẳng hạn như Cơ Quan thuật của Quỷ Cốc, Kỳ Môn Độn Giáp, mưu lược, binh thư… Đến một thời điểm sẽ được sư phụ mình khảo nghiệm, hôm nay đồng dạng là một trong những lần như vậy.

Quỷ Cốc Tử gật đầu, nói : “Lựa chọn của các ngươi, đến cùng là cái gì?”

Nghe xong cả Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đều rơi vào trầm tư.

“ Nghĩ xong rồi đem cái này vấn đề nói cho vi sư biết.” Quỷ Cốc Tử lại là nở nụ cười, tiếp đó liền trực tiếp cấp cho hai đệ tử mình thời gian cho cả hai tự giải quyết, còn bản thân mình lại tiếp tục phong bế ánh mắt.

“ Là sư phụ!” Cái Nhiếp cùng Vệ Trang cùng thốt, sau đó chỉ mới đến không lâu lại phải nâng lên cước bộ rời đi.

Cả hai đi ra khỏi gian nhà của sư phụ, một đường hướng đến vách núi, an lặng suy ngẫm cái vấn đề mà sư phụ cấp cho.

Thời gian từng phút qua đi, Vệ Trang trầm ngâm suy ngẫm giữa Chọn và Quyết thứ tự trước sau, một hồi mở miệng : “ Quyết đoán ra giá trị cao thấp, sau đó lựa Chọn”

Vệ Trang cho rằng mọi việc đều cần phải nhìn nhận, giữa một hoặc hai sự việc xảy ra vấn đề nào nặng nhẹ hơn. Từ đó chọn lấy cái có lợi nhất cho mình, giữa Quyết và Chọn hắn cho rằng nên Quyết trước rồi Chọn sau.

Không giống sư đệ mình, Cái Nhiếp không đồng ý với ý kiến của y, nói :“ Ta thì nghĩ đưa ra lựa chọn trước, sau đó mới quyết đoán.”

Cả hai đều đả có cho mình ý nghĩ, đáp án cũng đã có. Ngay sau đó lại một lần nữa trở về vị trí của sư phụ mình, đem đáp án của mình nói cho Quỷ Cốc Tử.

Quỷ Cốc Tử nghe xong hai đồ đệ của mình cấp cho hai câu trả lời, nói : “Quyết trước chọn sau, là vì lợi. Chọn trước Quyết sau, là vì nghĩa. Song trong thế giới rộng lớn bao la này, Lợi và Nghĩa nên có thứ tự trước sau, nặng nhẹ thế nào? Đó chính là điều thử thách các ngươi”

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang lần nữa rơi vào trầm tư khi nghe sư phụ mình kiến giải.

Lợi và Nghĩa đan xen, trước và sau nên thế nào mới phải?

Quỷ Cốc Tử lại nói : “ có một nơi có thể nghiệm chứng, các ngươi làm ra lựa chọn.Mà cái này địa phương, chính là Ngụy Gia Trang.”

“Ngụy Gia Trang?” Vệ Trang cùng Cái Nhiếp nghe xong ánh mắt thoáng qua tinh mang, đồng thanh nói.

Quỷ Cốc Tử ý vị thâm trường quan sát hai đệ tử mình, nói : “ hiện tại liền xuất phát đi”

Giống như trước còn chưa được bao lâu đả bị đuổi đi, nhưng cả Vệ Trang lẫn Cái Nhiếp không một chút bất mãn. Ngược lại cả hai đối với cách dạy bảo của Quỷ Cốc Tử càng thêm ưa thích.

Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành do bản thân.

“Là!” Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đều là gật gật đầu, rồi xoay người nhận mệnh của sư phụ mình tiếp nhận khảo hạch lần này mà Quỷ Cốc Tử đề ra.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người rời đi Quỷ Cốc, cũng là thực mau đi ra Vân Mộng sơn, một đường hướng về tìm đến Ngụy Gia Trang.

Thời gian lại trôi đi, đêm tối buông xuống trên khắp trung nguyên chi địa, và cả nơi mà sư huynh đệ Cái Nhiếp Vệ Trang muốn đến.

Ánh trăng treo cao trên bầu trời Ngụy gia trang. Song cực kỳ quỷ dị, tại nơi này hoàn toàn khác với bất cứ nơi nào khác đang bị màn đêm dần dần thôn phệ.

Một màu tinh hồng như máu, đúng là như máu sắc màu từ huyết nguyệt phía trên chiếu xuống. Đem cả Ngụy gia trang bao phủ.

Càng quỷ dị hơn, mỗi hộ gia đình bên trong trang đều là gắt gao đóng cửa cửa sổ, một vài căn nhà còn treo lụa trắng, nói cho người ngoài biết nhà bên trong có thân nhân qua đời.

Bốn phía, tử khí thâm trầm, cho người ta một loại thực không thoải mái cảm giác.

“ Đạp đạp đạp!”

Tiếng bước chân vang lên từ một con hẻm, phát ra từ một cái trung niên nam tử đang vội vả di chuyển trên con đường.

Di chuyển một hồi, đột ngột hắn dừng lại trước một cái ngả tư. Gương mặt hắn nhanh chóng thay đổi, tràn đầy kinh hoảng thần sắc. Rõ ràng nhất là đôi mắt của hắn không ngừng lay động, con mắt trong biểu hiện ra sợ hãi tột cùng.

Thân hình hắn có chút run, trước mặt hắn chừng năm đến bảy mét, hắn thấy được một cái thân ảnh ngả sập dưới mặt đất. Trên mình là mấy con quạ đen đang dùng mỏ quạ của mình mổ lên thân xác y.

Nhưng hắn không có hét lên một tiếng nào cả, cũng không có tiếp tục đứng một chỗ. Lại cất bước đi về trước, ngay khi bước qua cái xác chết bên dưới đường, vội vả chạy đi.

Chạy đi được hơn hai mươi mét, hắn đột ngột lại dừng lại, đôi tròng đen con ngươi lại không ngừng lay động, chân hắn run rẩy. Bởi trong mắt hắn thấy được một cái thân ảnh nam tử đứng tại một cái nóc lâu, nhịn không được mà mấp máy môi run sợ : “ Ah!!”

Nóc lâu phía trên, không thấy rõ dung mạo nhưng từ ngoại hình có thể phân biệc đây là một cái nam tử. Hắn đứng tại đó còn mang theo một thanh trường kiếm.

“ Đạp đạp đạp”

Chứng kiến nam tử này, tên trung niên càng kinh hoảng hơn, vội vả xoay đầu lại bỏ chạy nhanh nhất có thể.

“ Keng!!”

Một tiếng thanh thúy nhỏ vang lên, chỉ thấy thanh trường kiếm trên tay nam tử đang đứng trên nóc lâu rời vỏ. Trong nháy mắt, thân ảnh liền không còn tại nóc lâu, hắn hiện ra tại con đường phía dưới, tay mang trường kiếm mà đi.

Chỉ thấy xung quanh y rất nhanh trở thành đêm tối, như khói đen quỷ dị không ngừng xuất hiện quanh người y. Cho dù là ánh hồng từ huyết nguyệt chiếu xuống cũng bị những luồng khí đen kia thôn phệ mất.

Không chính xác hơn là thanh kiếm trên tay, ánh sáng đều bị hắc khí từ nó tỏa ra thôn phệ hết.

“ Xoẹt!!”

Hắc khí như tơ từ sau mà đến, lại quỷ dị đem trung niên sợ hãi chạy phía trước trói buộc lại. Đem cơ thể hắn nhắc lên không trung, trong giây lát từng đạo từng đạo vết thương không ngừng xuất hiện.

“Ahhh”

Đau đớn vô cùng truyền lên đại não khiến cho hắn không thể không hét lên, nhưng tiếng hét chỉ được trong giây lát ngắn ngủi. Bởi sinh mệnh của hắn nhanh đến điểm cuối, tại cơ thể trên từng vết cắt sâu hiển hiện ra, máu tươi không ngừng đổ ra.

Đối với cái chết của trung niên này, hắc y nam tử không một chút thương xót, khóe môi nhích lên độ cong nhỏ. Nhìn bên dưới xác chết một cái, sau đó dẫm nhẹ chân tung người nhảy lên nóc lâu.

“Hôm nay đến đây thôi!” Hắc y nhân cười nói, lời dứt tay khẽ động, thân kiếm thẳng tắp thon dài, lưỡi đao mở một mặt, giống như đao nhưng là kiếm lại trở về vỏ.

Toàn bộ quỷ dị cảnh sắc quanh người hắc y như thủy triều rút lui, thậm chí huyết nguyệt treo trên cao cũng dần biến mất. Nhường chỗ cho ánh trăng xanh nhạt vốn có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK