Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn theo Thiên Hành Cửu Ca nguyên kịch Lý Khai bị Ngột Tựu phát hiện và sai thế lực dưới trướng Dạ Mộ là Độc Hạt môn vây bắt, Vệ Trang từ Đường Thất hay tin mà đến diệt Độc Hạt môn thế lực và từ bẫy rập của Mặc Nha cứu Lý Khai ra.

Chỉ là thế giới này khác biệc lại có thêm Thiên Trạch ảnh hưởng, Lý Khai lại rơi vào tay Ngột Tựu, hắn bị giam ở một nơi bí mật mà Ngột Tựu chuẩn bị cho hắn.

Chỉ là Ngột Tựu không ngờ rằng khi Lý Khai nhân lúc hai tên thủ hạ canh gác bất cẩn, lấy trọng thương tình trạng mà giết ngược hai kẻ này và còn mai phục Ngột Tựu, may mắn Ngột Tựu phát hiện kịp thời thoát chết, trong lúc nguy hiểm lại lở tay đem Lý Khai dồn vào tử cảnh.

Hắn muốn chuẩn bị đi tìm đại phu bí mật kéo lại Lý Khai một mạng thì bị Mặc Nha tìm đến, để rồi chỉ sơ hở một nhịp mà bị Bạch Diệc Phi chế phục. Thời gian gián đoạn đó tính mệnh của Lý Khai cũng không giữ được.

“ Khốn kiếp” Cơ Vô Dạ nhìn cái thi thể Lý Khai mà tức giận vô cùng, manh mối ở phía trước lại không thể dùng, nghĩ đến tên thủ hạ dưới trướng mình làm ra lại càng tức giận hơn.

“Tướng quân bớt giận! Lý Khai chết rồi bây giờ chỉ còn Đạo Thánh cùng Ngột Tựu, mà hắn chết đối với tướng quân cũng là chuyện tốt, có thể giao cho Vương thượng câu trả lời” Phỉ Thủy Hổ nói vào.

Cơ Vô Dạ nghe được cũng vơi đi cơn giận, nói : “ Ngột Tựu bị Lưu Ý lấy đi tài bảo, Lý Khai và Lưu Ý đều chết, cái thứ trong mật thất bị Hàn Phi lấy đi chỉ là cái rương rỗng, còn cái tên khốn kiếp trộm cắp kia thì lại không biết ở nơi nào? mà bè lũ của hắn vẫn còn chưa tra ra được”

Bạch Diệc Phi nghe xong lại lạnh nhạt nói vào : “Bấy nhiêu năm, tại Hàn quốc chúng ta chính là phép tắc. Nhưng hôm nay có kẻ lại muốn đặt ra phép tắt mới ở đây. Có kẻ muốn thách thức trật tự này, cũng có người đang đón chờ sự thách thức của hắn”

Cơ Vô Dạ nghe đến đây lạnh giọng, quyết tuyệt mà nói : “ dùng toàn bộ sức mạnh của Dạ Mộ, giết hắn”

Hiện giờ tuy hắn có được Lý Khai tạm giải mối nguy có chổ ăn nói với Hàn vương, nhưng gần đây sự tĩnh để hắn biết mình cũng không an toàn như hắn vẫn hay tưởng, kẻ trộm quân lương thế lực và Hàn Phi vây cánh là mối họa của Cơ Vô Dạ nhận định.

Một ngày chưa trừ diệt, hắn Cơ Vô Dạ một ngày bất an, lợi thế của hắn tại Tân Trịnh sẽ không ngừng suy giảm, để lợi ích không bị động đến hắn bằng mọi giá trừ diệt bất an nhân tố cho mình.

Mà vận dụng toàn bộ Dạ Mộ lực lượng chính là Cơ Vô Dạ hiện giờ muốn làm, đem những kẻ không an phận kia một lưới diệt hết, lập lại vị thế an toàn cho hắn cũng như lấy lại đồ của hắn.

“Quốc gia này đã yên bình quá lâu rồi, cho nên có rất nhiều kẻ đã quên mất tại sao khi xưa chúng cần chúng ta. Quên đi sự hỗn loạn khi xưa chúng đã từng đối mặt” Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói tiếp.

Mấy lời này Cơ Vô Dạ quả thật thích nghe, hơn nữa còn đem tâm trạng không tốt của hắn đè xuống, bất quá bản thân hắn cũng rõ ràng một chuyện, trước mắt bây giờ cũng là cấp bách nhất đó là trừ được Đạo Thánh : “ nhưng cái thằng trộm kia đến nay vẫn chưa lộ ra tung tích, muốn trừ hắn cũng không phải dễ”

Bạch Diệc Phi nói : “ chúng ta có thể để người khác làm thay cho chúng ta”

Cơ Vô Dạ nghi hoặc : “ kẻ khác làm thay”

Bạch Diệc Phi nói : “ từ động tĩnh gần đây của lũ dân Bách Việt ngoại thành, kẻ trộm quân lương và giết Lưu Ý biết rất rõ về chuyện năm xưa, rất có khả năng đến từ Bách Việt, chúng ta chỉ việc bố trí một cái bẫy rập để cho bọn chúng nhảy ra”

Từ các sự kiện gần đây cùng manh mối để lại, Cơ Vô Dạ cũng rõ kẻ cướp quân lương cùng giết Lưu Ý là một bọn, mà bọn chúng mười phần là đến từ Bách Việt và cùng Lý Khai liên hệ cùng nhau.

Chỉ là hiện giờ tung tích của bọn chúng không rõ, muốn bố trí bẫy rập để dụ chúng ta không phải dễ, bởi hiện giờ đô thành giới nghiêm những kẻ kia sẽ ngu xuẩn đến mức tự chui đầu vào lưới ư?

Cơ Vô Dạ nghĩ nửa ngày rồi hỏi : “ bẫy rập quá lộ liễu chúng sẽ nhảy vào?”

Bạch Diệc Phi ẩn ý mà nói : “Tướng quân lẽ nào quên cái kia người sao? Kẻ này sẽ giúp cho chúng ta hạn chế được thương vong, lại có thể thay chúng ta trừ khử được mối họa”

Cơ Vô Dạ nhịn không được, hỏi : “ là kẻ nào?”

Bạch Diệc Phi nói : “ Tướng quân quên cái kia nhiều năm dưới ngục tối sao? ta nghĩ sự tình này có khi còn là thuộc hạ của y cố tình làm nên”

Cơ Vô Dạ suy ngẫm trong đầu nghĩ ngợi lời ám chỉ của Bạch Diệc Phi, chừng mấy cái hơi thở liền kinh hô : “Thiên Trạch?”

Thiên Trạch chính là phế thái tử Bách Việt, y bị Dạ Mộ giam cầm nhiều năm nay dưới địa lao Tân Trịnh, kẻ này là quân bài không thể tốt hơn. Bởi Thiên Trạch vũ lực không hề thấp, còn cái thân phận của y có thể thu hút bè lũ phản nghịch Bách Việt.

Cho dù không được cũng có thể di dời sự chú ý của Hàn vương, hoặc là mượn tay Thiên Trạch trừ thêm bất lợi cho Dạ Mộ.

“ Là” Bạch Diệc Phi nhẹ đáp.

Cơ Vô Dạ suy nghĩ cân nhắc một hai, nói : “ Thiên Trạch đúng là quân cờ tốt, nhưng đừng quên chúng ta cũng là kẻ thù của hắn”

Thiên Trạch là quân cờ tốt đáng để tận dụng, song nếu như hắn quay lại cắn ngược đây? khi đó bọn trộm quân lương không bắt được mà Cơ Vô Dạ còn thâm hụt lỗ vốn, đối mặt với Hàn vương lửa giận hắn cũng phải thận trọng.

Bạch Diệc Phi lên tiếng : “ Thiên Trạch là con chó mà chúng ta nuôi, hơn chục năm qua hắn thù hận không chút giảm. Nhưng chỉ cần hắn gông xiềng không được cởi ra, muốn thoát khỏi lồng giam hắn chỉ có thể nghe lời chúng ta an bài”

Cơ Vô Dạ nghe xong tâm động, bản lĩnh của Bạch Diệc Phi hắn cũng rõ ràng, cổ độc trên người Thiên Trạch muốn giải phải có cổ mẫu, Thiên Trạch muốn thoát khốn buộc phải nhận mệnh, mà thả ra gông xiềng cũng không có gì hại hắn, bởi Bách Việt hiện giờ bị bốn nước xâm chiếm không chỉ có mỗi Hàn vương là muốn hắn chết.

Cơ Vô Dạ đắn đo một hồi thông tri thuộc hạ đến chổ ngục tối giam cầm Thiên Trạch, đem hắn giam giữ nhiều năm thả ra.

Kẻ đi làm việc này lại chính là Mặc Nha.

“Khóa đã được mở rồi sao?” Một cái thiếu niên tuấn lãng bạch y, vai phải đính không ít lông chim trắng, hắn đứng tại nóc lâu nghe cơ quan thanh âm phát ra, hướng người trước hỏi một câu.

Mặc Nha trả lời : “ Cánh cửa lớn bị đóng kín bao năm, sẽ được mở ra một lần nữa”

Duy nhất trong tổ chức có thể theo kịp tốc độ của Mặc Nha và được chọn làm đồng bạn phối hợp, Bạch Phượng có phần bất ngờ : “ Chẳng ngờ trong đô thành còn có một tòa lao ngục ẩn mật như thế này”

“ Trên đời còn có rất nhiều tòa lao ngục như thế, có tòa hữu hình có tòa vô hình” Bán mạng cho Cơ Vô Dạ còn không phải là một tòa nhà lao vô hình ư? Mặc Nha rõ ràng Cơ Vô Dạ là hạng người gì, so với kẻ nhốt trong kia hắn có khác ư? nếu có chính là tự do hoạt động mà thôi.

“Trong này rốt cuộc có giam những người nào?” Bạch Phượng không rõ mấy lời Mặc Nha nói, cái hắn quan tâm chính là kẻ nhốt trong kia là ai?

“ Một kẻ đi liền với tai họa, có lẽ càng nên gọi hắn là ác ma” Mặc Nha nhớ lại năm xưa Thiên Trạch mang theo thuộc hạ vào Hàn cung chém giết.

“ Ác ma, là địch nhân của chúng ta sao?”Bạch Phượng lại hỏi

“ Địch nhân của địch nhân” Mặc Nha nói xong dẫm người thoát thân, hắn cũng không muốn để cái tên kia thấy mình, trở về báo cáo cho chủ tử.

Bạch Phượng cũng khinh thân đi ở lại từ xa theo dõi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK