Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Mặc Công thành phân đà.

“ Nầy, đại lừa gạt, chính là đây, phân đà của Mặc Công thành, nơi tu dưỡng của gia gia ta” an vị trên lưng ngựa phía trước, Lâm Thủy Dao cả người dựa vào lồng ngực của nam nhân phía sau, nhìn thấy phía trước con đường là một cái trang viện, cười nói.

“ Ukm” Đế Thiên An gật đầu tỏ ý.

Càng lại gần Lâm Thủy Dao có chút ngại ngùng, nói : “ đại lừa gạt, lát nữa có thể để ta vào trước, chàng có thể vào sau một chút có được không?”

“ Là vì ta” Đế Thiên An cười nói

Lâm Thủy Dao gật đầu, nói : “ một đại tiểu thư như ta lại dẫn theo một nam nhân về nhà, chàng bảo ta giải thích thế nào?”

“ Thì nói chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cùng bái thiên địa có phu thuê chi danh, trực tiếp nói rõ là được” Đế Thiên An cười nói.

“ Chàng nghĩ hay nhỉ” Lâm Thủy Dao đem tay vặn ở hông hắn một cái, từ ngựa mà nhảy xuống một mạch chạy đến phía cửa vào, vừa chạy vừa nói : “ đại lừa gạt, chàng đến phía sau cửa cho ta, chàng mà không nghe lời đừng đến tìm ta”

“ Xem ra ta giống với Thời Thu, có lẽ bị chờ một ngày rồi, mà thôi” Đế Thiên An cũng không có phản cảm gì, dục ngựa đi vòng theo bức tường phủ viện.

Sau khi cùng hai nữ thành hôn, Đế Thiên An cá nước vui vầy cùng hai nữ song lại phân tách nhau ra. Hàn Thiên Lạc cùng với mẫu thân của mình rời khỏi Cốc Tử mộ đi tìm lấy tung tích của bộ tộc Hàn Thiên Khiếu đem tro cốt an táng, còn Đế Thiên An mang theo Lâm Thủy Dao về nhà nàng bàn chuyện hôn sự của cả hai.

“ Nha đầu này xem ra đem ta quên” Đế Thiên An đã đến cổng sau trang viện, đứng đợi được cũng nữa tiếng, lắc đầu cười nói, sau đó từ lưng ngựa đi xuống, khoanh chân tọa thiền trên bãi có mà tĩnh tu.

Hắn từng xem qua nguyên tác trong từng thấy Lạc Thời Thu bị Lâm Thủy Dao cho đợi ở cổng sau đến tối. Vốn hắn còn tưởng có khác, nhưng khí thử dùng nhãn đồng liền phát hiện ra nàng ta đang cùng một người bận trò chuyện.

Dù là trắng đen sắc thái không thấy rõ, nhưng hắn có thể đoán ra chính là gia gia của Lâm Thủy Dao. Cho nên Đế Thiên An cũng không cần ngóng đợi, dù sau mình cũng lừa gạt con gái người ta, hơn nữa chỉ chút chờ đợi này với hắn cũng không tính là đại sự gì.

Chìm trong tu luyện, thời gian qua đi rất nhanh chóng, chốc lát còn là ban ngày đã nhương chổ cho ban đêm.

Lâm Thủy Dao cũng từ trong nhiệt tình gia gia mình đi ra được, một đường ngó trước ngó sau đi đến cổng sau nhà mình. Len lén quan sát một hai lần nữa, Lâm Thủy Dao mởi mở cổng đi ra.

“ Đại lừa gạt” Lâm Thủy Dao mở cổng đi ra liền phát hiện được nam nhân mình đang ngồi ở dưới một gốc cây tọa thiền, kêu một tiếng.

“ Giờ mới chịu ra rồi ư?” Đế Thiên An bị thanh âm của nàng đánh thức, chậm rãi từ trong tu luyện tỉnh ra, cất lời cười hỏi.

“Suỵt” Lâm Thủy Dao một tay đặt môi tỏ ý im lăng, sau đó tay nhỏ vươn ra nắm lấy tay của Đế Thiên An kéo đi, lại nói : “ chàng đi theo ta”

Đế Thiên An cũng không phản đối, cứ để mặc cho Thủy Dao một đường kéo đi vào.

Cùng thời gian này, tại một cái hành lang một cái toàn thân xanh lục trang phục, tóc trắng phơ lão già, vừa đi có phần hầm hực nói : “ nha đầu quỷ này nói chuyện úp úp mở mở, chắc chắn có vấn đề. Ta phải đến canh dưới lầu nó”

Lão già này không ai khác chính là trong miệng Lâm Thủy Dao gia gia, từng lã minh chủ võ lâm của Mặc Công thành, Lâm Cánh Duyên.

Ngày hôm nay cháu gái của hắn trở về để cho hắn vui mừng không thôi, cùng với cháu gái trò chuyện lại phát hiện ra được nha đầu này có chuyện giấu diếm. Cho nên lão sinh nghi muốn dò la thử.

“Quả nhiên” Chừng một chung trà, Lâm Cánh Duyên đi đến gian phòng của cháu gái không phát hiện ra được, liền đi một vòng phát hiện ra ở hậu viện, cháu gái mình lén lút dẫn một cái thân ảnh rất bắt mắt đi vào trong trang, thấy cảnh này sự nghi ngờ liền rõ.

“ Đại lừa gạt, ở đây bình thường không ai đến. Chàng chịu thiệt ở phòng củi trước, ngày may ta lại nghĩ cách” Lâm Thủy Dao dẫn Thiên Lạc đến một cái gian nhà, cất lời.

Đế Thiên An gật đầu cũng không truy hỏi.

“ Chàng đợi ở đây, để ta lấy thêm một ít đồ ăn cho chàng” Lâm Thủy Dao thấy hắn đồng ý, trong lòng ngọt ngào cùng có phần áy náy.

Nàng từ miệng của Đế Thiên An cũng biết hắn chính là thái tử một nước, dù quốc gia bị vong nhưng hắn thân phận địa vị tôn quý. Cao ngạo hơn người, lại thêm thực lực mạnh mẽ vô song, ấy vậy mà cũng không chấp nhất để ý mấy thứ này, nghe theo lời an bài của nàng mà ở nơi chốn này.

“ Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, đúng là còn có một cái tiểu tử thối” Ở bên ngoài nhìn thấy cháu gái mình cùng nam nhân khác trò chuyện xong rời đi, Lâm Cánh Duyên hiển nhiên ấm ức khi bị cháu mình lừa gạt.

Chờ cho cháu gái mình đi xong, hắn cũng đã không nhịn được lập tức di chuyển đến gian phòng kia. Trực tiếp xông vào bên trong quan sát một chút cái tiểu tử thối kia.

“ Kẻ này!!” Lâm Cánh Duyên nhất thời có chút sửng người khi bước vào bên trong gian nhà, hắn có thể nhìn thấy rõ được cái tên tiểu tử thối kia, nhưng mà nhìn một cái cũng để cho hắn thoáng qua thất thần.

Ăn mặc theo ngoại tộc người, một đầu tóc xanh nổi bậc, nhất là đôi mắt của hắn khác biệc vô cùng, như sao trời phát sáng vậy lại có bông hoa trong đó. Dung mạo tuấn lãng vô cùng, đặc biệc khí chất tỏa ra không một chút tầm thường, không giận mà lại tự uy.

“ Hừ” Lâm Cánh Duyên vuốt râu đôi mắt quan sát thật kỹ, sau đó hừ một tiếng đem cái mền mình quăng đến trước.

Có điều Đế Thiên An đã sớm phát giác ra từ trước, cho nên cũng không để cho Lâm Cánh Duyên đạt thành ý nguyện, tấm mền bay đến lại bị hắn nhanh chân né đi, cũng không có giống như Lạc Thời Thu dưới nội lực khống chế bị trói thành cái bánh chưng.

“ Trông không tệ, chỉ là kém ta tuổi trẻ một chút” Lâm Cánh Duyên nhìn thấy một kích của mình lại mà bị thất thủ cũng có chút ngạc nhiên, cất lời tán thưởng trong đó không quên nâng cao mình lên.

Lời vừa dứt lại hỏi : “ ngoại tộc tiểu tử ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Phụ mẫu ngươi làm gì? Còn nữa trong nhà có mấy trạch viện”

Đế Thiên An nghe xong, đáp : “Đế Thiên An, không nhà không cửa, cả nhà đều đã chết.”

“ Không nhàkhông cửa, cả nhà đều đã chết, không được không được” Lâm Cánh Duyên nghe xong liền không có hảo cảm với tên phía trước, điều kiện thế này hắn không thể đồng ý cho tiểu tử ngoại tộc này đến với cháu gái bảo bối hắn được.

“ Được hay không vấn đề này không phải là ông quyết là được. Chuyện này chỉ cần Thủy Dao đồng ý là được” Đế Thiên An không sao cả đáp lại.

“ Tiểu tử không biết tốt xấu, được lắm, để ta thửxem ngươi một chút” Lâm Cánh Duyên nghe xong càng không thích, song quyền vận lên.

“ Phanh!!!”

Vang một tiếng không nhỏ, Lâm Cánh Duyên một quyền đánh đến Đế Thiên An bị hắn một quyền tụ khí bức lùi về sau.

“ Không tồi! không tồi” Bị đẩy lùi, Lâm Cánh Duyên lại không có tức giận ngược lại có chút kinh ngạc khi mình bị đánh bức lùi, mặc dù một quyền vừa rồi hắn chủ quan không dùng hết lực, nhưng cũng không phải ai cũng có thể chặn được.

“ Tiểu tử, lão phu xem thường ngươi rồi, đến đây đại chiến một trận” Lâm Cánh Duyên cất lời song quyền lại vận lên

“ Ta tiếp ông một quyền, vậy ông cũng đở ta một quyền xem thử” Đế Thiên An cũng không từ chối, nâng lên song thủ, khóe môi nhích lên độ cong dẫm chân lao đến.

“ BÀNHHH”

Theo Đế Thiên An chủ động công kích, Lâm lão minh chủ vì mặt mủi của mình khi nghe lời tiểu tử kia, liền chờ đợi y xuất quyền mà hóa giải. Nhưng mà khi vận khí cản lại mới biết mình làm ra một quyết định sai lầm.

“ Ui mẹ ơi, xơ xảy rồi, cái tên tiểu tử thối này lại mạnh như vậy” Lâm Cánh Duyên bị đánh trượt dài ra khỏi gian phòng mấy chục mét, cánh tay phía trên tê rần trước một quyền của tiểu tử kia, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.

“ Có thể đở được năm thành công lực của ta quả không hổ là Lâm lão minh chủ, ngươi đã là tiền bối vậy tiếp ta một quyền mười thành công lực. Hy vọng Lâm lão minh chủ tiếp chứ không lâm trận mà tránh” Đế Thiên An lại khích tước, một tay tụ quyền vận chuyển lực lượng trong người.

“ Năm thành, thật hay giả, tiếp thì tiếp lão già ta sợ ngươi sao?” Lâm Cánh Duyên cũng bị lời Đế Thiên An cho dọa, nhưng vì mặt mủi hắn không thể không tiếp à.

“ Không được, Đế Thiên An chàng mau dừng tay” Chính lúc này, Lâm Thủy Dao chạy đến, chính là bị động tĩnh đánh nhau của hai người làm cho chú ý, vội cất lời ngăn cản.

Đế Thiên An cũng thu lại khí thế, cất lời nói : “ chỉ là giao lưu một chút mà thôi, ta không đánh chết ông nàng đâu?”

“ Cái gì! Đánh chết ta? Còn không biết ai đánh chết ai?” Lâm Cánh Duyên làm sao có thể chấp nhận được việc này chứ, có phần giận nói : “ tiểu tử đến chúng ta phân cao thấp”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK