Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ Ma Đại Hội do Thiếu Lâm phương trượng đứng ra tổ chức, nhận được sự hưởng ứng rất lớn trên Sở quốc và các nước khác.

Dù không ít kẻ kẻ kinh sợ trước vũ lực Thiên Trạch, nhưng thấy càng nhiều người tham dự vào Trừ Ma Đại Hội, gạt đi sợ hãi hưởng ứng theo, bọn họ tổ đội kết phái mà xuống đô thành Thăng Long.

Số lượng đông đúc lên đến mấy chục vạn người, tuyệt không thua kém gì bất cứ chi binh mã nào.

Thành ra trong đô thành Thăng Long, lại nhiều thêm không ít nhân sĩ Sở quốc hoặc các nước đi trước dò đường, hoặc là tiềm phục trước chờ các lộ cao thủ anh kiệt đến tiếp ứng.

Ngày hôm nay cũng vậy cổng thành Thăng Long tiếp đón không ít người Sở tràn xuống vào thành.

Trong đó có hai khung xe ngựa và bốn cái người cởi ngựa theo sau, đi trước khung xe ngựa là một đại hán mặt vuông.

“ Kiều Phong!”

“ Kiều bang chủ”

“ Kiều Phong cũng đến rồi!”

“ Y là muốn cùng chung sống chết với tên man di kia ư?”

“ Lần trước y cùng với tên man di kia thảm sát Tụ Hiền Trang, bây giờ Thiên Trạch gặp khốn là muốn cùng chết với y à!”

Không ít nhân sĩ võ lâm Sở quốc nhận ra cái tên xa phu của khung xe ngựa trước kia, chính là Cái Bang tiền nhiệm bang chủ Kiều Phong, kẻ qua người lại xì xầm bàn tán.

Kiều Phong à không bây giờ là Tiêu Phong khiển ngựa chạy đi, quan sát được không ít đám người nhìn mình cùng bàn tán, hắn cũng không nói gì, dục xe ngựa chạy trên đường lớn trong thành.

Sau một phen thăm hỏi, thẳng một đường đến chổ hoàng cung Bách Việt.

Vô Song Quỷ như cây cột trụ đứng trụ ở đại môn đổ nát, hắn chính là Tướng giữ cửa mà Thiên Trạch phân phó.

Từ bên ngoài nhìn vào, hoàng cung vẫn là cái đổ nát phế tích không chịu nổi. Nhưng thực tế bên trong lại là một cánh rừng xanh tươi. Khác biệc như thế là do có trận pháp che đi, khiến cho người nhìn vào chỉ thấy được khung cảnh trước kia hiện có.

“ Kẻ này quả thật uy mãnh” Kiều Phong quan sát thầm tán tưởng, hắn dừng lại xe ngựa, tung người xuống trước, chắp tay thi lễ : “ tại hạ Tiêu Phong, xin phiền các hạ thông báo cho Việt Đế, Tiêu Phong và A Châu đến bái kiến”

Vô Song Quỷ không nói chỉ nâng bước dời ra đại môn.

Mà khi hắn vừa đứng dậy một đạo bóng trắng thân ảnh đã từ những cây lớn phía sau đạp ngọn cây cướp đến, Khúc Vô Dung nói : “ mời các vị theo ta”

Kiều Phong đáp : “ đa tạ cô nương”

Nói xong hắn khiển xe ngựa đi vào trong đại môn, phía sau hai khung xe ngựa cùng bốn cái cưỡi ngựa đi theo.

“ Ah!” khi vừa đi xuyên qua lồng kết giới vô hình, cảnh vật thay đổi khiến cho đám người trong và ngoài xe cũng thất thố.

Đại thụ cao lớn, cây cối xanh tối cùng động vật thỉnh thoảng ẩn hiện, đáng nói là xương cốt lại xuất hiện ở thân cây dưới, tựa như chúng mọc lên từ xương cốt trắng phếu kia vậy.

Đám người quan sát thầm nghĩ đến tòa hoàng cung này bố trí trận pháp che đi ánh mắt, bọn họ đi lại trên giang hồ cho nên cũng nghe qua cái loại huyễn thuật này, cho nên cũng nhanh từ bất ngờ tỉnh lại.

Tầm nửa tiếng dưới sự dẫn đường của Khúc Vô Dung, đám người một mạch theo đường đá di chuyển, chừng nữa tiếng hơn thì dừng lại một cái hồ nước, từng người từ xe ngựa mà xuống.

Hồ nước phía trước, bọn họ thấy mấy chục cây đào cho trái chín mọng, bên hồ là một mấy cái bàn đá, tại một bàn đá có một cái thân ảnh đang ngồi tại.

Y mặt tử kim long bào, hông mang thắt lưng hình rồng, trường bào kim quang phất phới không gió mà bay, trên đầu tóc mão quan như cửu cung chín thanh đoản binh khí phối sức, dung mạo tuấn lãng vô cùng mà uy nghiêm.

“Việt Đế Thiên Trạch!!” Kiều Phong chờ đám người đi theo thấy được thân ảnh kia, trong đầu thầm gọi lên cái tên này.

Trừ Kiều Phong cùng A Châu trong xe ra, còn lại ai nấy đều cũng là lần đầu tiên mới gặp gỡ nhân vật làm rung chuyển trung nguyên kia.

Trên giang hồ y chính là Đạo Thánh khiếp sợ quần hào, Binh Khí Phổ đệ nhất người thiên hạ quan tuyệt kiếm pháp, trên Kim bảng một mình y thu lấy Tam Tiên chi xưng, rung động các phái thế lực.

Trên triều đường y là Bách Việt phế thái tử Thiên Trạch, kẻ khiến cho Hàn quốc lao đao đến đô thành Ngô quốc oanh động, thật hư y quét sạch ba trăm vạn đại quân trong ngắn ngủi, vũ lực chấn động các nước trung nguyên.

Hai thân phận nhưng một người, vô luận thân phận nào cũng là người đời khó mà đuổi theo kịp.

“ Bệ hạ! Người đã được dẫn đến” Khúc Vô Dung đi đến chổ Thiên Trạch thi lễ.

Thiên Trạch gật đầu.

Khúc Vô Dung sau đó đi đến bên Thiên Trạch, như thiếp thân tỳ nữ rót rượu,

“Không hổ là bậc quân vương một nước, giơ tay nhấc chân đều có uy nghiêm của quân chủ, nào giống ta thô kệch” Kiều Phong thầm nghĩ, trong lòng đối với vị kia bội phục không ngớt.

Hắn từ lần đầu gặp đã biết Thiên Trạch khí chất bất phàm, dù hắn quản lý thuộc hạ đông đảo nhưng lại không thể giống như Thiên Trạch, bây giờ gặp lại thì càng nhận rõ hơn.

Hắn đi đến trước chắp tay cuối đầu thi lễ, rồi nói : “ Tiêu Phong mạo muội bái phỏng Việt Đế....”

“ Kiều đệ không cần đa lễ, chúng ta tương giao không chú trọng đến thân phận ” Thiên Trạch cắt ngang đi : “ xem ra đệ đã biết thân thế của mình rồi”

Kiều Phong à không bây giờ là Tiêu Phong mới đúng, y thầm thở phào một hơi khi nghe được người kia không để ý đến chuyện kia, thấy y không để ý thân phận hắn cũng không có khách khí,nói : “ Tiêu đệ đã rõ ràng được gốc gát của mình”

Lúc này từng cái người trong khung xe ngựa cũng đi xuống.

Một cái trung niên có phần nho nhã nam tử, hai cái tư sắc mặn mà thiếu phụ, còn có ba cái thiếu nữ, trong đó một cái khí chất tiều tụy đang được một thiếu phụ dìu lấy.

“ Hắn chính là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, bằng hữu của tỷ phu ư?” áo tím xinh đẹp cô gái, đôi mắt tròn hữu thần lấp láy quan sát đảo qua đảo lại, hiển nhiên trong đầu có suy nghĩ riêng.

Nàng gần đây nghe được Đạo Thánh danh tiếng, sau là Thiên Trạch sự tích. Mỗi một cái đều là đề người đời than thở, một cái cường giả như vậy lại có chút giao tình với mình, nàng làm sao không hứng thú chứ.

Thiên Trạch quan sát đám người, dừng lại một cái thân ảnh, A Châu.

Kiều Phong lại cúi đầu chắp tay nói : “ nói ra thật xấu hổ, lần này đến gặp Việt Đế là Tiêu đệ có chuyện muốn nhờ vả”

Thiên Trạch không nói vận dụng thần lực, chỉ thấy A Châu được nữ tử trung niên kia dìu đi bị hắn cách không, cả thân hình lơ lửng ở không trung liền trôi lại.

“ Công lực thâm hậu quá” đám người ở sau nhìn thấy Thiên Trạch thủ đoạn cũng khiếp sợ, khoảng cách từ chổ A Châu đến hắn cũng hơn trăm mét, vậy mà đối phương nhẹ nhỏm không một sức lực nào đủ thấy được y võ lực đáng sợ ra sao.

Thiên Trạch từ mi tâm bay ra Thần Ấn in lên mi tâm, từ người kim sắc quang mang nồng đậm sinh cơ bay ra, sau đó dung nhập vào người A Châu, đem cơ thể suy yếu như đèn nến lung lay sắp đổ kia từng bước chữa trị.

Chẳng mấy chốc da mặt trắng bệch thần sắc tiều tùy cũng được khôi phục, da mặt hồng hào, sinh cơ cũng trở lại.

“ A Châu!” Kiều Phong nhìn thấy A Châu càng lúc càng tốt, vui mừng ôm lấy nữ tử phía trước, tựa như sợ mãi mãi mất đi, hốc mắt cũng đỏ bừng lên.

A Châu cũng vui sướng không kém, ôm ấp nam tử.

Cả hai tưởng chừng sắp âm dương lưỡng biết, lần nữa có thể cùng nhau sao lại không quý trọng, sao lại không vui mừng? So với trước càng thêm trân quý đối phương.

Mấy người ở sau nhìn thấy A Châu thần kỳ khỏe mạnh lại ai cũng tròn mắt, bọn họ đi cùng một chặng đường nên rõ ràng A Châu bệnh tình, nếu không phải có Kiều Phong rượu quý bảo trụ một mạng suốt dọc đường, chỉ sợ đã sớm chết rồi.

“ A Châu!” trung niên nữ tử nhìn thấy A Châu bệnh tình không còn, nước mắt không ngừng tuôn ra.

“ Việt Đế chi ân, xin nhận đệ một lạy” Kiều Phong từ ôm ấp đi ra muốn hướng Thiên Trạch thi lễ.

Thiên Trạch phất tay ngăn lại, mở lời trêu chọc : “ Phong đệ, đoạt phương tâm mỹ nữ cũng không nhất thiết cứ đánh rồi chữa là được, A Châu đệ muội chỉ sợ mấy cái mạng cũng không đủ đệ thương yêu đâu”

A Châu nghe được mắt cở đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng nói : “ Việt Đế, xin đừng trêu chọc A Châu”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên, một tay vươn ra hấp lấy mấy khỏa đào chín xuống đưa cho A Châu : “ ta mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng mà ta có thể đoán là đệ ấy hắn bị trúng kế kẻ khác nữa, không chỉ hại mình mà còn hại người, sau này muội quản thúc đệ ấy một chút, bằng không chỉ sợ lại đưa đầu cho người khác chặt”

A Châu mắt cỡ, vừa thẹn lại có chút vui mừng.

Kiều Phong thở dài : “Việt Đế tuệ nhãn như đuốc, lần này không có đại vương chỉ e đệ sớm ân hận cả cuộc đời”

A Châu nhìn Kiều Phong áy náy, lắc đầu : “ là do A Châu tự ý khiến đại ca bận tâm”

“ Thần kỳ quá! Tỷ tỷ không chết rồi” tím sắc cô nương chạy đến nhìn tỷ tỷ mình.

A Châu nghe được bắt lấy muội muôi chạy đến dời đi xấu hổ, lại thấy mẫu thân của mình chạy đến nước mắt như mưa : “ A Tử, nương, A Châu không sao rồi”

“ Tốt! Tốt!” Nguyễn Tinh Trúc vui mừng khôn xiết, không kìm được ôm ấp con gái của mình,

Lúc này từ phía sau một người đàn ông trung niên có ngoại hình tuấn lãng nho nhã đi đến, chắp tay cúi đầu : “ Đoàn mỗ cảm tạ Việt Đế cứu trợ lệnh nữ”

Thiên Trạch quan sát hắn cùng mấy cái nữ tử đi theo, nam tử này nguyên chủ chưa từng gặp nhưng ký ức tiền kiếp để hắn đoán ra là ai : “ ta còn tưởng là ai thì ra là Trấn Nam Quân của Đại Lý, mà cũng chả trách được họ Đoàn vốn phong lưu, ngài đây lại là phong lưu trong phong lưu, thiên tình sử của ngài ta dù ở xa cũng nghe đến không ít “

“Khụ khụ” Đoàn người ho khan : “ để cho ngài chê cười”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK