Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chén ba em cỏ non xanh tươi mơn mởn còn chưa đủ tuổi vị thành niên, và bán hành SML cho nhóm người Đường Tam gần 1 tháng trời xong, Đế Thiên An lại theo chân đám người trở về Sử Lai Khắc.

Mặc dù ngậm hành một tháng trời, xong đám người Đường Tam kẻ nào cũng tiến bộ cả, thậm chí Triệu Vô Cực cũng đột phá một cấp lên cấp 77, còn thu được một bộ tuyệt kỹ cho mình.

Khi rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hắn mang theo luôn Mạnh Yên Nhiên bên người tiêu dao khoái hoạt, với việc này vợ chồng Long công Xà bà không thể làm gì được, hơn nữa còn vui mừng nữa.

Dù sao cháu gái mình bị con rồng già háo sắc kia chén xong, cả hai thu lợi không hề nhỏ, một quyển công pháp có thể làm cho hồn lực mình gia tăng thêm, còn thêm đan dược đấu kỹ vô số, rất nhiều thứ tốt nhận về cho gia tộc mình, đối với việc cháu gái mình thiệt thòi cả 2 đều nhắm mắt xem như không thấy.

Dù sao thực lực quá mạnh, 2 người bọn họ có lên cũng chỉ đưa mạng mà thôi, thực lực vấn đỉnh đại lục, ngoại hình có, tài lực có, thế lực có vậy còn trông cái gì nữa chứ. Còn phản đối, ngại mạng mình dài quá.

Về phần đi theo nhóm người, đó là vì hắn nhận rõ được số mệnh cực kỳ dày đặc trên người cả bảy người, cộng thêm Đường Tam giống như Tiêu Viêm và hắn, thân là người xuyên việt làm gì có chuyện sẻ củi mục cơ chứ, đi cùng Đường Tam nhất định sẻ có nhiều thứ tốt ngoài chờ mong.

Phất Lan Đức ánh mắt toát ra vài phần vui mừng : “Mấy năm nay, nếu không phải có lão huynh đệ trợ giúp, có lẽ học viện của ta đã sớm chống đỡ không nổi nữa. Sau khi đám đệ tử này tốt nghiệp, ta cũng muốn buông lỏng một chút,đi thăm các nơi trong đại lục, cho tinh thần thoải mái. Tiểu Cương, đến lúc đó ngươi có đi cùng ta không?”

Ngọc Tiểu Cương sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Ta không biết”

Phất Lan Đức thở dài một tiếng : “Mặc dù ta biết ngươi không muốn nhớ về quá khứ, nhưng là ta không nhịn được có điều muốn nói, năm đó chúng ta cùng chung sống một chỗ, cả đời ta cũng không thể quên được. Đoạn trí nhớ đó trong cuộc đời ta chính là quãng thời gian vui sướng nhất. Nếu vẫn có thể tiếp tục như vậy, không lo không nghĩ mà sống, thật là tốt biết bao.”

Nghe Phất Lan Đức nói, Đại sư trong mắt tựa hồ có chút biến đổi, nhàn nhạt nói: “Con người, ai cũng phải già đi,rồi dần dần trưởng thành lên, quá khứ nếu đã trôi qua, nhắc lại còn có ý nghĩa gì? Nhân sinh mãi mãi như ban đầu.Nói thì dễ dàng như vậy nhưng có khả năng thực hiện được hay không?”

Phất Lan Đức thở dài lắc đầu: “Tiểu Cương, tính cách của ngươi rất ương ngạnh, nếu như ngươi mềm dẻo hơn một chút nữa, có lẽ bây giờ cũng không biến thành bộ dạng này. Ngươi thực sự không thể tiếp nhận nàng hay sao? Dù sao cũng không phải là nàng nhờ cậy ta. Huống chi, có thực là ngươi quan tâm đến ánh mắt của thế tục hay không?”

“Câm miệng”

Tâm tình của Ngọc Tiểu Cương đột nhiên trở nên kích động, lăng lệ quát một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phất Lan Đức: “Không nên ở trước mặt ta nhắc lại về nàng. Ngươi ở đâu? Ngươi làm gì? Nhiều năm như vậy trôi qua, tại sao ngươi lại không ở cùng một chỗ với nàng. Nói thật cho ta biết, ngươi không thích nàng. Vậy tại sao ngươi vẫn còn độc thân, vẫn kiên trì ở lại Sử Lai Khắc học viện này?Chẳng qua, đó chỉ là một câu nói đùa lúc trước của nàng mà thôi.”

Ánh mắt Phất Lan Đức dần trở nên lạnh lẽo : “Tiểu Cương, ngươi vẫn còn mãi cố chấp như vậy, nhiều năm qua như vậy cũng không có thay đổi. Không sai, ta thừa nhận, ta có thích nàng nhưng người mà nàng chính thức yêu chính là ngươi.”

“Quân tử không đoạt vợ bạn, càng huống chi trong lòng ta, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất. Ta không quên được nàng nhưng ta cũng tuyệt đối không có hành động gì với nàng, thực chất ta chỉ nhớ lại về nàng mà thôi. Đâu như một người đang tự tại ở đây chứ?”

Ngọc Tiểu Cương mạnh mẽ đứng thẳng lên tại vị trí của mình : “ Tự tại? Chó má cái tự tại ấy. Nguyện vọng của ta chính là ngươi đem lại hạnh phúc cho nàng, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, sau khi gặp lại ngươi, ngươi lại nói cho ta rằng ngươi chỉ có nhớ lại. Nếu ta có năng lực, ta phải giết ngươi ngay bây giờ”

Phất Lan Đức thở dài một tiếng : “Tiểu Cương, ngươi không nên kích động. Ta biết lúc trước ngươi lựa chọn rời đi, là vì ba người chúng ta. Nhiều năm trôi qua ngươi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín,là do không muốn quấy rầy cuộc sống của chúng ta. Chỉ là nàng chỉ có thích một mình ngươi, mặc dù quan hệ lúc đó của các ngươi có như thế nào,nhưng nàng vẫn thích chỉ mình ngươi.”

“Chúng ta đều có người mình yêu, chẳng lẽ ngươi lại bắt ta phải miễn cưỡng nàng, hỏi nàng tại sao không đón nhận tình yêu của ta? Có thể nói,nếu ta làm như vậy, nàng cũng sẽ đáp ứng nhưng rồi cả đời nàng sẽ không được vui sướng.”

“Mấy năm nay ta một mực tìm ngươi, nàng cũng vậy, trước khi nàng đi, ta có nói thẳng với nàng, ta vĩnh viễn là đại ca của nàng và cũng vĩnh viễn nguyện ý làm đại ca của nàng. Nàng cho tới tận bây giờ cũng không quên được ngươi, cũng không có quên đi cái chí hướng thực sự trong lòng, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể....?”

Ngọc Tiểu Cương nở nụ cười, trên khuôn mặt cứng ngắc của hắn nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo : “Ta cùng nàng có thể yêu sao? Nếu có thể, ta phải chờ đến bây giờ sao? Nếu như không phải trong lúc đó,giữa chúng ta có tồn tại mối quan hệ đặc thù, ngươi nghĩ rằng ta có thể nhường nàng cho ngươi sao?”

“Ta sẽ không làm vậy. Ta có thể không để ý đến cái nhìn của trần tục, nhưng…là ta không thể khiến cho ta và nàng đồng thời thừa nhận. Phất Lan Đức, nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, thì không nên nói cho ta tin tức của nàng, nếu không…ngươi cứ nói ra, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không gặp các ngươi.”

Phất Lan Đức tựa hồ cũng rất tức giận : “Như vậy ngươi nhẫn tâm nhìn nàng một mực tìm kiếm ngươi, nhìn nàng phải cô độc cả đời hay sao?”

Ánh mắt Đại sư có chút ngây dại : “ Hai mươi năm qua, suốt hai mươi năm qua, tất cả đều đã muộn rồi. Ta bây giờ chỉ hi vọng bồi dưỡng Tiểu Tam thành tài, còn tình cảm kia, ta thực sự không dám hi vọng xa vời.”

“Lúc trước ta rời đi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, nàng còn có thể tha thứ cho ta hay sao? Cả đời này của ta cho tới bây giờ chưa từng sợ cái gì, nhưng ta bây giờ thật sự sợ, ta sợ phải đối mặt với nàng.”

“Thẳng thắn mà nói, lần này ta tìm ngươi, cũng là khi thấy không có nàng ở bên cạnh ngươi, trong lòng ta cũng có chút vui vẻ, nhưng trong khi ta tỉnh táo lại, lại phát hiện nội tâm hoàn toàn trống rỗng. Ta đã thiếu nàng quá nhiều, không cách nào bồi hoàn lại hết được, ta….ta không có dũng khí đối mặt với nàng.”

“ Ngươi......”Phất Lan Đức trừng trừng nhìn Ngọc Tiểu Cương.

Cả nửa ngày không nói được một câu: “Quên đi, đây là việc riêng của hai người các ngươi, ta sẽ không nói tin tức ngươi xuất hiện cho nàng, nhưng nếu một ngày nàng tìm được ngươi, Tiểu Cương, nghe ta khuyên một câu, đừng trốn tránh nữa, nếu ngươi vẫn muốn là huynh đệ của ta.”

Ngọc Tiểu Cương cũng không có đáp ứng, nhưng Phất Lan Đức lại thấy nhãn tình của hắn đỏ rực lên, hắn hiểu lúc này Ngọc Tiểu Cương vô cùng thống khổ, nên cũng không nói thêm gì nữa.

“Ngươi đã về qua nhà chưa?” Phất Lan Đức thay đổi chủ đề.

Ngọc Tiểu Cương lắc đầu:" Ta đã không còn gia đình."

Phất Lan Đức thở dài một tiếng : ‘Dù sao đó cũng là nhà của ngươi, mặc dù bọn họ không chào đón ngươi, nhưng mà....”

Ngọc Tiểu Cương khoát tay áo, ý bảo Phất Lan Đức không nên nói thêm gì nữa: " Cho dù phải đi về, ta cũng sẽ không trở về với bộ dạng như bây giờ. Ta sẽ chứng minh ta không giống như trước nữa, ta sẽ không để những người đó đùa cợt nữa."

Phất Lan Đức trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười: “Ngươi thật sự đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Tiểu Tam.Ngươi biết không?Vì Tiểu Tam,Vô Cực còn bị đánh một trận”

Ngọc Tiểu Cương cũng cười, lần này nụ cười của hắn không có chút lạnh lẽo nào : “Ta mặc dù không biết, nhưng ta có thể đoán được.Người đó không phải là người dễ đắc tội chút nào.”

“Ngươi đoán được?” Phất Lan Đức cả kinh, ánh mắt nhìn đại sư nhất thời có chút quái dị.

Ngọc Tiểu Cương lấy trong lòng ra một khối lệnh bài ném cho Phất Lan Đức, mặt sau có sáu dấu hiệu rõ ràng, ngay lập tức đập vào mắt hắn, nói : “Cái này là người đó đưa cho ta. Phất Lan Đức, ngươi có biết, tất cả những gì ngươi đã chứng kiến trên người Tiểu Tam không phải là toàn bộ thực lực của hắn.”

“Tiềm lực chánh thức của hắn còn xa mới có thể hiển lộ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, vũ hồn thực sự của hắn chỉ là Lam ngân thảo hay sao? Nếu là như thế, hắn làm sao trở thành đệ tử của ta được.”

Phất Lan Đức trong lòng cả kinh : “Chẳng lẽ vũ hồn của hắn là biến dị?”

Ngọc Tiểu Cương lắc đầu: “Không, không phải biến dị, chỉ là song sanh mà thôi.”

“Cái gì?” Phất Lan Đức bật thốt lên.

Hắn mặc dù biết Đường Tam là con của Hạo Thiên Đấu La đả đạt cấp 99 Đường Hạo, nhưng hắn không biết đến trong người của Đường Tam còn có vũ hồn thứ 2 ngoài trừ Lam Ngân Thảo.

Tiên thiên mãn hồn lực, chỉ mới 12 tuổi bây giờ lại nghe được, bằng hắn nhãn quang có thể đoán ra được cái vũ hồn còn lại của Đường Tam là gì, giống như Thất Bảo Lưu Ly tháp của Trữ Vinh Vinh, vũ hồn truyền thừa của Hạo Thiên tông- Hạo Thiên Chùy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK