Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Thái Lịch thứ 12, Lạc Võ Tử phụng lệnh xây dựng lăng Tần vương. Được phong làm Mộ vương, dựng lên Mộ Vương Thành.

Mộ Vương Thành cai quản lăng sự trong thiên hạ, từ đây địa vị của Mộ phái trong giang hồ như mặt trời ban trưa.

Sau khi Lạc Võ Tử tạ thế, Mộ phái theo đó chia rẽ.

Mộ Dung thị được kế thừa Mộ Dung Thành trở thành Thủ Mộ phái.

Tộc Lạc thị bỏ ra ngoài, xây dựng tổ đường Lạc gia tự lập môn hộ xưng là Công Mộ phái

Hai phái giao ước, nếu hậu nhân Công Mộ phái thành công lấy được Phá Mộ Lệnh trong cửu tỏa liên hoàn đại mộ sẽ lấy lại được vị trí Mộ Vương.

Trăm ngàn năm nay hai đại môn phái Công Thủ khó phân cao thấp.

Truyền đến ngày nay triều đường lại có ý nhòm ngó bảo vật trong mộ. Để tỏ lòng trung
Mộ Dung Hiển của Thủ Mộ phái soán quyền đoạt vị, tự trông tự trộm.

Tin tức này truyền ra khiến giang hồ dậy sóng. Đặc biệc là chưởng môn tại nhiệm của phái Công Mộ - Lạc Thiên Thành cho rằng kho báu núi Côn Luân, cũng chính được cất trong Hàn Thiết Mộ -cửu tòa liên hoành đại mộ một trong, sẽ vô cùng nguy hiểm khi Mộ Dung Hiển kế vị.

Sư đệ của Lạc Thiên Thành là Mộ Quỷ Tử một mình xông vào Cốc Tử mộ, ngôi kỳ mộ đứng hàng đầu tiên trong chín tòa đại mộ. Y tự khóa cửa mộ, cùng với Lệnh Phá Mộ, chìa khóa kho báu núi Côn Lôn cùng nhau đóng bụi trong Cốc Tử mộ.

Mộ Quỷ Tử chỉ để lại lời nhắn, 10 năm sau người của Công Mộ phái lần nữa đến mở khóa Kỳ Lân, đoạt lấy Phá Mộ lệnh.

“ Vào đêm trăng máu, mở khóa Kỳ Lân Ty lần nữa đoạt lại Phá Mộ Lệnh. Chậm một chút nữa liền bỏ qua rồi. Đúng là đi sớm không bằng đúng lúc à!” ngự không trên trời cao, Đế Thiên An cười nói.

Ngay khi tại động huyệt Tam Sinh Thạch hồi phục lại thực lực, Đế Thiên An liền một đường từ Thập Lý Âm Dương giới đi ra, nhờ vào nội thiên địa hắn có thể thoải mái đạp mây vạn dặm mà đi.

Càng không nghĩ đến là khi hắn từ tái ngoại ngựkhông một đường đến trung nguyên, lại vừa vặn đụng đến kịch tình Mộ Vương Chi Vương bắt đầu. Không nói chính xác hơn là sớm hơn nữa năm chi gian, khoảng thời gian này hắn dành vào việc tiếp thu ngoại ngữ mới của nơi này.

Thời gian 10 năm Mộ Quỷ Tử đi vào bên trong Cốc Tử Mộ đã qua. Chuyện này cũng không tính là bí mật, trên giang hồ lúc này không ngừng đồn thổi về Mộ phái.

Nhất là bên phía Đạo mộ, đối với bảo tàng cất giữ trong Cốc Tử mộ hiển nhiên mơ ước không thôi. Đế Thiên An khi đến trung nguyên, trực tiếp tóm một tên liền từ hắn biết được không ít chuyện võ lâm.

Mà Cốc Tử Mộ chính là một trong những tin tức nổi bậc nhất của giang hồ. Hơn ngàn năm nay Công Thủ hai mộ giao tranh với nhau ở các tòa đại mộ, thành bại đều là chuyện không hề nhỏ của võ lâm.

“ Đến rồi!” Ở trên cao, Đế Thiên An từ trên nhìn xuống liền thấy được một cái như tiểu đảo nằm lọt giữa hồ nước rộng lớn, tại tiểu đảo trung tâm trồng toàn hoa anh đào nở rộ cùng một căn nhà, hắn liền biết đó chính là mình nên đến.

Cốc Tử mộ nằm ở vị trí hết sức đặc biệc, nằm sâu dưới lòng đất khó người có thể tìm ra được vị trí cụ thể. Người giang hồ chỉ biết nó nằm ở trong địa phận của hồ Hàn Trạch.

Tuy nhiên Cốc Tử mộ tuy bí mật, nhưng Mộ phái nói chung và Thủ Mộ phái nói riêng thì không tính thì xa lạ. Nhất là chín tòa đại mộ liên hoành liên quan đến ngôi vị Mộ Vương trong giao ước của tổ tiên, luôn có Thủ Mộ Sứ trông giữ.

Một phần là đề phòng Công Mộ phái phá đi cơ quan bên trong lấy ra Phá Mộ Lệnh, một phần là đề phòng Đạo Mộ phái thế lực.

Chim chết vì mồi người chết vì tiền, tài sản khổng lồ cất giữ trong các tòa đại mộ cũng khiến không ít thế lực thèm muốn. So với Công Mộ chỉ lấy đi Phá Mộ Lệnh thì Đạo Mộ các phái càng khiến cho Thủ Mộ phái đề phòng hơn.

“ Thú vị!” Đế Thiên An ngự tỏa trên cao, từ xa liền thấy bên dưới, hắn thấy được hai cái thân ảnh từ xa mà đến, thân pháp mau lẹ vô cùng chẳng mấy chốc đã đi vào trung tâm tiểu đảo.

Hoa đào xinh đẹp ngoài được chủ nhân trồng cho tăng thêm phong nhã, nó còn có một tác dụng khác đó là hợp thành một cái mê trận.

Người không rành trận pháp đi vào rất nhanh sẽ bị lạc mất phương hướng. Thậm chí còn bị cơ quan bên trong ám hại, táng thân ở trong nơi phong nhã này.

Nhưng hai kẻ này hoàn toàn không bị mê trận ảnh hưởng, mê trận đối với cả hai tựa như giấy trắng bị xé rách một dạng. Cơ quan ẩn tàng, sát cơ ẩn dưới vẻ đẹp bên ngoài hoàn toàn vô tác dụng.

“Tóc trắng cầm quạt hẳn là Lâu Mãn Phong, còn tên còn lại hẳn là thiếu chù của Lạc gia Lạc Thời Thu” Đế Thiên An với nhãn đồng ưu việt, hiển nhiên từ xa nhìn rõ được hai người này.

Từ y phục, vóc dáng đều không khác biệc gì so với ký ức trước kia của hắn cả. Cả hai có thể nói đều là tuấn lãng thiếu niên lang, bất luận dung mạo lẫn khí độ đều hơn người. Đặc biệc võ công thân pháp cũng không chút thấp.

“ Quạ!! Quạ!! Quạ!!”

Những con chim quạ ăn xác bị hai người kinh động, nhanh chóng vỗ cánh mà bay đi, để lại trong không gian từng tiếng quạ kêu.

Trung tâm đào hoa trận, tại căn nhà lớn phía trước là một cái cổng gỗ. Hai cái đèn lồng thắp sáng được treo ở hai cột bên, tấm bảng lớn bên trên khắc lấy ba cái văn tự, cũng nói lên nơi này chỗ - Vô Ảnh Hiên.

Lúc này, Lâu Mãn Phong đã phá bỏ mê trận, đi đến được cái cổng gỗ lớn, cỗng gỗ phía trước, tay trái cầm một nhánh hoa đào, một tay cầm một thanh quạt đã xếp, chậm rãi bước qua cổng.

Về phần Lạc Thời Thu, hắn lại trực tiếp ở trên một thân cây đào, ngả người dựa lưng vào đó, tựa như là nghỉ ngơi chờ đợi thứ gì vậy.

Lâu Mãn Phong đi được vài bước liền dừng lại, hắn không có đi đến căn nhà gỗ hình tròn tựa như cái nón kia, mà dừng lại phía trước đem mắt ngắm nhìn cành hoa đào của mình một lúc. Sau đó đem mắt phóng nhìn về cánh cửa gỗ của căn nhà.

“ Nếu đã đến Vô Ảnh Hiên của ta thì vào trong ngồi đi!”

Từ bên trong căn nhà vọng ra một giọng nữ tử, từ thanh âm nghe được ước chừng nữ nhân này chỉ đến ba mươi bốn mươi là cùng.

“ Được thôi! Ngoài này quả thật có chút lạnh lẽo” Lâu Mãn Phong nghe xong, chậm rãi đáp : “ nhưng ta thấy Sở phu nhân không thành tâm mời ra vào”

“ Từ đâu mà thấy?” Người được Lâu Mãn Phong gọi là Sở phu nhân hỏi, trong thanh âm có mấy phần tán thưởng.

Lâu Mãn Phongtay phải đã đem thanh quạt xếp mình thu vào người, lại đem một cánh hoa bứt ra, từ tốn đáp : “ cửa của người giữ mộ, mở cửa cho khách đóng cửa với địch. Trong miệng bà bảo ta vào phòng mà lại đóng cửa”

Đây là quy cũ thường thức của giới Mộ phái, Lâu Mãn Phong thân là Công Mộ phái một thành viên làm sao không rõ. Hắn nhiều năm nay công phá các tòa đại mộ trong thiên hạ, tiếp xúc không ít Thủ Mộ phái thành viên, hiển nhiên rõ ràng được lời mời Sở phu nhân chẳng có ý tốt gì.

Hơn nữa trước khi đến Công Mộ hắn đã biết được Thủ Mộ Sứ, là một trong tứ đại gia tộc của Mộ Vương Thành. Người này một tay dùng độc cao thủ, lại thêm hắn có thể nhìn ra trên cửa có bố trí độc.

Chưa kể ở bên trong có cơ quan hay không? Hắn một khi mở cửa cơ quan bên trong được Sở phu nhân phát động. Cho dù hắn không bị độc công, nhưng đối mặt thế nào với cơ quan phia sau? Hoặc có thể chạy được cơ quan hắn chạy được Sở phu nhân ở sau ư?

Cho nên trừ phi Sở phu nhân chủ động mở cửa, Lâu Mãn Phong tuyệt không ngu xuẩn đi lên mở cửa đi vào gặp Thủ Mộ Sứ.

“ Ngươi không dám mở cửa đi vào, là sợ độc của Hủ Cốt Thảo trên cửa sao?” Sở phu nhân ở bên trong lại hỏi, đối phương hiển nhiên nhận ra được mình bố trí thủ đoạn trên cửa, cũng không cần phải dấu giếm trực tiếp nói ra loại độc trên đó.

“ Cánh cửa này của bà thật là cổ quái. Ta quả thật là không dám mở” Lâu Mãn Phong hiển nhiên sẽ không bị mấy lời khích tướng kia mà đầu nóng xông lên, lời dứt hắn tay phải vươn ra nội lực trong người lập tức thoát ly.

Các cánh hoa trên cành hoa đã được hắn hái xuống, dưới nội lực quán chú vào trong, theo tay hắn đẩy ra các cánh hoa lập tức bay đến cánh cửa.

“ Xèo xèo xèo!!”

Ngay khi các cánh hoa đào chạm trên cánh cửa, lập tức mắt thường có thể thấy chúng nhanh chóng hủ hóa đi. Trong ngắn ngủi liền như khói bụi tan rã, có thể thấy được độc lực bố trí trên cánh cửa đáng sợ đến thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK