Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng sau, Hàn cung Lăng Lan chính điện.

Thái tử bị bắt chuyện lớn như vậy không lý gì Hàn vương không biết, trong đêm lập tức triệu kiến đại thần vào triều bàn chuyện quốc sự.

“Ba” Hàn vương An nhìn xuống bên dưới mấy cái trọng thần, một tay vỗ mạnh một cái lên ghế : “ Nặc Năng Bình, đô thành là do khanh phụ trách trị an, lần trước khanh cam đoan với quả nhân không để tặc nhân lộng hành, bây giờ tặc nhân lại đến bắt giữ thái tử, đây là khanh tẫn chức?”

“ Xin bệ hạ bớt giận!” Cơ Vô Dạ vội quỳ, hắn biết rõ Hàn An lúc này lửa giận bừng bừng, liền tránh né mủi nhọn trả lời : “ Kẻ thích sát cuồng đồ náo loạn đô thành lấy đi quốc khố, thần cho đại quân lùng sục cũng giới nghiêm cả thành, từng bước dồn chúng vào chân tường. Vì thế mà tên khôi thủ cầm đầu là Thiên Trạch năm xưa, hắn đối với Hàn quốc có đại thù cho nên mới chó cùng đường liều xông vào thái tử phủ.”

“ Thiên Trạch!” Hàn An lửa giận bừng bừng muốn nghiêm trị Cơ Vô Dạ, nhưng nghe đến cái tên Thiên Trạch khiến lửa giận bị đè lại, năm xưa hắn lấy Bách Việt làm giá hành vi không mấy tốt đẹp, Bách Việt là vùng cấm của hắn mà Thiên Trạch lại là tên mà hắn không muốn nhắc đến nhất.

Bây giờ nghe được Cơ Vô Dạ nói ra cái tên có thể khơi gợi lại vết nhơ của mình, Hàn An giận hỏi : “ Hắn làm sao còn sống?”

“ Bệ hạ, đất Bách Việt vu thuật kỳ bí, năm xưa ắt hắn giả chết thoát thân, có lẽ hắn đã tiềm nhập vào Hàn quốc từ trước, hắn chính là kẻ khơi thủ sau cùng suốt thời gian qua làm ra náo động” Cơ Vô Dạ lại lấp liếm: “ thần đã cho trọng binh canh chừng phủ thái tử, có Huyết Y Hầu tọa trấn một con ruồi cũng không bay ra được”

Trương Khai Địa bước lên một bước nói : “ Đô thành Tân Trịnh vốn là nơi tướng quân trấn thủ, mà vương cung lại càng trọng yếu hơn, vốn phải phòng thủ kiên cố ấy vậy mà tướng quân tróc nã tội phạm lại để kẻ gian xông vào phủ thái tử nguy hại, thái tử là trụ cột nước nhà việc canh giữ đô thành của tướng quân có qua loa quá chăng?”

Lần trước Cơ Vô Dạ xém đẩy hắn vào chổ chết, bây giờ phong thủy luân hồi có cơ hội hiếm có như vậy, Trương Khai Địa làm sao bỏ qua được chứ.

“ Ngươi....” Cơ Vô Dạ tức mà không nói ra lời.

“Ba “ Hàn An tức giận dùng cánh tay còn lại vỗ lên mặt ghế sập, hắn đứng lên lửa giận bừng bừng : “ Đường đường là đô thành của quả nhân lại họa loạn khắp chốn, thái tử lại sinh tử không rõ, các ngươi không biết phân ưu cùng quả nhân lại chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho nhau”

“ Xin phụ vương bớt giận!”

Bên dưới đại điện, thanh niên dung mạo nghiêm nghị tuấn lãng có mấy phần tương tự Hàn Phi bước ra, nói: “ Nhi thần thấy thái tử tuy trong hiểm cảnh, nhưng tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng”

Hàn vương An nhíu mày hỏi : “ Sao lại như vậy?”

Hàn Vũ bất động thanh sắc nói : “bằng thái độ kiêu ngạo của Đạo Thánh cùng việc Thiên Trạch dám tấn công phủ thái tử, có thể thấy được kẻ tặc không hề sợ hãi. Hiện giờ đại tướng quân vây bắt y, chắc chắn Thiên Trạch sẽ bắt thái tử làm con tin để triều đình dùng điều kiện khác trao đổi”

Hàn Vương gật đầu dò hỏi : “Ừm, lời của Vũ nhi nói cũng có lý, con cho rằng nên làm sao mới tốt? “

Hàn Vũ chậm rãi nói : “ Chúng ta có thể thương lượng với kẻ địch, trong thời gian này tranh thủ cứu thái tử ra, rồi bắt gọn một mẻ. Nói đến dẫn binh thì không ai hơn được Cơ tướng quân, nói đến mưu trí thì Cửu đệ tâm tư tinh tế, ắt có thể phân tích tỉ mỉ tìm ra kẻ thao túng phía sau. Nguy cơ hôm nay không hợp sức hai người họ thì chẳng có thể giải cứu được thái tử.”

Cơ Vô Dạ không phải người ngu làm sao không rõ Hàn Vũ dụng ý muốn đem hắn cùng Hàn Phi đẩy lên chổ nguy hiểm đây, nếu như trong lúc giải cứu thái tử có mệnh hề gì không phải hắn lại thêm thất trách, mà Hàn Vũ lại ở sau không can dự hắn trong tối không ra tay được ư?

“ Tứ công tử canh cánh quốc sự, lại giỏi mưu tính chính là may mắn lớn của nước Hàn ta. Nguy cơ lần này liên quan đến tính mạng thái tử, nếu để cho Tứ công tử chủ sự ắt sẽ hóa dử thành lành, thắng lợi khải hoàn” Cơ Vô Dạ mở lời muốn đem Hàn Vũ lôi xuống nước, nói chổ khó của mình.

Hàn An gật đầu : “ Suy luận của Vũ nhi vô cùng khả quan, mà trung thần lương tướng Hàn quốc nên suy nghĩ. Vụ giải cứu thái tử lần này, con hãy thống lĩnh toàn cục đi”

“ Nhi thần không dám” Hàn Vũ nào dám làm chim đầu đàn chứ, Hàn Phi ở sau không âm hắn một cước ư? cho dù không âm thì các huynh đệ khác thì sao? hoặc các thế lực khác thì sao?

“ Kẻ địch uy hiếp thái tử điện hạ, đột ngột dùng binh, chỉ e sẽ làm hỏng đại cục. Mà cửu đệ thân là Tư Khấu nhiều lần phá được kỳ án, xét tư duy nhanh nhạy. Nhi thần không bằng, tình hình lúc này đang cần tài năng như cửu đệ. Nhi thần tuy mang thân phận huynh trưởng, nhưng chọn người hiền không tránh người thân. Tiến cử Cửu đệ chủ sự, nhi thần nguyện ở bên phò tá.”

Trương Khai Địa mở lời : “ Tứ công tử hiểu thấu đại nghĩa, lão thần khâm phục”

Hàn An dò hỏi : “ Cơ tướng quân, khanh hợp tác với lão cửu, không vấn đề chứ?”

“ Mạt tướng và cửu công tử tuy trước kia có chút hiểu lầm, nhưng đó hoàn toàn là ý kiến riêng. Nay đại địch trước mắt, dĩ nhiên nên đặt xã tắc lên đầu, thành tâm hợp sức” Cơ Vô Dạ cầu còn không được làm sao có ý kiến khác chứ.

“ Được! Vậy quyết định thế đi. Cho gọi Hàn Phi đến” Hàn An nghe xong liền định

Rất nhanh theo nội thị thời đi, Hàn Phi trong lãnh cung đi ra, chỉ đôi ba câu hắn cũng đã biết được mình đến nơi này nguyên nhân, hơi lúng túng nói : “ hình như từ đầu đến cuối, không ai hỏi ý kiến con nhỉ?”

“ Con có ý kiến gì? Tứ ca con hết mực chân thành tiến cử. Cơ tướng quân cũng vứt bỏ hiềm khích phối hợp với con, con còn có ý kiến gì?”Hàn An giận chất vấn.

“ Thế thì con hết ý kiến rồi” Hàn Phi còn có thể nói gì.

Hàn vương An trước khi rời đi lại cấp cho Hàn Phi một cái áp lực : “ Không cứu được thái tử, quả nhân sẽ hỏi tội con”

Hàn vương rời đi từng người cũng nối gót rời khỏi hoàng cung.

Từ vương cung đi ra, Hàn Phi đã thấy Hàn Vũ ở ngoài cổng hoàng cung chờ sẵn, tiến lên trước nói : “ được Tứ ca hậu ái, Hàn Phi khả năng còn nông cạn, vụ án lớn thế này vẫn không thể thiếu Tứ ca chỉ điểm”

Hàn Vũ đáp : “ nghĩa tử của ta Thiên Thừa, võ nghệ siêu phàm cơ trí hơn người, hành động giải cứu lần này có nó như có ta”

Ở phía sau dung mạo khôi ngô thanh niên đi đến trước, Hàn Thiên Thừa chắp tay cúi đầu thi lễ : “cửu công tử”

“ Có nó như có huynh, vậy là tứ ca sẽ vắng mặt rồi” Hàn Phi thầm nói, hắn là người thông minh đã đoán ra được Tứ ca mình đẩy trách nhiệm lên cho hắn rồi.

“ Cửu công tử yên tâm, trọng trách lần này mạt tướng nhất định sẽ dốc sức tương trợ” Cơ Vô Dạ từ phía sau đi đến nói.

“ Ngươi chỉ cần không dốc sức gây loạn thì ta đã tạ ơn trời đất rồi. Tất nhiên đó là điều không thể” Hàn Phi thầm nói, thái tử là Cơ Vô Dạ phe hắn làm sao để đại ca mình xảy ra chuyện được, cộng thêm chuyện cũ trước đây cơ hội này y sẽ bỏ qua được ư?

“ Ta tin tướng quân nhất định sẽ dốc sức hết mình” Hàn Phi thâm ý nói.

Hàn Vũ thi lễ : “ ta cũng thay mặt Cửu đệ cảm tạ tướng quân”

“ Hàn Vũ, con cáo già này!!” Cơ Vô Dạ thầm chửi tên này, nếu không phải hắn ứng biến nhanh chỉ sợ bị Hàn Vũ đẩy lên trước, mà cái tên tâm tư khó dò này so với Hàn Phi mà nói còn nguy hiểm hơn

Gặp gỡ cũng không dài, ba người nhanh chóng phân tách.

Hàn Phi không có trở về phủ đệ cũng không đến phủ thái tử mà thẳng đến Tử Lan Hiên chổ, cùng với các thành viên Lưu Sa bàn bạc.

“ Chúc mừng công tử độc bá đại quyền, Cơ Vô Dạ và Hàn Vũ đều phải răm rắp nghe theo” đã rõ mọi chuyện Tử Nữ nâng lên chung rượu đi đến bên cạnh Hàn Phi, cất lời châm chọc.

“ Tử Nữ cô nương ta đang cần an ủi, không cần sát muối vào vết thương đâu” Hàn Phi thương tâm bày ra.

“ An ủi thì ta không rành, huynh nên nhờ huynh ta” nói xong thân ảnh Tử Nữ dời đi.

Hàn Phi nhìn đối diện Vệ Trang sắc mặt băng lãnh, 2 tay ôm lấy trước ngực ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, quay lại nói với Tử Nữ : “ thôi cô nương sát muối tiếp đi”

“ Có một con khỉ, muốn ăn hạt dẻ nướng chín trên bếp lửa. Nhưng lại không dám lấy bởi vậy đã lừa con mèo vào lấy thay cho nó. Hạt dẻ này rất bỏng” Vệ Trang làm sao không rõ Hàn Phi đến nơi này làm gì, còn không phải muốn mượn sức hắn ư?

Không có nói thẳng nhưng đại ý thế nào Hàn Phi không rõ ư, nói : “ Cho nên cần phải uống chung rượu này để tăng dũng khí”

Lời dứt đem chung rượu một hơi uống cạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK