Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Ứng Long chết lại thêm Thiên Trạch sở ra thủ đoạn kinh sợ, đám thủ hạ dưới trướng của gả thủ lĩnh Tứ Đại Khấu, rất nhanh liền kinh hồn táng đảm, như ong vở tổ mà chạy không ít, chỉ một số còn giữ lại.

Bọn chúng nào có cái gì kỷ luật, đa phần bị cưỡng ép mà làm giặc trộm cướp, dù cho đông đúc nhưng chỉ là phường hổn tạp, trước mắt càng thể hiện rõ ra được chúng khác xa với quân đội lẫn các bang phái lớn trên trung nguyên.

Chỉ là Bách Độc Vương đã bố trí độc trận ở ngoài cửa thôn, người lẫn ngựa vừa chạy qua độc trận bạo phát, làn khí xanh độc lan tỏa lập tức giết chết người ngay.

“ Các ngươi đi đâu! Đều chết ở nơi này đi” Bách Độc Vương cười lạnh nhìn đám thảo khấu bị dọa chạy ra thôn kia.

Trừ độc trận còn có không ít rắn độc theo hắn hiệu lệnh, chúng bò trườn xung quanh khiến cho đám thảo khấu kinh sợ, bọn chúng lại tứ tán tìm đường khác mà chạy.

“ Phanh! Phanh!”

Vô Song Quỷ thì trực tiếp dùng song quyền song cước, lực lớn vô cùng oanh chết những kẻ đến mình, hết thảy binh khí oanh đến hắn đều vô dụng, khí thế hung mãnh khiến cho đám thảo khấu muốn xông qua hắn chổ lui sợ.

“ Phừng! Phừng!”

Diễm Linh Cơ trấn thủ một góc song kiếm không ngừng chém ra từng đường hỏa diễm, khiến những kẻ thảo khấu tứ tán chết thảm.

Huyền Tiễn lạnh lùng nâng song kiếm chém giết, Bát Linh Lung cũng tham dự vào trong đó.

Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng cũng không kém cạnh, tại một góc sát lục những gả thảo khấu chạy ra.

“Thịt trở về đất , khí trở về trời, máu trở về nước, gân trở về núi, hơi thở hóa thành vong linh, về hết giới u minh- khởi”

Lời nói của Khu Thi Ma vừa rơi xuống, vô số lục sắc côn trùng, từ dưới mặt đất đột nhiên hiện lên và chui qua trận pháp màu xanh của y sở ra. Mà toàn bộ những kẻ thảo khấu bị chết thảm, từ dưới đất lại tràn lên màu hồng khí.

Trong nháy mắt, vô số kẻ đã bị giết theo côn trùng chui vào lập tức đứng dậy, sau đó lại phát ra ‘răng rắc’ tiếng xương cốt mà chậm đi đến công kích mấy kẻ còn sống.

“A!” Nhìn xem cái này một màn, Hồ Oánh ở trên Tử Kim Hồ Lô không nhịn được kinh hô: “Đây là, khởi tử hồi sinh thuật ?”

“ Hừ!” Thiên Trạch cười lạnh, lại sở ra Luyện Khí Chi Kiếm vừa thu về.

Mưa kiếm lại một lần nữa hiện ra.

Sáu vạn người không phải là con số nhỏ, Tào Ứng Long cho dù không tính là thế lực lớn so bì với đại môn phái đi nữa, nhưng muốn tiêu diệt hắn cũng không phải là chuyện dễdàng.

Bất quá hôm nay đụng phải Thiên Trạch thì khác, Thiên Trạch sở ra thủ đoạn quá chấn kinh nhân tâm, vừa ra tay là giết mấy ngàn người, mưa kiếm không ngừng trút xuống, thủ lĩnh chết trận mà phe mình lại quỷ dị giết hại lẫn nhau.

Bọn họ làm sao không sợ, ai cũng lo thoát thân lo tính mệnh của mình, thế lực lớn bị tứ tán thì có thể làm được trò trống gì chứ?

Ba tiếng thiếu hai mươi phút, Tào Ứng Long mang theo gần sáu vạn giặc cướp bị Thiên Trạchcùng thủ hạ diệt sát, không một tên nào có thể trốn thoát khỏi Thiên Trạch sát lục.

Diệt sáu vạn người, chiến tích này quả thật kinh tâm động phách với những kẻ chứng kiến việc khó tin kia.

Bất quá tại thế giới này cũng tồn tại không ít kẻ có thể bằng sức một người giết vạn người, mà Thiên Trạch dùng ra hai loại lực lượng lại có sát thương trên diện rộng.

Cho nên đám thảo khấu bị hắn giết sạch sẽ, và thân xác đều bứng dọn sạch.

“ Những chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra, bằng không ta giết hết các ngươi một lượt” Thiên Trạch cảnh cáo cái đám thôn làng.

“ Dạ.... dạ vâng....”

“Tiểu nhân.... tiểu nhân ghi nhớ....”

“ Xin ân nhân.... ân nhân yên tâm.... ạ”

“ Chúng tiểu nhân.... tiểu nhân....”

Đứng trước vị ân nhân như thần ma kia, không ai dám trái ý, bởi bọn họ sợ, đúng là sợ hãi trong lòng, ai nấy theo máy móc đáp trả, chỉ là thanh âm lắp bắp.

Nào có bọn hắn, bản thân bên cạnh Hồ Oánh cũng bị Thiên Trạch sát lục cho dọa sợ, nàng dù đã trải qua vài trận huyết tính. Nhưng trận tàn sát này quả thật để nàng kinh hồn táng đảm.

Một người giết cả vạn nàng đã nghe qua, hiện giờ nàng thấy tận mắt thấy hơn sáu vạn cái sinh mệnh bị giết chết. Nàng làm sao không kính sợ cho được, cùng với đó đối với cái nam nhân mạnh mẽ cướp đi nàng cũng sinh ra chút khó lạ cảm xúc.

“ Đi thôi” Thiên Trạch mang Diễm Linh Cơ đám người ngự Tử Kim Hồ Lô phóng vào không trung.

“ Dọa.... dọa chết ta rồi”

“ Quá đáng sợ đi....”

“ Ngươi tiểu ra quần......”

“ Ân nhân kia đáng sợ quá, cả đời này ta mới thấy ai kinh khủng như vậy”

“ Các ngươi có thấy kỳ lạ hay không, thân xác thảo phỉ đều không còn”

“ Chuyện ngày hôm nay không ai được nói ra ngoài thôn”

“ Thần tiên đi rồi!”

Thiên Trạch mang người vừa rời đi, đám dân làng ai nấy thở phào một hơi, cả người như buộc đá nặng được cởi ra, khẩn trương sợ hãi qua đi, từng cái bàn tán.

“ Sắp tới chúng ta đến chổ Tào Ứng Long tích súc tài sản, các ngươi chuẩn bị trước ứng ứng chiến” Thiên Trạch lại nói, hắn trong lúc đánh nhau với thủ lĩnh tặc khấu thì đã dùng thần lực, qua đó biết được không ít chuyện của Tào Ứng Long.

“ Bọn tặc khấu này hoành hoành nhiều năm như vậy, ắt hẳn tích súc không ít” Diễm Linh Cơ nghe xong tiếp lời.

“ Cầm lấy, nhỏ máu cùng dùng tinh thần thả vào, nó có thể chứa trăm trượng vuông không gian, chỉ chứa vật chết, trước ban thưởng cho các ngươi.” Thiên Trạch ném ra một cái túi gấm cho Bách Độc Vương, Khu Thi Ma và Vô Song Quỷ, nói : “ muốn sử dụng thì phải tập luyện”

“ Thuộc hạ đội ân chủ nhân” Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ tại kiếm trên hắn chỉ có thể chắp tay cúi đầu.

Bọn hắn đã thấy qua chủ nhân đem đồ cùng lấy đồ ra ảo diệu thế nào, bây giờ nghe được thứ bảo bối lợi hại này, tuy khiến hắn bất ngờ song cũng không nghĩ ngợi nhiều, bản thân là thuộc hạ không cần đi quá sâu vào chuyện chủ tử.

Túi gấm trên tay Bách Độc Vương là do Thiên Trạch dùng Không Thức Giới Thần Lực và da thú thượng cấp luyện ra, công dụng là chứa đồ như các trữ vật giới chỉ trong tiên hiệp huyễn huyễn.... chỉ cần tinh huyết của bản thân và lạc ấn tinh thần là có thể sử dụng được nó.

Thứ này với Thiên Trạch không khó, ban cho thuộc hạ sử dụng để hắn nâng cao công suất của mình, sắp đến đoạt lại Bách Việt còn cần rất nhiều chuyện phải làm, mà dưới trướng của hắn hiện giờ chỉ còn lại chưa đến một bàn tay dùng được thủ hạ.

“ Ngươi....”

“ Có người nhập trại”

“ Tiểu tử chán sống rồi”

“ Người đâu, có người nhập trại”

Qua đi chừng hai mươi phút, Thiên Trạch mang theo Diễm Linh Cơ; Hồ Oánh và Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ, Bạch Lan Trì, Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, Huyền Tiễn từ trên không trung đáp xuống một cái sơn trại dựng trên núi cao, địa hình dể thủ khó công, địa phương này cách chổ gây án của Tào Ứng Long ba trăm dặm đổ lại.

Vừa đáp xuống, cả chín liền bị đám canh giữ trại tặc khấu phát hiện, bọn chúng nhao nhao cả lên.

“ Hừ” Thiên Trạch hừ lạnh, một thương đâm đến trước.

Trường thương như lưu tinh để lại tàn ảnh, nhanh như chớp đem mười ba tên mang binh khí chạy đến trước giết chết.

“Xì xì xì” lôi điện không ngừng du tẩu trên lôi thương, năng lượng hủy diệt bắt đầu lan tỏa ra ngoài.

“ Phanh!”

Theo Thiên Trạch ném đi trường thương, lôi thương bắn nhanh về một nhóm sơn tặc bị kinh động chạy đến, trực tiếp đập thành một cái hố lớn, kình lực chấn chết mười mấy tên chạy đến này.

“ Có thể chết dưới Truy Tinh Lôi Vân Thương là vinh hạnh của các ngươi” Thiên Trạch cướp đến chổ lôi thương, đem tay thu lấy bắt đầu sát lục những kẻ cầm binh khí.

Hồ Oánh thấy được vạn người bị giết trước đây không lâu, cho nên tràng cảnh sát lục phía trước nàng cũng không kinh sợ như trước kia. Có lẽ lòng là đã chết lặng với chém giết của nam nhân mình đi.

Chỉ là thích ứng được song Hồ Oánh cũng không mấy tốt thụ. Dù sau một cái quanh năm suốt tháng trong nhà, đọc viết kinh thư các loại làm sao quen thuộc cái tràng cảnh chém giết này được chứ?

“ Phừng! Phừng!”

Diễm Linh Cơ cũng không đứng yên nữa khinh thân về một nơi, hai tranh trâm chém ra từng đường kiếm lửa.

Bách Độc Vương, Vô Song Quỷ, Khu Thi Ma, Lan Trì, Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng và Huyền Tiễn cũng tham dự vào giết chóc, mỗi cái đều có chiến lực vượt xa đám nhân thủ nơi này, ra tay liền đoạt mạng.

Sát lục thịnh yến rất nhanh bắt đầu.

Tứ Đại Khấu không có chổ định cư nhất định, cứ một thời gian sẽ luân chuyển và cướp bóc, và mỗi lần di chuyển chọn mục tiêu bọn chúng sẽ chọn một nơi dể thủ khó công, đem tài sản cướp được cất giấu ở nơi bí mật.

Trước khi rời đi cướp bóc Tào Ứng Long đã lưu lại ba ngàn người trông coi, số lượng không lớn.

Một phần là vì che dấu bí mật càng ít người biết thì càng tốt, một phần hắn lại lo sợ thủ hạ cướp đi tài bảo của hắn mang đi, càng ít người thì chỉ mang được một lượng nhỏ không tài nào mang hết.

Thành ra đám nhân số ít ỏi này không tài nào chống đở được ba bị khách không mời viếng thăm, toàn bộ bị diệt gọn.

“ Đúng là ăn cướp là nhanh giàu mà” Thiên Trạch giết xong đã đến được căn phòng cất giấu tài bảo của Tào Ứng Long, mấy trăm rương chồng chất, vàng bạc bảo ngọc danh kiếm.... giá trị liên thành.

“ Tứ Đại Khấu hoành hoành Bắc Ly và Sở quốc, Tào Ứng Long là thế lực lớn nhất, hiển nhiên hắn thu gom cũng nhiều nhất. Giá trị này ước tính cũng đến 5000 vạn lượng bằng một cái quốc khố rồi” Diễm Linh Cơ nhìn đống tài bảo phía trước ước định giá trị sơ bộ nói ra.

“ Đống tài sản này thích hợp cho việc tái thiết Bách Việt” Thiên Trạch nói xong vung tay ra, Tử Long Kim Giới thoát ly ra và phóng lớn, tiếp đến hút hết mọi thứ vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK