Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Việt cựu đô phía đông cách phủ Thái Thú hơn ngàn mét, nơi này có một quần thể kiến trúc đổ nát, khó ai có thể nghĩ được nơi này từng là nơi hoa lệ bậc nhất một thời nước Việt.

Giờ đây chỉ còn là đống đổ nát tồi tàn.

Nhưng có thật là chỉ phế tích không?

Ít người có thể biết được rằng nằm tại mảnh phế tích này trong còn tồn tại rất nhiều kiến trúc mới lạ, nó không hiển lộ trên mặt đất mà lại nằm dưới lòng đất.

Sâu tận năm mươi mét, tựa như một cái động bị người ta đào móc, dấu vết để lại dường như mới được sửa xây qua. Ánh sáng theo các giếng trời đào thông với mặt đất rọi xuống là các kiến trúc tàn tạ đổ nát.

Cả không gian không nhỏ ước tính đến hai dặm bán kính, tại dưới này có lương thực chồng chất hay binh khí xếp thành từng thùng....

Này không phải là hoàng thất Bách Việt lưu lại gì cả, bởi nếu là có chỉ sợ đã bị Tống Liêm lấy hết hoặc rơi vào tay các thế lực khác. Những thứ ở nơi này hết thảy là do Thiên Trạch làm ra.

Hắn dùng hung binh và Tử Kim Long Giới đem cái mật thất dưới cung này nới rộng, làm thành một chổ trú ấn trong thành Gia Lãm, mục đích là kiến tạo một nơi bồi dưỡng thủ hạ cùng điểm trung chuyển.

Không sai điểm trung chuyển, Thiên Trạch thiết lập nơi này một cái Truyền Tống trận có thể bất cứ lúc nào ở tại trung nguyên các nơi trở về đây.

Giờ phút này, tại góc trong cùng địa thất, một cái bệ đá bằng phẳng trên, một cái pháp trận to lớn in hiện trên mặt đất, xung quanh có các khối ngọc màu lam bố trí xung quanh pháp trận, từng cái từng cái thân ảnh hiện ra trong pháp trận.

“ Thần kỳ quá!”

“ Nơi này là....”

“ Chúng ta đến nơi nào thế này?”

Từ khi kịp thời cứu lấy Tố Tố và Lý Tịnh đám người, Thiên Trạch nhân lúc Hành Dương đang biến chuyển thừa cơ mà vào, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem của cải của Lý Mật và Trác Nhượng tích súc được bứng dọn.

Ngoài ra còn có những hộ giàu có trong thành khác, khi đã làm thịt xong những hộ giàu có thì lại phủi áo mà đi, để lại toàn thành Hành Dương sục sôi khi tìm kiếm hắn.

Thiên Trạch rời khỏi Hành Dương liền mang đám người Tố Tố về luôn Gia Lãm, những kẻ lần đầu trải nghiệm trận pháp truyền tống khó mà kiềm chế được cảm xúc. Nháy mắt vạn dặm hơn, bọn họ chỉ nghe trong truyền thuyết hoặc điển tịch, bây giờ bản thân đã trực tiếp cảm thụ, làm sao mà bình tĩnh được.

“Đây là truyền tống trận ư?” đưa mắt nhìn thật kỹ trận pháp chưa tán đi, Phó Quân Du trước mở miệng dò hỏi.

“ Ukm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Khấu Trọng liền hưng phấn dò hỏi : “ chính là truyền tống trận trong truyền thuyết”

Từ Tử Lăng tiếp lời : “ con có nghe thứ này nháy mắt đi vạn dặm, chúng ta đã về Bách Việt rồi ư?”

Truyền Tống trận thứ này cả hai lang bạt đầu đường có nghe qua, là Đạo gia thần thông thủ đoạn. Nghe nói bố trí cần nhiều người hợp sức, người được truyền tống có thể đi rất xa trong ngắn ngủi thời gian.

Chỉ là Truyền Tống trận của người cha nuôi bên cạnh lại phá cả hai hiểu biết, không cần nhiều người thi triển lại có thể cho nhiều người đi qua. Nghe giống như năm xưa Khương Tử Nha dùng thần thông mang đại quân trốn đi quân Thương truy bắt vậy.

Thời gian tiếp theo, Thiên Trạch dẫn đám người rời khỏi bí thất và an bài cho bọn họ chổ nghỉ ngơi. Cho đến khi trời tối đến giờ cơm nước thì lại cho đám người tụ lại.

“ Ta không thích dài dòng, có những chuyện nên thẳng thắn với nhau là tốt hơn. Ta là phế thái tử Bách Việt, Xích Mi quân Thiên Trạch. Cứu các ngươi, một phần là vì hai đứa nghĩa tử ta một phần là ta muốn tìm thủ hạ có năng lực. Bây giờ các ngươi có hai con đường, một là đồng ý hiệu lực ta sẽ giúp các ngươi có năng lực báo thù cũng như cho các ngươi một nơi có thể phát huy khả năng của mình. Cả tòa thành này đã bị ta khống chế, các ngươi có thể sinh sống ở lại nơi này. Chỉ cần không nói ra bí mật của ta là được, còn lại các ngươi muốn làm gì thì làm. Đó là lựa chọn thứ hai của các ngươi, chỉ có thể sinh sống ở đây” Thiên Trạch đợi cho đám người Trác Kiều đến đông đủ, sau đó chủ động nói thẳng vấn đề.

Cả đám vừa đả tọa xong nghe rõ ràng, trong lòng cùng động dung lấy. Bởi bọn họ không nghĩ ân nhân cứu mệnh có năng lực bất phàm kia lại có thân phận kia, còn kinh ngạc là đô thành nằm dưới sự kiểm soát của Tống thị đã rơi vào tay y, một điều khó ai có thể tin.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Thiên Trạch biến mất hơn chục năm và lại có thủ đoạn quỷ bí mà cường đại thế kia. Y kiểm soát tòa thành này cũng không phải không thể.

“ Chỉ cần ngài giúp ta báo thù, mạng của ta thuộc về ngài” Trác Kiều không chút do dự mà nói lập trường của mình, cả nhà nàng bị Lý Mật hại, thù này làm sao bỏ qua được?

Những thủ hạ tử trung của Trác Nhượng nghe được đại tiểu thư quyết luyệt, lập tức cũng nói gót theo sau, tỏ ý bán mệnh cho Thiên Trạch để trả thù cho chủ công.

“ Ta giúp nàng báo thù không có nghĩa là sẽ ra tay báo thù. Bởi thù của mình thì nên chính tay mình báo” Thiên Trạch nhẹ đưa tay năm viên Huyết Bồ Đề nhanh hiện : “ đây là thánh dược Huyết Bồ Đề, trọng thương tất trị vô dụng tăng công lực, ít nhất một viên tăng ba đến năm mươi năm. Ngoài ra, ngày mai cùng mấy đứa nghĩa tử của ta học tập võ nghệ. Chỉ cần có thể học được bất cứ thứ võ công nào cũng có thể giết được Lý Mật”

Đám Trác Kiều nghe lại kinh hô : “ Huyết Bồ Đề”

Thánh dược Huyết Bồ Đề bọn họ đã nghe được, thứ trân quý này vậy mà Xích Mi Quân có được. Nhưng cái thứ này lẽ ra nên ở trong Lăng Vân động có Hỏa Kỳ Lân, từ trước đến nay người đi vào mười kẻ hết chín táng thân trong bụng, Xích Mi Quân làm sao có được thứ này?

Mặc kệ y làm sao có được thì bọn họ biết một điều, chỉ cần phục dụng nó, như vậy chính là có thể rút ngắn được thời gian khổ tu, đối với một kẻ có thù hận mà nói là chuyện không thể nào tốt hơn.

“ Nghĩa phụ, đồ tốt như vậy người còn không ạ?” Khấu Trọng không nhịn được hỏi.

Thiên Trạch lại nhẹ đưa tay bốn chục viên chia làm ba, trong đó Từ Khấu mỗi người mười lăm viên, còn lại mỗi người một viên : “ binh khí dưới mật thất, các ngươi ưa thích loại gì thì cứ lấy. Ngoài ra võ học trên bích họa muốn học cũng có thể”

Đám người Trác Kiều cũng giật nảy mình khi thấy người kia một hơi lại đưa ra nhiều như vậy Huyết Bồ Đề, và sau một lúc thì thi nhau cảm tạ người kia. Ai nấy trong lòng khó mà bình tĩnh được.

Bởi vì trong thời gian được vị kia an bài, cả bọn cũng đã chứng kiến Thập Cường Bích Họa được đặt trong nơi này. Bọn họ biết được thứ lưu lại trên đó võ công thượng thừa thế nào, lại từ mật thất đi ra càng biết trong đó có bảo kiếm không ít.

Có thể học võ công lẫn binh khí chất lượng, đám thủ hạ của Trác Kiều cũng bị tài đại khí thô người kia cho rung động. Dù là Trác Nhượng có sống lại cũng chưa chắc đối đãi bọn họ như vậy.

“ Một viên là ba đến năm mươi năm, mười lăm viên.... trời ơi. Nghĩa phụ người có nhiều Huyết Bồ Đề như vậy. Hóa ra.... chẳng trách mấy tiểu tử kia công lực thâm hậu như vậy, hóa ra bọn họ đã dùng qua” Khấu Trọng suýt soa cầm lấy đám trân dược về tay mình, giờ này hắn đã rõ được chuyện khuất tất trước đây.

Không lâu trước khi đến nơi mới này, hắn phát hiện ra đám Đoạn Lãng đang luyện tập, bèn hứng thú giao lưu một chút. Kết quả hắn bị đánh cho sưng vù mặt mủi, công lực của mỗi đứa đều để hắn sợ hãi. Giờ này đã rõ cả rồi, hóa ra bọn chúng không phải tu tập trong bụng mẹ mà là nhờ ăn thứ quý báu này.

“ Cảm tạ nghĩa phụ!” Từ Từ Lăng cũng đè lại rung động, hắn so với Khấu Trọng thì có khắc chế hơn chút.

“ Lý mỗ nghe nói Huyết Bồ Đề vốn ở trong Lăng Vân động, là máu huyết của Hỏa Kỳ Lân dưỡng thành. Nhưng đến nay người có thể đạt được nó cực kỳ hiếm thấy. Ngài lại đem nhiều như vậy, lẽ nào người đã vào trong Lăng Vân động” Lý Tịnh một bên nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi.

“ Không sai!” Thiên Trạch thừa nhận, nói : “ ngươi có tài lãnh binh, hiện giờ ta đang cần dùng người, quân đội trong thành cần chuyển giao cho thủ hạ ta. Ngươi nếu hứng thú kiến công lập nghiệp ở đất Việt thì phụng sự. Ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn”

Lý Tịnh trầm mặc suy nghĩ, hắn mộng tưởng là tham dự quân đội dùng một thân bản lĩnh đánh ra sự nghiệp, nhưng Bách Việt bị bốn nước chia cắt quân lực gần 300 vạn, bán mệnh cho Thiên Trạch một kẻ địa vị đã bị Việt vương phế là một lựa chọn không tốt.

“ Xin hỏi Xích Mi Quân, ngài đối với Bách Việt hiện giờ có cái nhìn thế nào?” Lý Tịnh thử dò hỏi.

Thiên Trạch rõ ràng tâm tư kẻ này : “ trong vòng 5 năm ta sẽ thu hồi Bách Việt”

Lời này vừa ra đám người chấn động, bởi lẽ ai nấy cũng biết tình thế khó khăn của Bách Việt hiện giờ. Nhưng Thiên Trạch lại dám khẳng định như vậy, 5 năm có thể trừ quét được 290 vạn quân của bốn nước ư?

“ Ngươi không tin?” Thiên Trạch cười hỏi.

Lý Tịnh nói : “ Lý mỗ không phải không tin, chỉ là hơi khó mà nghĩ đến. Hiện giờ Bách Việt đã phụ thuộc cho Ngô quốc, lãnh thổ lại bị bốn nước chiếm giữ, 290 vạn quân còn đóng trên lãnh địa....”

Thiên Trạch gật đầu : “ vậy ta cho ngươi 5 năm thời gian để lựa chọn. Trong thời gian này ta sẽ để ngươi vào trong quân đội chính quy học tập. Ngày đến dù ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không ép buộc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK