Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãng Hổ chi sâm cách Cơ Quan Thành mười dặm, một con đường nhỏ hẹp xác chết quân Tần có mặt ở khắp nơi trên đó. Nơi này chính là địa điểm mà Cự Tử Yên Đan cùng đám người theo hắn trở về bị Âm Dương Gia tập kích.

Dưới trời chiều, Vệ Trang mang theo Sa Xỉ chậm rãi bước đi lần này tập kích Cơ Quan Thành hắn đã có được thứ đáp án hắn mong đợi bấy lâu.Quay đầu, nhìn lấy đã từng mảnh hổ Vô Song, khập khiễng bước đi, này băng lãnh thân thể chi thỉnh thoảng rơi xuống ra từng cái tán loạn thanh đồng linh kiện.

Vệ Trang chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn đem hắn từ bỏ, có đôi khi thượng vị giả thường thường là vô tình nhất, bởi vì bọn hắn cân nhắc đều là toàn bộ tập đoàn tồn vong, mà không phải cái người sinh tử. Cơ Quan Vô Song cũng rốt cuộc nhịn không được, thân thể khổng lồ ầm vang ngã xuống đất.

“ Sưu sưu sưu sưu” Đột nhiên mười mấy cổ thân ảnh đột nhiên từ rừng rậm lao ra, trên mặt mỗi người đều mang theo một tấm mặt nạ che lấy.

“ Bách Điểu” Vệ Trang mày nhíu lại, trên tay Sa Xỉ đã được lấy ra hồng quang vươn vấn bên trên thân kiếm, khi nhìn lấy đám thân ảnh mang theo mặt nạ loài chim trên mặt khiến hắn nhận ra tổ chức đã từng giao thủ cùng hắn trong quá khứ.

“ Tướng quân đả an bài phương tiện cho ngài di chuyển đến Tang Hải” một tên dường như là thủ lĩnh của tổ đội gồm mười hai người này tiến lại lên tiếng, đồng thời cổ thân ảnh nặng nề của Vô Song cũng được đám người xúm lại đem hắn nâng lên di chuyển.

“ Bang” Sa Xỉ nhanh chóng vào vỏ Vệ Trang nhanh chóng đi theo đám người này, sau một hồi lâu thân ảnh hắn đả ngự lên Chu Tước bay vào bầu trời rời đi.

Một khu vực khác, nơi đây là một khu rừng rậm rạp bên trong, chỉ bất quá lúc đầu non xanh nước biếc địa phương, đã bị nhuộm thành tầng một huyết sắc, ngổn ngang trên đất ngã xuống gần trăm cỗ thi thể.

" Đại nhân, tất cả phản nghịch đả thanh trừ " một tên nam tử đi che đi một nữa dung mạo bởi một tấm vải đen, phía sau cõng lấy một thanh kiếm có phần to lớn so với kiếm thường, trên cổ có xăm lấy một con nhện đen nhỏ.

“Sưu”“sưu”“sưu”” vài âm thanh bé nhỏ đột xuất, chỉ thấy bên cạnh tên nam tử này lại xuất hiện thêm năm cổ thân ảnh khác, trong đó có một cặp nữ tử, một lão già bịt mắt cùng với hai tên nam tử khác.

Bên trong chiếc đại kiệu to lớn đến cả thảy mười sáu người khiên là một nam tử mái tóc đỏ yêu dị, trên tay là một con nhện đen đang bò. Người này chính là Trung Xa Phủ Lệnh của đại Tần chấp chưởng hung khí cho Doanh Chính, thủ lĩnh của La Võng Triệu Cao.

Hắn có mặt ở nơi này chính là đi thanh trừ một cứ điểm của Mặc Gia, mà tất cả quá trình triệt hạ hoàn toàn chính là do thủ hạ đắc lực của hắn thực hiện Lục Kiếm Nô.

"Như vậy lên đường đi." Triệu Cao lời vừa dứt đại kiệu nâng lên, sáu Kiếm nô thủ hộ tại bốn phía, liền hướng đông phương đi tới, nhìn hắn mục tiêu, chính là Tang Hải thành không xa.

Sát thủ La Võng chia làm tám bậc, mà Lục Kiếm Nô chính là sát thủ cao nhất thiên tự nhất đẳng cao thủ.

Trên tay binh khí sử dụng chính là năm thanh Việt Vương Bát Kiếm một trong, sáu người này từ lúc gia nhập La Võng được Triệu Cao giao cho vũ khí Đoạn Thủy, Chuyển Phách, Diệt Hồn, Võng Lượng, Chân Cương,Loạn Thần đều lấy kiếm làm tên trở thành kiếm nô cho La Võng.

Thái Ất núi, Đạo gia Thiên Tông thánh địa.

Nơi này luôn luôn ít ai lui tới, bất quá hôm nay lại là ngoại lệ, một đạo nhân mã hướng về Thái Ất núi mà đến.Trong đó lá cờ san sát, mấy trăm đại Tần thiết kỵ đang lao nhanh đến nơi này.

Sâu trong núi rừng một tại một mảnh nhà gổ đơn sơ.

"Khởi bẩm chưởng môn, đại Tần đế quốc trưởng công tử Phù Tô, có tin trình lên."một cái Đạo Gia tiểu đạo sĩ đi tới hướng về căn nhà gỗ đơn sơ này hành cúi người lên tiếng.

Phía trước là một thiếu nữ xinh đẹp một bộ y phục xanh lam đầu tóc có một chõm tóc bạc,đang khoanh chân tọa thiền bên cạnh là một thanh kiếm tím biếc chuôi kiếm là ba ngàn sợi tơ phiêu động trong gió.

Chỉ thấy nữ nhân này mở mắt ra tay ngọc vươn ra,tấm thiệp trên tay tên đạo sĩ cũng nhanh chóng thoát ly khỏi tay hắn bay đến nàng.

Nữ tử xinh đẹp chỉ tầm mười bảy mười tám này chính là đương nhiệm chưởng môn của Thiên Tông Hiểu Mộng đại sư, còn thanh kiếm xinh đẹp bên cạnh chính là bài danh thứ chín trên Kiếm Phổ- Thu Ly.

“ Nho Gia, Tiểu Thánh Hiền Trang” Hiểu Mộng tay vỗ một cái, tấm thiệp nhanh chóng vụn vở thành bột mịn tiêu tán trong không khí, ánh mắt lộ vẻ suy tư sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh tọa.

Tề Lỗ Chi Địa- Tang Hải chi thành.

Lúc này bầu trời là một mảnh đêm tối bao trùm khắp cả tòa thành, từng cơn gió mát lạnh từ biển thổi vào bên trong. Trên bầu trời đầy ánh sao này chợt xuất hiện một cái bóng trắng ngần lao nhanh trong đêm tối, khó người có thể phát hiện được, lóe lên rồi biến mất.

“ vù vù” Âm thanh xé gió vang lên giữa trời đêm hòa lẫn vào tiếng gió lưu chuyển, đột nhiên một căn mũi lao đen nhánh từ bầu trời lao nhanh xuống mặt đất bên dưới, hướng về một tòa to lớn trang viên bên dưới. Mặc dù đã là đêm tối nhưng mà tòa trang viên này vẫn sáng người người qua lại trong đó, đèn đuốc vẫn sáng ngời.

Chỉ thấy ngay tại phía sau ngọn lao trên thương khung có hai cái bóng ảnh đang lao nhanh xuống, tốc độ rất nhanh chẳng mấy chôc đã vượt qua ngọn lao sau đó tích tắc đả bỏ xa ngọn lao kia hướng về sơn trang bên dưới.

Rất nhanh một trước một sau hai bóng ảnh cũng đã tiếp đất thành công, là hai người nam tử tuấn lãng.

“ xoẹt xoẹt xoẹt” Hàng loạt âm thanh liên tiếp vang lên, khi mà hai người này tiếp đất nhanh chóng bị thủ vệ tuần tra gần đó phát hiện ra, đem vũ khí trên tay hướng về hai người.

Bỗng nhiên vốn vị trí của hai nam tử tuấn lãng này trống rỗng không trung lại xuất hiện thêm bốn đạo thân ảnh nữ tử, mỗi một người đều là mỹ nhân thiên hương quốc sắc, quỷ dị xuất hiện giữa tràng.

“ Lui ra” Đế Thiên An phất tay lên tiếng, sau đó vỗ vỗ vai Bạch Phượng nói “ khinh công không tệ đây, có điều còn luyện thêm”

Thì ra ngay vừa rồi trên trời cao Đế Thiên An và Bạch Phượng so găng một hồi xem ai khinh công lợi hại xuống bên dưới sớm nhất đây, kết quả phần thắng lại nghiêng về Đế Thiên An ai bảo hắn trong người mang hack đây.

Bạch Phượng cũng không có thất vọng gì, dù sao so bì với Đế Thiên An cũng không có ích lợi gì cả, thành tựu của đối phương lấy ra đè ép hắn cũng được đây. Ánh mắt sáng lên khi thấy cách đó không xa, một cái bóng đen lao nhanh đến đám người bọn.

“ Khinh công thật lợi hại” Tuyết Nữ, Đoan Mộc Dung nhìn đầy trời lông quạ đen lả tả trong không trung, một thanh niên dung mạo tuấn lãng trong một bộ hắc y đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người, chỉ trong tích tắc tốc độ không thua gì Đạo Chích một dạng.

“ Tham kiến trang chủ, tham kiến các vị phu nhân” Mặc Nha cúi đầu hành lễ xong, tiếp tục nói :“ bên trong yến tiệc đã chuẩn bị, còn có chút bất ngờ nho nhỏ cho trang chủ”

Nửa tiếng sau trong một tòa đại điện rộng lớn.

Nhìn phía trước thân ảnh nam hài nhỏ nhắn đang ăn lấy ăn để thức ăn ánh mắt có chút phiếm hồng, hắn có chút đau đầu không thôi. Hiện giờ hắn biết được Mặc Nha trong lời nói bất ngờ nho nhỏ là gì.

“ Đốt cả Đại Thư Viện, cả gan mang theo Tâm nhi trốn lên thuyền... khốn kiếp... nghịch tử... dăm ba ngày là cùng đám bạn gây chuyện, nó chính là muốn tức chết ta mà”

Vân Hải tức giận tay có chút run run nhìn về một nam hài có dung mạo xinh đẹp, một đầu tóc ngắn có bảy phần là giống nàng ba phần là Đế Thiên An đang ngấu nghiến ăn lấy thức ăn.

Hồng Liên ánh mắt nhìn về nam hài có diện mạo có vài nét giống nàng, đang một bộ bé ngoan một dạng chậm rãi ăn lấy thức ăn, sau đó đem ánh mắt quét qua thanh niên tuấn lãng bên cạnh nói : “ Cửu ca, lần này ngươi là cố tình giúp bọn nó trốn tội sao”

Người nam nhân bên cạnh nàng chính là ve sầu thoát xác Hàn Phi, nhiều năm qua đi diện mạo hắn cũng không khác gì nhiều, chẳng qua nhiều hơn dưới cằm là một chòm râu đen mà thôi.

“ Khục khục” Hàn Phi ho khan nhìn về đứa quý tử của mình hắn cũng lắc đầu không thôi, đứa nhi tử này nhiều khi làm cho hắn giận sôi cả máu lên.

Hơn mười năm sinh sống ở Bách Việt thì hắn cũng giống như Đế Thiên An, thành viên gia đình cũng nhiều lên mà Hàn Vĩ chính là một trong năm đứa con của hắn. Hắn so với các chư vị công tử mà nói thành gia lập thất cực kỳ trể, nhiều năm bái sư học nghệ ở Tiểu Thánh Hiền Trang cho đến khi trở về Hàn đảm nhiệm ngôi vương.

Hậu vị vẫn còn chưa an ổn, đả lo cải cách quốc sự nước Hàn, còn chưa kịp hưởng thụ chỉ được có mấy năm đã bị Doanh Chính diệt đi Hàn quốc. Có thể nói qua Bách Việt hắn mới yên bề gia thất được, mà thê tử của hắn tính ra cũng chẳng xa lạ gì với Thiên An.

Sau này khi đến Bách Việt yên thân, hắn cũng kết thân với trưởng nữ của Âu Dương Đình Hầu.

Khác với người anh trai và em gái của mình tiểu tử này cùng với Xích Vũ con trai của Đế Thiên An và Vân Hải, thêm con gái cưng của Thiên Trạch trở thành bộ ba quậy phá nhất cả tòa thành, dăm ba bứa không lớn cũng là nhỏ.

“ Hàn Phi lần này không phải có ngươi cùng tham dự vào đó chứ, làm sau Nhân Long Tam Hiệp lên đó mà ngươi không phát giác ” Đế Thiên An cất lời, đặc biệc nhấn mạnh cái đại danh nào đó.

“ Long có là trùng thì có” Vân Hải một bên tức giận mắng lên.

Mà đang cắm đầu ăn thức ăn Xích Vũ, Hàn Vĩ, Thiên Kỳ gương mặt ửng đỏ lên, dù sao cái đại danh này là bọn họ tự đặt lấy cho nhóm của mình đây.

Hàn Phi một cổ vô lực chán chường nói : “ nhất thời sơ sẩy bị trúng kế đây, aiii”

Cuối cùng sau một hồi khúc chiết thì Đế Thiên An cũng biết được làm sau mà ba đứa tiểu quỷ có thể lên được thuyền, còn mang theo cả một đứa trẻ nhỏ khác trốn đi. Chuyện tính ra khi tòa Đại Thư Viện bốc cháy do ba tên này nghịch ngu, trong cơn sợ hãi tránh đi lánh nạn, dù sao bọn chúng cũng biết nặng nhẹ mà họa lần này rất ư là nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK