Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Lưu Ly Đảo cùng Ngân Y đảo sát nhau, chỉ cần vượt qua mấy khối đá ngầm là có thể đến bờ bên kia. Nhưng là kia Lưu Ly Đảo lại tựa hồ như bao phủ một tầng mong mỏng đạm sương mù, có chim từ trên bầu trời bay qua, nhưng đang đến gần Lưu Ly Đảo thời điểm bỗng nhiên đất trực rớt xuống.

"Quả nhiên là độc chướng." Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái.

Mọi người nín thở, dè dặt đi về phía trước. Hắn uống tránh trùng đan, mặc dù tạm thời có thể chống đỡ một chút độc chướng, có thể nhưng vẫn có chút hơi choáng váng đầu.

"Hòn đảo này cũng thúi quá chút đi." Tư Không Thiên Lạc cau mày, nghe trong không khí tràn ngập một cổ nồng nặc mùi hôi thối, để cho người nôn mửa.

“Nên làm sao đi tìm con đại xà kia?" Lôi Vô Kiệt hỏi: "Đợi một hồi nữa, sợ rằng Tránh Trùng Đan hết dược hiệu, cũng phải thúi chết rồi."

Mộc Xuân Phong trầm giọng nói: "Có lẽ nó đã tìm được ta."

Mọi người đột nhiên cảm giác được một trận bóng đen từ đỉnh đầu lướt qua, hắn cấp vội vàng ngẩng đầu, liền thấy được một màu ảm đạm không gian hiện ra, đám người liền thấy được một đầu rắn lớn.

Trên người nó trải rộng cổ đồng sắc vảy, lóe lạnh lẽo quang, trên đầu dài hai cái đại thịt lựu, đỏ bừng đỏ bừng tựa như đèn lồng, cái này thì là cổ tịch trong ghi lại ánh mắt của nó, tuy lớn vô cùng, lại không thể thấy vật.

Mà nó cả thân dài lại có xấp xỉ mười trượng, nó hí ra to lớn miệng, lộ ra một hớp răng nanh, đồng thời một trận gió tanh truyền tới, cùng kia trên đảo khó ngửi mùi cũng không hai dồn, chỉ là nồng nặc hơn chút chính là Thiết Lưu Ly.

“Nguyên lai trên đảo độc chướng liền là con rắn này phát ra. Kia bản thân nó nên có nhiều độc a” Mộc Xuân Phong hít một hơi khí lạnh.

"Bất quá là một con rắn, còn thật cho là mình là rồng? Mặc dù ta không biết rồng dáng dấp ra sao, nhưng hẳn sẽ không dáng dấp xấu như vậy đi." Lôi Vô Kiệt tung người nhảy một cái, một kiếm hướng về phía cự xà chém tới, hắn đem kiếm chém vào cự xà trên lưng, một đường vạch xuống đi.Lại nghe thấy một trận thanh thúy tiếng vang, giống như là vạch ở một khối kim loại trên.

“ Được rồi, coi như ngươi gặp chúng ta” Đế Thiên An thân ảnh quỷ mị hiện ra, lời vừa dứt xong, Thiên Tịch hồng quang đại thỉnh lao thẳng đến đầu rắn đang bị bao bọc trong Thiên Địa Thất Sát không gian quả cầu cở nhỏ chưa đến năm mét bán kính.

“ Phập” Một tiếng sắc nhọn thanh âm vang lên Kiếm Tâm của Lôi Vô Kiệt không cách nào đâm thủng lớp da nó nhưng Thiên Tịch của Đế Thiên An lại làm được, kiếm khí đỏ hồng xuyên thủng thân thể, máu tươi bắt đầu đổ ra , sau đó theo cổ tay Đế Thiên An thu lại, thân kiếm lao đến đầu nó một kiếm chém đứt đi.

Đầu rắn độc này có thể hoành hoành ở nơi này chính là ỷ vào lớp độc khí lẫn lớp vảy của mình, khó người bắt kịp tốc độ lại có địa lợi trong lớp khí độc, nhưng mà hết lần này lại đụng phải Đế Thiên An chỉ kịp chào sân liền đả mất đất diễn.

“ Coi như là tiền trả cho phí đi thuyền của ngươi đi” Đế Thiên An nội lực tuôn ra nhấc bổng đầu rắn lớn này lên không trung chốc ngược lên, máu huyết điên cuồng trút xuống bên dưới, đả có sẳn một hàn băng chén lớn theo Lý Hàn Y điều khiển Thủy Hàn kiếm.

“ Mộc Xuân Phong cảm tạ đại ân” hắn ôm quyền cúi đầu cung kính nói, ngẩng đầu lên đả thấy một quả mật rắn lớn tanh hôi hiện ra trước mặt liền đem lọ nhỏ chuẩn bị cất lấy, chuyến ra Tam Xà Đảo này thuận lợi hơn hắn tưởng không một chút nguy hiểm, lại đạt được kỳ ngộ không tưởng.

Một hồi lộn xộn cảm kích qua đi, đám người cũng nhanh chóng rời khỏi hòn đảo đầy khí độc tanh hôi này, còn không quên mang theo chiến lợi phẩm là đầu rắn độc to lớn bên trong, dài đến gần mười lăm mét trở thành thức ăn cho đám người Đế Thiên An, phàm là càng độc vật thịt lại càng ngon.

Đồng thời đám người Đế Thiên An cũng chia tay với đoàn người của Mộc Xuân Phong di chuyển đến Bồng Lai Đảo, khi mà thuyền lớn không thể tiếp cận được khi mà đá ngầm có rất nhiều, thuyền đi vào va phải tất đắm chìm mai táng trên biển.

Tuyết Tùng Trường Hà không cách nào đi vào trong sâu được, song làm cho đám người bất ngờ là Mộc Xuân Phong lại chết sống không nghe khuyên can của thuộc hạ đi theo nhóm người Đế Thiên An đến Bồng Lai tiên đảo.

Nhiều ngày lênh đênh trên biển chung đụng, để cho Mộc Xuân Phong biết được nhóm người đỉnh tiêm cao thủ. Nhất là hắn đối với y thuật sai mê, gặp được đệ tử của Dược Vương là Hoa Cẩm còn cả trên thuyền của Đế Thiên An sách y, bảo hắn đi về làm sao có thể chịu được.

Nhiều lần hắn nài nỉ bái sư Đế Thiên An không thành, cuối cùng lại chuyển qua bái Hoa Cẩm môn hạ. Lại nàng sư phụ học một thân y thuật, cùng với đám người Lôi Vô Kiệt chung đụng không tệ, khi tuổi tác của bọn họ không cách nhau là bao.

Đá ngầm biển có thể làm khó con thuyền của Mộc Xuân Phong, nhưng đứng trước cơ quan thuyền của Đế Thiên An lại khác, hung hăn phá nát bấy các tảng đá ngầm đó, một đường thần cản đồ thần khí thôn sơn hà phá đá mà đi vào sâu hơn.

Một đêm nhanh chóng qua đi, khi bình minh chậm rãi mọc lên đám người lọt vào trong màn sương mù, cảnh sắc chung quanh đều bắt đầu mơ hồ, xa xa phía trước đám người, nơi đó từ từ nổi lên một tòa tiên sơn hình dáng.

“ Đến” Lôi Vô Kiệt vui vẻ lên tiếng.

Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc cũng đều đứng lên: “Truyền thuyết quả nhiên là thật”

“ Sư phụ trên đảo thật có tiên nhân” Lạc Minh Hiên thì thào hỏi.

“Chờ một chút” Diệp Nhược Y bỗng nhiên lên tiếng, nhìn tòa kia càng ngày càng rõ ràng tiên sơn, khẽ cau mày, đưa tay phải ra, nhẹ giọng nói : “Tản đi”

Chỉ thấy trước mặt sương mù dày đặc tựa hồ hơi rung rung một chút, tòa kia vốn là như ẩn như hiện tiên sơn bỗng nhiên tiêu tán.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Lôi Vô Kiệt không hiểu.

“ Là huyễn cảnh mà thôi” Đế Thiên An lên tiếng giải đáp, một màn này hắn cũng từng thấy qua chính là Thận Lâu huyễn cảnh ở Tang Hải thành, mày đột nhiên nhíu lên khi cảm nhận được có khí tức lao đến.

“Có người ” đám người cả kinh hô lên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thoáng xa xa đúng là có một chiếc thuyền nhỏ đi tới, phía trên rõ ràng đứng một bóng người, thuyền hướng về phía đám người, đang ngự trên con băng long sát mặt biển mà đi.

“Lại là huyễn cảnh sao?” Lôi Vô Kiệt nắm trường kiếm trong tay.

“Không là thật” Lý Hàn Y trả lời, ánh mắt hứng thú nhìn về phía trước.

Đám người Tiêu Sắt cũng không có sợ hãi quá nhiều, khi mà lần này đi theo bọn họ chính là Đế Thiên An cùng Lý Hàn Y, cho dù đánh không lại đi nữa chẳng phải còn có vật bảo hiểm là Tiểu Hưu Hưu sao, khi đó chỉ cần nó hóa lớn bay đi là được rồi, hơn nữa thủ đoạn của Đế Thiên An tầng tầng lớp lớp cũng chưa chắc đả thua.

Trong sương mù dày đặc, người trên thuyền mặt mũi khó mà nhận, chỉ thấy hắn dùng sức trợt một chút, sau đó thu hồi mái chèo. Kia một chiếc thuyền nhỏ liền bỗng nhiên tăng thêm tốc độ, thẳng tắp hướng về phía hắn được rồi tới.

Phá vỡ sương mù dày đặc, kia một chiếc thuyền nhỏ thuyền nhọn dừng lại trước đầu cơ quan thuyền to lớn, người trên thuyền đã hiển lộ ra hắn hình dáng.

Là kia cưỡi gió mà đến hải ngoại tiên nhân?Còn là biển sâu tàng phong khách không mời mà đến?Người nọ đứng ở trên thuyền, không nói gì.Bởi vì nó vốn liền không biết nói chuyện.

Lôi Vô Kiệt trợn mắt hốc mồm: " Cái này .... Đi thuyền làm sao là cái đại con khỉ?"

Đứng ở trên thuyền đúng là là chỉ to lớn con vượn, thân cao thân dài, đứng thẳng mà đi, xa xa nhìn lại cùng người thường không khác. Nghe được Lôi Vô Kiệt lời, con kia con vượn tựa hồ hơi có chút bất mãn, không nhịn được chi kêu một tiếng

“Ta đoán, là tiên nhân phái tới người dẫn đường?” Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút, nói.

Con kia con vượn tựa hồ thông đắc nhân tính, nghe vậy quay đầu nhìn Diệp Nhược Y một cái, gật đầu một cái, lại chi kêu một tiếng, bất quá một tiếng này trung tựa hồ mang theo mấy phần vui thích, có điều bắt gặp ánh mắt của Tiểu Hưu Hưu trừng nó một cái nó liền sợ hãi lên, thậm chí đối mắt với Đế Thiên An thân hình nó càng run.

“ Dẫn đường đi, coi như quà cho ngươi đi vật nhỏ” Đế Thiên An đem bầu hồ lô rượu của mình ném cho đầu khỉ này, trong ánh mắt luyến tiếc của Lôi Vô Kiệt ba người bay đến trên tay đầu vượn kia.

“ Khì khì” đầu vượn vui mừng bắt lấy đầu hồ lô rượu, đem tay mở ra liền khoái chỉ huơ tay khi cảm nhận được bên trong mùi thơm phứt liền uống một ngụm, kêu lên vài tiếng sau đó đem hồ lô bỏ xuống lần nữa quay thuyền lại chèo đi dẫn đường cho đám người.

Một tòa khổng lồ đảo lớn hiển lộ ở đám người trước mặt. Đảo lớn trên cây cối chọc trời, chim muông trỗi lên, trên ngọn núi mơ hồ có mây mù lượn lờ.

"Quả nhiên không hỗ là, hải ngoại tiên sơn." Đường Liên nhìn trước mắt một mảnh thịnh cảnh, cảm khái nói.

Thuyền nhỏ lại gần bờ, con vượn bỗng nhiên chợt hướng về phía không trung tiếng rít một tiếng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái quần áo trắng người từ vách núi chỗ nhảy xuống, người nọ giang hai tay ra, dưới chân nhịp bước nhẹ nhàng điểm một cái, cả người quần áo trắng bay lượn, chỉ là trong nháy mắt, liền vững vàng rơi vào mặt của bọn họ trước.

Lý Hàn Y cau mày lại nhìn về thân ảnh nam tử xuất hiện, trên người hắn nàng lại cảm nhận thứ gì đó quen thuộc. Ở hắn nàng lại liên tưởng đến Khâm Thiên Giám Tề Thiên Trần.

“ Đây là tiên nhân trong truyền thuyết”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK