Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An thu hồi lại nhãn đồng, đưa tay sờ cằm nhìn chăm chú Tùy Phong Khởi Vũ, bàn tay lại thu hồi hấp lấy chung rượu của mình bay đến, nhưng mà để hắn im lặng đó là rượu bên trong cạn sạch cả rồi.

Lục Vân là thủ phạm, liền nhảy vào người Bạch Thái ở trong lòng trốn lấy.

“ A Vũ muội thế nào?” Nghịch Thiên Nhi Hành bước nhanh đến gần Tùy Phong Khởi Vũ dò hỏi, thầm thở phào một cái khi thấy dị trạng trên cơ thể của nàng không còn khôi phục lại như cũ.

“ Không còn! Thạch Hóa muội không còn cảm nhận nữa!” Tùy Phong Khởi Vũ đáp, ánh mắt rung động vô cùng nói.

“ Cái gì!!!” Thiết Huyết Vô Song lần nữa kinh thốt lên : “ sao lại được”

Thạch Hóa căn bệnh quái ác của Minh tộc, là bệnh nan y một khi mắc phải chờ đợi chỉ là tử vong. Ấy vậy mà kẻ kia lại có thể đem Thạch Hóa đẩy lùi được, làm sao mà Thiết Huyết Vô Song không chấn kinh được chứ.

“ Ngươi làm như thế nào làm được?” Tùy Phong Khởi Vũ thần sắc không còn lạnh băng như trước, hai tay bắt lấy tay của Đế Thiên An khẩn trương hỏi lấy.

Đế Thiên An đáp : “Nghịch Thời Không là một trong những năng lực của nhãn đồng của ta, có thể bẻ ngược không thời gian. Bản Đế chỉ đem Thạch Hóa quay về trước khi nó phát tác, căn bệnh này đã nhiễm vào máu tủy của nàng rồi! muốn giải quyết triệt để thì khá phức tạp hơn”

Nghe được đám kẻ ở bên kinh sợ trước thực lực của Đế Thiên An, bẻ ngược lại thời gian quay căn bệnh chết người kia về thời điểm đầu. Chuyện này không phải bất cứ ai cũng có thể làm được.

“ Ngươi!ngươi thật có thể giải trừ Thạch Hóa ư?” Tùy Phong Khởi Vũ khó tin hỏi.

Nghịch Thiên Nhi Hành cùng Thiết Huyết Vô Song cùng 10 tử sĩ Minh tộc ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, chờ đợi người kia trả lời.

Đế Thiên An đáp : “ rót rượu!”

Tùy Phong Khởi Vũ cắn môi một cái, bàn tay vươn cách không hấp vò rượu rót đầy chung cho hắn, tâm trạng khó mà bình tĩnh được.

Đế Thiên An nói : “ chỉ một căn bệnh nho nhỏ với Bản Đế mà nói không đáng là gì cả, Bản Đế có mấy cách giải trừ Thạch Hóa. Mà thôi nói mấy cái thứ này làm gì chứ, thật làm mất thời gian ngắm hoa thưởng nguyệt của Bản Đế mà”

Lời dứt thân ảnh của hắn đả hiện đến vị trí của Bạch Thái.

“ Mấy cách!!”

Nghịch Thiên Nhi Hành, Tùy Phong Khởi Vũ, Thiết Huyết Vô Song cùng 10 tử sỉĩMinh tộc đại não như sấm sét oanh minh mà hô lên.

Thạch Hóa trong mắt bọn họ chính là tử vong chi bệnh, một khi mắc phải liền vô phương cứu chữa. Dù có được chỉ điểm của Tử long Thiên Đế nhưng đến nay vẫn là một bệnh nan y.

Ấy vậy mà với kẻ kia không đáng là gì, lại có mấy cách chữa trị căn bệnh quái ác này.

Tận mắt nhìn thấy Tùy Phong Khởi Vũ trên thân thể phát sinh, bọn họ làm sao mà không tin cho được, nhịp tim ai cũng hô hấp thêm gấp một nhịp.

Nếu có thể từ Đế Thiên An tìm được phương pháp giải trừ Thạch Hóa căn bệnh, đây không phải là chuyện tốt với Minh tộc ư?.

Na Tra lẩm bẩm : “ Nghịch Thời Không!! Nghe thật ngầu”

“ Có thể bẻ cong thời gian, đây rốt cuộc là thần kỹ gì?” Tâm Nguyệt Quy kinh khiếp, cái nàng quan tâm chính là năng lực của nhãn đồng chứ không phải Thạch Hóa.

Cho dù có là Không Thức Giới Thần Lực cao thâm đi nữa chỉ có thể nhìn trước tương lai mà thôi, hoàn toàn không thể tác động lẫn bẻ ngược lại sự việc phát sinh như Đế Thiên An làm ra.

“ Lời của huynh nói là thật ư? Còn có phương pháp khác giải trừ Thạch Hóa” Nghịch Thiên Nhi Hành nhịn không được lên tiếng hỏi.

Đế Thiên An không đáp, nhìn A Lam nói : “ nàng đó, để nàng hầu rượu cũng như không mà. Chỉ có một con hỏa điểu cũng không giữ được, hại Bản Đế lại mất thêm một vò, Bản Đế phạt nàng một chung Ẩm Ướt Tiêu Hồn Hôn”

A Lam lại nghe cái lời trêu ghẹo kia, đáp lại : “ ngươi kiếm người khác”

“ Ta dầu gì cũng cứu mạng nàng mấy lần, trợ Thần Ẩn Bộ lại giúp nàng bắt về kẻ thù giết chồng. Về tình về lý hầu rượu cho ta cũng không được rồi! A Lam nàng so với Lục Vân còn vô lương tâm à!” Đế Thiên An trách mắng.

A Lam hai tay siết chặt, cắn môi một cái, gật đầu đáp : “ được! ta đáp ứng ngươi!”

“ Thiên An, ta uống rượu trộm của ngươi, ngươi phạt ta giống như A Lam đi” Lục Vân lại nhìn thấy một vò rượu khác được lấy ra, con mắt sáng lên nói.

Nghịch Thiên Nhi Hành thấy đối phương chẳng hề đả động gì đến mình, cũng không biết nói gì cho phải. Đành phải liếc mắt trông cậy vào Tùy Phong Khởi Vũ ra trận.

Đế Thiên An bơ đi nó, trêu chọc : “ đáp ứng cái gì đây! Ta còn chưa đưa ra yêu cầu à, giữa phạt và yêu cầu lại khác nhau à! Để xem một lát nữa nàng cùng với Khổng Tước cùng Bản Đế một chổ đàm luận nhân sinh, nghiên cứu sinh mệnh huyền bí, làm sao Thần tộc phải đợi 2 năm mới sinh bảo bảo đây”

“ Ngươi!!” A Lam nghe xong liền hiểu được hắn lời ám chỉ là gì, vừa thẹn vừa tức nhưng chỉ có thể xem như là không nghe không thấy, dằn lòng mình xuống. Dù sau cái tên này nàng đánh cũng đánh không lại.

Khổng Tước mặt lại đỏ lên khi bị trêu chọc, thân ảnh liền xoay người rời đi, nếu còn ở lại nàng không biết còn bị hắn trêu đến khi nào nữa. Có điều nàng vừa rời đi cả thân hình lại quỷ dị biến mất.

Thân ảnh của nàng lại quỷ dị xuất hiện trong lòng Đế Thiên An ôm ấp.

“ Khổng Tước! ta không nghĩ nàng lại vội vàng như vậy đấy! Còn nhiều người nhìn đây! A Lam xem ra tỷ muội tốt của nàng còn nôn nóng hợn cả nàng đấy” Đế Thiên An tà cười.

“ Hỗn đãn! Lưu manh! Là do ngươi!” Khổng Tước tràn đầy tức giận, thân hình vùng vẩy, thần lực vận dụng muốn nhanh nhất có thể thoát ly ra ngoài, nhưng không cách nào thoát ly ra được cánh tay rắn chắt của hắn.

Đế Thiên An cười nói : “ Tại Thần Ẩn Bộ không được dùng Thần Lực, nàng thân là tộc trưởng phải làm gương cho người khác chứ.”

“ Hỗn đãn, ngươi buông ra!!” Khổng Tước thẹn quá thành giận quát lớn, dù sau hiện giờ còn trước mặt nhiều người à.

Bạch Thái nhìn Khổng Tước quẫn bách, nói :“ Ca! ngươi đừng khi dễ A Lam tỷ tỷ cùng Khổng Tước tỷ tỷ nữa”

Đế Thiên An đem tay thả Khổng Tước ra, cười nói : “ Bạch Thái muội có lầm không đó, Khổng Tước tự ngả vào người ca à. Khi dễ gì chứ, ta thương nàng ấy còn không kịp làm sao mà khi dễ Tước nhi được chứ”

Khổng Tước mặt ửng hồng hơn bao giờ hết, nhịn không được bàn tay vươn ra hung hăn hướng về lồng ngực của y đánh xuống, vang lên một tiếng “Phanh!”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, rồi nói : “ muội thấy rồi đó, nàng ấy tự ngả vào lòng ca, rồi lại đánh ca của muội. Ai khi dễ ai bây giờ đả rõ rồi chứ”

“ Đồ lưu manh, không biết xấu hổ, là do ngươi làm ra” Khổng Tước thẹn quá thành giận mà mắng lấy.

Đế Thiên An cười nói : “ nữ nhân các nàng đúng thật là vô lý mà. Mà thôi Bản Đế lòng dạ rộng lớn không để ý đâu. Khởi Vũ nàng có điều gì muốn nói với Bản Đế ư?”

Tùy Phong Khởi Vũ một bên quan sát cái gả nam tử phóng đãng kia, bị điểm danh liền nói : “ lúc nãy ngươi nói còn có phương pháp giải trừ Thạch Hóa ư?”

“ Ukm!” Đế Thiên An cười đáp : “ nàng muốn biết”

Tùy Phong Khởi Vũ do dự, nói : “ ngươi cần gì?”

“ Ly không đối nguyệt phụ lòng mỹ nhân là 2 điều nhân sinh Bản Đế tiếc nuối, mỹ nữ nếu mở lời Bản Đế làm sao mà từ chối được chứ” Đế Thiên An lại vươn tay mở ra Mỹ Nhân Tửu mới.

Thơm nồng hương rượu quen thuộc lại vang lên, khiến cho đám người ở gần nuốt nước bọt, song ai cũng biết rõ mình đều không có phần.

“ Vậy ta mở lời ngươi có từ chối không? Ta cũng là mỹ nữ đó” Lục Vân nói leo vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu.

“ Ngươi còn chưa hóa hình mà tính cái gì là mỹ nữ!” Đế Thiên An nói tiếp : “ có điều Bản Đế cũng không thể không không hao phí tâm thần như vậy được. Lúc này giúp nàng tiêu hao không ít năng lượng, nếu nàng muốn nghe lại đây hôn Bản Đế một cái tiếp sức, Bản Đế sẽ nói cho nàng biết! Hôn thêm một cái Bản Đế trợ nàng thoát khỏi Thạch Hóa căn bệnh”

“ Đồ lưu manh” Khổng Tước, A Lam lại mắng lên.

Tùy Phong Khởi Vũ cánh tay có chút siết chặt, trong lòng băn khoăn vô cùng, giữa Minh tộc lợi ích cùng tình cảm cá nhân của mình.

Thiết Huyết Vô Song nhịn không được hỏi : “ Ngươi nói là thật ư? Hôn một cái không có điều kiện khác, chỉ đơn giản như vậy”

Đế Thiên An nói : “ A Lam, nàng có phải là hầu rượu cho Bản Đế không? Sao mỗi lần Bản Đế lại phải nhắc nhở nàng hoài vậy, nếu nàng cảm thấy khó như vậy. Vậy đổi một người khác đi”

Tâm Nguyệt Quy nghe được ở bên chủ động cười nói : “ chi bằng để cho ta giúp ngài”

“ Ukm!!” Đế Thiên An gật đầu.

Tâm Nguyệt Quy hai tay tiếp nhận vò rượu, đứng ở phía sau chậm rãi bước đến khẽ khom người rót vào chung rượu, từ Tế Sư chi vị cao cao tại thượng của Thần tộc trở thành kẻ hầu người hạ cho một kẻ, đổi lại trước kia làm gì mà nàng chấp nhận được.

Đế Thiên An nâng chung rượu lắc nhẹ nhàng, rồi đem lại gần Bạch Thái miệng uy cho nàng, nói : “ trước giờ Bản Đế thương hoa tiếc ngọc, không có thói quen giết hại mỹ nữ, như vậy đi đợi nàng hầu rượu xong có thể trở về Thần Vực, lần sau nếu đến kiếm thêm một ít nhân thủ kha khá một chút”

Tâm Nguyệt Quy cũng sững sờ lên khi nghe được Đế Thiên An lại chấp nhận thả nàng rời đi, vốn nàng còn tưởng bản thân mình được giữ lại còn bị uy hiếp một hồi.

“ Tâm Nguyệt Quy cảm tạ ngài thương hoa tiếc ngọc, nếu đổi lại kẻ khác chỉ e bọn họ sẽ không tha cho ta giống như ngài đâu, bọn họ chỉ hận không giết được ta” Tâm Nguyệt Quy cười đáp, tâm tư xoay chuyển cân nhấc trong lòng.

Sự tình chưa nắm chắc nàng sẽ không làm, Đế Thiên An có thể thả nàng đi nhưng những kẻ khác thì chưa chắc. Hơn nữa nàng phía sau còn một cái cường đại kẻ phía sau, hiện giờ bị thua thiệt một khi tin này đến Kết Tinh Sơn, Thái Cực có thể đứng yên nhìn nàng rơi vào tay địch ư?

Dù nàng không có danh phận gì cũng là nữ tử của y, hoặc là quân cờ do y chưởng khống Thần tộc sau này. Đã bố trí cho nàng không ít thứ, không lý gì Thái Cực lại từ bỏ nàng cả.

Tâm Nguyệt Quy nói : “ Lần này bị ngài đánh cho thất bại thảm hại, Tâm Nguyệt Quy nếu trở về chỉ e khó tránh được Thần Nhãn trưởng lão phạt. Hơn nữa ngài thả cho ta rời đi, còn bọn họ cũng không biết nha. Dù sau cũng không phải ai cũng thương hoa tiếc ngọc như ngài đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK