Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian nhanh chóng trôi đi, đêm tối nhanh chóng buông xuống nhóm người Yên Đan cũng từ trong Sân Vận Động chậm rãi đi ra, đám người không có ở lại dạo chơi mà lên đường thẳng vềĐộng Đình Thành...

Nhìn cảnh sắc trôi dạt về sau dưới ánh trăng mờ nhạt, không khí có phần xe lạnh dưới cơn mưa rỉ rích, ánh đèn trong gian phòng nhỏ hẹp chiếu qua Đạo Chích môi nhích lên độ cong, trên tay xuất hiện Phi Luân xoay tròn nhanh như chớp cắt đứt một đầu côn trùng đang bay đến mình, đem nó chém thành hai nữa sau đó “ cạch” một tiếng cánh cửa bị Ban lão đầu đóng xuống.

“ Thật khiến người ta kinh ngạc, tòa cự hình cơ quan xe này, lấy cơ quan thuật làm gốc chỉ cần một đầu kéo khiến cho các toa phía sau chuyển động theo, các bánh xe lăn trên đường ray, một lần có thể chở gần ngàn người di chuyển” Ban Nhân lão đầuvuôt râu cảm khái lên tiếng.

“ Đáng sợ hơn là tuyến đường bên dưới nó, lại có thể thông hành cùng lúc 5 cỗ máy có thể chịu được tải trọng khổng lồ đặt lên” Yên Đan tiếp lời : “ Mỗi tỉnh thành đều có một chuyến đường ray kết nối với nhau, giúp cho giao thông thuận lợi, không còn khó khăn”

Đạo Chích đem Phi Luân xoay tròn rồi nói : “ VịThánh Vương này làm những việc mà thường nhân không dám làm, Trung Nguyên xem Bách Việt là đất nước trái với luân thường không tuôn lễ nghi, nhưng mà ở nơi này chỉ một mảnh đất nho nhỏ đả ấm no phồn thịnh giàu mạnh lẫn nề nếp hơn bất cứ tòa đô thành nào”

Đám người gật đầu, những lời của Đạo Chích bọn họ sâu sắc hiểu được chỉ có mấy tiếng trải nghiệm chứng kiến sơ sơ lấy, mà bọn họ thấy được những thứ chấn động nhân tâm.

Mặc dù ở đây ai cũng biết được Bách Việt rất giàu có, nhưng khi trực tiếp đi vào thổ địa Bách Việt mới biết nó giàu có đến thế nào.

Những tuyến đường rộng lớn hơn bất cứ tuyến đường đô thành nào, sạch sẻ xinh đẹp quan trọng là ngăn nắp, không có cảnh phi ngựa tự do trong thành để đụng phải người dân lưu chuyển, các tuyến đường phân chia làn đường rõ ràng các tuyến xe ngựa xe buýt thông qua đó lưu chuyển.

Hàng ngàn chuyến xe hay người đi bộ cất bước lưu thông lại không xảy ra tai nạn gì cả, nhất là những nơi giao nhau là những hùng binh vòng tròn bên trong trồng đầy hoa cỏ xinh đẹp, những dãy nhà đánh số thứ tự những con đường mang tên.

Ở nơi này bình dân có thể hưởng thụ những thứ sa xỉ mà quý tộc các nước mới được hưởng dụng như được đại phu điều trị, được học chữ viết.... thậm chí còn có phần cao cấp hơn, thử hỏi các quý tộc các nước đã từng được ngồi lên các cơ quan xe buýt di chuyển hay chưa.

“ Thân kiêm Mặc, Y, Tạp, Ẩm Thực, Pháp, Binh, Nông, Âm Nhạc, Nho, Thương.... xuyên suốt kim cổ mấy ngàn năm cũng chưa có người như vậy” Yên Đan cảm thán lên tiếng, trên tay chung rượu sóng sánh.

“ Thân kiêm các nhà nhưng lại không hề thua kém, aii nha thật hâm mộ nếu ThánhVương mà chia cho ta một ít thông minh là được rồi” Đạo Chích vuốt vuốt hai cọng tóc trên đầu.

Ánh mắt đột nhiên sáng lên khi thấy Đại Thiết Chùy bước vào từ cánh cửa phía sau trên tay là một sấp lá bài hình chữ nhật, thân ảnh thoáng biến mất đi đến bên cạnh hắn ánh mắt hiếu kỳ nói : “ Đại Thiết Chùy, huynh định rủ chúng ta đánh bài sao?”

Lời còn chưa nói xong hắn đã đoạt trên tay Đại Thiết Chùy bộ bài, mày nhíu lại khi những quân bài làm hoàn toàn bằng giấy cứng, bên ngoài là một khung nhỏ kim loại, một mặt là các hoa văn bắt mắt xinh đẹp một mặt vẽ lấy các hình ảnh lẫn ghi lấy văn tự khác hoàn toàn với bài tây mà ThánhVương đưa ra.

Đạo Chích đem các quân bài thay đổi , rồi nói : “ Chư Tử Bách Gia”

Đại Thiết Chùy gãy gãi đầu một tay còn lại là một tập sách, hàm hậu nói : “ Đây là ta nghe được trò chơi mới ra, cuối tháng là giải đấu bắt đầu, phần thưởng lần này lên đến mười ngàn kim tệ”

“Mười ngàn kim tệ” Đám người nghe được kinh ngạc lên, đối với hệ thống tiền bạc của Bách Việt bọn họ cũng biết đến lớn nhất là kim tệ thấp nhất là xu, những đồng tiền nhỏ nhắn lại mẫu mã xinh đẹp, mà mười ngàn là một con số tương đối lớn với bình dân.

Đám người bọn họ cũng biết tại nơi này có các giải đấu do Đế Thiên An tổ chức không phân biệc nam nữ, già trẻ tuổi tác tham dự. Tất nhiên là trừ những người là hàng binh mà ra, chỉ cần có thực lực có bản lĩnh hằng năm có thể thu được nguồn tiền kha khá từ các giải đấu này.

“ Chư Tử Bách Gia” Yên Đan mày nhíu lại khi nghe Đạo Chích nói, thứ này hắn từ tình báo cũng đã nghe qua.

Yên Đan đi đến đưa cho mình đem tay tiếp nhận cầm lấy một quân cờ trên đó có hình ảnh một lão già cả người không rõ nhân dạng trùm trong mũ đen, bên góc phải là một dãy chín ngôi sao đồng thời dưới khung là một dòng văn tự.

Mặc Gia - Lục Chỉ Hắc Hiệp
Công : 3000 Thủ 5000
Mức độ phòng thủ lẫn tấn công mạnh hơn nếu kết hợp với tâm pháp Kiêm Ái, Phi Công, Cơ Quan Thuật và chí tôn vũ khí Phi Công, Mặc Mi.

“ Thuần Quân
Công 1000 Thủ 0
Là Âu Dã Tử đại sư bát kiếm, tề tụ đủ Ngư Trường, Cự Khuyết, Trạm Lô, Thắng Tà, Thái A, Công Bố, Long Uyên hợp thành Âu Dã Tứbát kiếm lực công kích tăng 10000 thủ 0”

Đạo Chích chậm rãi lên tiếng trên tay nhìn về lá bài có hình thanh kiếm Thuần Quân, ánh mắt nhìn về đám người.

Đế Thiên An lấy ý tưởng từ bộ bài phép thuật của vua trò chơi Yu Yi, đem chế thành Chư Tử Bách Gia các tuấn kiệt cao thủ trò chơi, trước mắt chỉ có Mặc Gia, Tạp Gia, Quỷ Cốc, Nông Gia, Pháp Gia, Y Gia, Âm Nhạc Gia, Ẩm Thực Gia, Âm Dương Gia lung ta lung tung một ít người.

Thậm chí còn tung vào đó lá bài của đám cao thủ như Kinh Kha, thậm chí Thiên Trạch, Đế Thiên An cũng như đám nữ mà những lá bài này đều thuộc hàng hiếm. Là một trong những môn trò chơi rất được ưa thích sau Cờ Tướng, đặc biệc là đám trẻ nhỏ thì càng ưa thích sưu tầm.

Tuyết Nữ thân ảnh đi đến thu lấy tập sách của Đại Thiết Chùy trên tay, nàng cũng từng chơi qua môn này, nói sơ bộ luật chơi : “ Chỉ số công và thủ quyết định thắng thua của lá bài, dựa trên đó mà trừ điểm với nhau, mỗi người có 3000 điểm nếu bị trừ về 0 liền là thua cuộc, mỗi người tự chọn cho mình một bộ bài 50 lá”

“ Nói như vậy là dựa vào các lượt rút và các quân bài trên tay mình có” Đại Thiết Chùy hàm hậu gãi đầu.

Đạo Chích thân ảnh hắn đã biến mất, để lại cảnh cửa được mở ra. Từ đây có thể thấy được một hành lang dài, hai bên là các dãi ghế nằm có rất nhiều người ngủ lấy trên đó.

Thời đại này không ai đánh thuế trí tuệ lẫn bản quyền cả, cho nên Đế Thiên An cứ thoái mái đem những kiến thức từ hậu thế đem ra, những kiến thức qua năm tháng lắng đọng trí tuệ của nhân loại, đủ các loại trò chơi hiện đại lẫn chính quyền cơ sở hạ tầng dần dần hiện lên ở mảnh đất Bách Việt.

“ Thông qua bộ bài này, có thể khiến cho Mặc Gia chúng ta tư tưởng được nhiều người biết hơn, không chỉ thế Bách Gia vốn biến mất trong lịch sử trường hà cũng được biết đến, lòng dạ của Thánh Vươngthật khiến người nể phục” Ban Nhân vuốt râu lên tiếng

Chư Tử Bách Gia là Xuân Thu Chiến Quốc thời kì các loại học thuật phái gọi chung là, ít có tên tổng cộng có 189 gia, 4324 thiên quyền tác . Thật có hơn một nghìn Gia ? Nhưng truyền lưu rộng hơn, ảnh hưởng trọng đại, nổi tiếng nhất bất quá hơn mười Gia mà thôi .

Quy nạp mà nói chỉ có 10 gia bị phát triển trở thành học phái . Chư Tử Bách Gia chi lưu truyện bên trong rộng rãi nhất chính là Nho gia, Tắc Hạ Học Cung, Âm Dương gia, Pháp Gia, Danh gia, Mặc gia, Tạp gia, Nông gia, Tiểu Thuyết Gia, Tung Hoành Gia .

Hai ngày sau, Động Đình Hồ cổng Huyền Vũ.

Chết lặng chính là hiện tại đám người Yên Đan trong lòng cảm xúc, hai ngày này bọn họ trải qua rất nhiều kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà thế giới quan của họ bị lật đổ hoàn toàn.

Như một đứa trẻ mới biết đọc tập tành học lấy kiến thức vậy, toàn thứ mới lạ những món ăn cách chế biến, tên các loại thực phẩm những máy móc phục vụ, những tuyến đường đê chặn nước. Những cổ bánh xe to lớn khổng lồ đang đẩy nước vào những con kênh.

Hay là tuyến đê hùng vĩ đồ sộ bên dòng sông Dương Tử cao đến mười mét độ cao được dựng lên, đủ các cơ quan to nhỏ khác nhau chạy dài không biết đâu là kết thúc, những con thuyền to lớn không làm bằng gỗ mà làm bằng kim loại, lại không có bị sức nặng chìm xuống.

Những đồng ruộng rộng lớn ngăn nắp, càng về gần đô thành bọn họ liền càng chân kinh khi đủ thứ mới lạ đập vào mắt mình, những thứ mà mình không cách nào lý giải được.

Chẳng hạn như con đường dưới chân bọn họ hiện giờ, một lớp màu đen láng bóng chạy dọc xuyên suốt chính là nhựa đường từ dầu mỏ mà ra.

Trải qua tám năm phát triển thì Động Đình Hồ đã lột xác trở thành một tòa cơ quan thành rộng lớn đồ sộ, cơ quan có mặt khắp các nơi nhưng khác với Cơ Quan Thành những cơ quan này chẳng có một chút tấn công nào cả, mà hoàn toàn phục vụ cho việc đi lại lẫn phòng ngừa thiên tai, các con sông lớn nhỏ ở tám trăm dặm Động Đình Hồ đều được đắp đê nạo vét rộng lớn.

“ Thật kinh ngạc” Tuyết Nữ phóng ánh mắt của mình nhìn về xung quanh quang cảnh nhịn không được thốt lên, trong tầm mắt nàng hiện giờ là một con đường rộng lớn năm hàng xe chạy sạch sẻ xinh đẹp hơn những con đường trước đây.

Những tòa nhà làm bằng bê tông xi măng cao đến bốn năm tầng bên trên trồng đầy hoa tươi cỏ lạ những tuyến vỉa hè trồng đầy những cây anh thụ, người qua lại nhộn nhịp tiếng nước chảy róc rách ở bên dưới chân nàng.

Vỉa hè rộng đến hai mét trên đó là các thân ảnh người già đang ngồi cùng với nhau đánh cờ tướng, những đứa trẻ qua lại trên đó.

Trên nét mặt, không có một chút nào hoang mang lo sợ, mà thay vào đó là nụ cười vui vẻ sinh khí bừng bừng trên đó. So với Cơ Quan Thành mảnh đất thổ nhạc của Mặc Gia còn tịnh thổ hơn nhiều.

“ Hình như hôm nay có lễ hội thì phải” Ban Nhân lão đầu lên tiếng, ánh mắt có vần vui thích khi thấy khắp đường trêu cờ thỉnh thoảng một vài nữ tử xuất hiện hoa tươi trên đó.

“ Đúng vậy, hôm nay là ngày lể của đế quốc” một thanh âm vang lên xuất hiện ở phía sau đám người, thân hình diện mạo đều không khác gì Ban lão đầu chính là huynh đệ song sinh với Ban Nhân- Ban Siêu.

Đón tiếp đám người Yên Đan không ai khác chính là song bào thai với Ban lão đầu, sự nhúng tay của Đế Thiên An cũng khiến thay đổi rất nhiều chuyện.

Mặc Gia thế lực không có bị Yên Đan hao mòn trở nên suy yếu mà hiện tại chính là dẫn đầu Bách Gia Chư Tử, Lục Chỉ Hắc Hiệp không có chết thảm ở cấm địa Mặc Gia mà an nhàn ở Bách Việt dạy học, chế tạo cơ quan thuật.

Nguyên tác Yên Đan đem Mặc Gia cao thủ lần lượt hao hết trong cuộc kháng Tần, Mặc Gia thập đại thống lĩnh đến đời của hắn chỉ còn có sáu bày người mà lại là những người không phải Mặc Gia được hắn kéo vào bên trong, chỉ có Ban lão đầu hay Từ Phu Tử, Đinh Béo là trụ cột còn lại đều là thuộc hạ nhân sĩ hắn lôi kéo vào đại nghiệp kháng Tần.

“ Lão đệ, thứ này là tác phẩm của ngươi?” Ban Nhân ánh mắt tò mò đầy hứng thú nhìn về phía sau Ban Nhân là một khung xe cơ quan lớn dài tầm mười mét rộng đến 5 mét, bên dưới là những bánh xe làm bằng thanh đồng kim loại tròn gắn lấy trục quay đang phát ra “ vù vù” tiếng bánh lăn.

“ Đúng vậy, nó là tác phẩm của ta, khà khà ở trong đô thành nó có tốc độ nhanh nhất” Ban Nhân vuốt râu đắc ý, tay ấn vào một nút hình tròn lớn trên khung xe “ tạch tạch tạch” tiếng cơ quan cánh cửa lớn mở ra.

Bên trong đã có gian phòng tươm tất chỉn chu chẳng khác gì một gian phòng riêng biết cả.Một vách ngăn được dựng lên diện tích chỉ tầm 2x3 mét chính là buồng điều khiển cơ quan, bên trong có ba đệ tử Mặc Gia ở trên đó điều khiển.

Ngay khi đám người Yên Đan đã quá bước vào trong, cổ xe cơ quan này lập tức chuyển động. Các bánh xe tròn đồng trục nhanh chóng trượt đi.

“ Ồ các ngươi cũng có Chư Tử Bách Gia bài rồi! có biết cách chơi chưa? hay chúng ta làm một ván nào!” Ban Siêu ánh mắt lấp lóe tinh quang khi thấy trên tay Đạo Chích một bộ bài đang xòe ra.

Từ trong tay mình lấy ra một bộ bài bất cẩn thế nào đem bộ bài làm rớt lá bài rơi lả tả, vội buông lời : “ ấy chết!!”

Chỉ thấy thân ảnh Đạo Chích hóa thành một vệt lam quang, thân hình vận lên tuyệt đỉnh khinh công thành danh của mình Thần Hành Bộ tay nhanh như thiểm điện bắt lấy những lá bài này, cười nói : “ chúng ta làm một ván đi”

“ Được, đa tạ nhé” Ban Siêu híp mắt cười nói.

Mà lúc này Đạo Chích tay có chút cứng ngắcthu lại nụ cười nhìn hắn nói : “ Lảo Ban ngươi chính là đến khoe khoang sao?”

“ Khụ khụ khụ” Ban Siêu ho khan khi thấy Đạo Chích xòe ra các lá bài, tất cả đều cùng một hình ảnh, trên đó chính là bức họa mơ hồ của hắn cũng như chỉ số công thủ, hắn chính là muốn đem đến khoe khoang đây, cười nói : “ Ấy chết, ta bỏ bộ bài chính ở phòng rồi, những lá bài này là ta đem tặng cho đám tiểu quỷ”

“ Ta xem là ông cố ý đi” Tuyết Nữ thông qua Đạo Chích xòe bài ra liền thấy được tất cả lá bài mơ hồ hình ảnh là hắn, đồng thời theo cái búng tay của Đạo Chích một lá bài nhanh chóng bắn đến nàng cũng đám người.

“ Ban Siêu, ngươi là làm thế nào làm được” Ban Nhân thanh âm có phần kích động cánh tay máy móc vươn ra tóm lấy đệ đệ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK