Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng đạo thanh âm chấn động từ phía quần hào vang lên, hiển nhiên Huyền Từ bị Thiên Trạch phỉ báng dẫn đến không ít người phẫn nộ.

“ Tên vô danh tiểu tốt kia!” Mộ Dung Phục nghe được trong lòng có ẩn ẩn lửa giận thầm mắng, hắn tại trước mặt nhiều người chọn Tiêu Phong ứng chiến, bây giờ lại bị Thiên Trạch cho đổi người chiến kẻ vô danh tiểu tốt kia ư?

Còn về phần lời y nói Huyền Từ là kẻ đứng sau hãm hại Tiêu Phong, hắn chẳng mấy để ý chút nào.

“ Hả” Tiêu Phong bất ngờ, sau kinh ngạc liền gấp nói : “ ông ta chính là thủ lĩnh đại ca kia ư?”

“ Võ lâm Sở quốc trừ Cái Bang cùng Thiếu Lâm ra thì còn hai mươi cái đại phái, ta cẩn thận suy đoán từ nội dung bức thư mà đoán ra” Thiên Trạch chậm nói : “ không tin đệ hỏi ông ta thử xem ông ta có nhận không?”

Huyền Từ không đáp chỉ niệm phật.

“ Ngươi ngậm máu phun người, hủy hoại thanh danh của Thiếu Lâm tự ta” Huyền Sinh phía sau giận dữ mắng, kéo theo mấy trăm tăng nhân nói lên.

Không ít kẻ đưa mắt nhìn về Huyền Từ phương trượng.

Tiêu Phong không để ý, lớn giọng : “ Huyền Từ phương trượng, Việt Đế nói ông là thủ lĩnh đại ca năm xưa, ba mươi năm trước tại ải Nhạn Môn cùng quần hùng giết oan cha mẹ ta, không biết là đúng hay sai?”

Thanh âm như sấm chất vấn thẳng Huyền Từ khiến cho quần hào Sở quốc nhất thời đem ánh mắt nhìn về Huyền Từ.

“ A di đà phật” Huyền Từ niệm một tràng phật hiệu, chung quy không thể tránh thì thừa nhận, lễ phật một cái nói : “ là”

Một chữ này khiến cho quần hào Sở quốc xao động, cơn giận giữ mắng nhiếc bị kiềm.

“Năm xưa Huyền Từ phương trượng vì nghe tin quân Tần cho người trộm cắp chùa Thiếu Lâm võ công đem về, mới xuất lĩnh cuối cùng ngộ sát. Phương trượng cũng là vô ý”

“ Không sai! nếu như là ta nghe tin cũng sẽ như vậy thôi”

“ Hơn nữa phái Thiếu Lâm cũng đã truyền thụ lại võ công cho Tiêu Phong, hắn cũng đã giết chết ân sư của mình cùng không ít hào kiệt nước Sở”

Quần hào không ít kẻ mở miệng bào chữa cho Huyền Từ.

“ Bọn đạo mạo luôn thường đeo một cái bộ mặt tốt” Hoàng Tuyết Mai khinh thường.

Khấu Trọng chen vào : “đã giết oan người ta lại mấy năm nay sống trong chùa an nhàn, phụ hoàng ta vạch trần thì coi là sỉ nhục, không biết ai vô liêm sỹ hơn, Phật môn cao tăng chùa Thiếu Lâm thật là để cho bản công tử mở rộng tầm mắt, bản công tử đã hiểu thêm về phật pháp rồi”

Từ Tử Lăng chen vào : “ cũng phải thôi, bọn họ phải che lấp, chuyện xấu như vậy thì làm sao mà dám nhận. Giờ bị vạch trần thì đổ cho chổ đại nghĩa, nếu mà chưa vạch trần bọn họ sao lại không nói đi, trước thì có Diệp Thần sau thì có Huyền Từ chùa Thiếu Lâm. Quả là danh môn chánh phái có khác, bản công tử bội phục mất thôi”

Hoàng Tuyết Mai thì không nói, Từ Khấu vốn là lưu manh đầu đường mắng chửi cả hai so với người trước còn cao tay, cả hai móc xỉa khiến cho Thiếu Lâm tự tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng làm gì được.

“ Đã như vậy Tiêu mỗ xin lãnh giáo cao chiêu” Tiêu Phong nghe một chữ này cơn giận xông lên, hắn ngàn tìm vạn tìm kẻ thù hại song thân cùng dội nước bẩn lên người hắn ở trước mắt, tràn đầy phẩn uất.

Huyền Từ thấy Tiêu Phong nhảy đến thở dài một hơi, rồi nói.

“Lão nạp biết năm xưa lầm lổi, vốn lẽ nên để thí chủ trả nhân quả, nhưng hôm nay liên quan đến ngàn vạn thương sinh, xin thứ lão nạp dụng Đại Kim Cương Chưởng của bản phái ra tiếp Hàng Long Thập Bát Chưởng”

Nói xong, Huyền Từ chắp hai tay lại, chính là chiêu Lễ Kính Như Lai, khởi thủ thức của Đại Kim Cương Chưởng, vẻ mặt hiền hòa nhưng tăng y phồng ra hai bên, đủ biết trong chiêu này uẩn tàng đầy nội lực thật cao thâm.

Sự việc đến lúc này tránh cũng vô ích chi bằng tiếp nhận nhân quả với Tiêu Phong.

Tiêu Phong lửa giận trùng trùng vừa nhảy lên không lập tức hay tay giang ra, sử ra tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng thức đầu tiên.

Trong mười tám chưởng thì Phi Long Tại Thiên là chiêu nhảy lên không trung, từ trên cao đánh xuống, uy lực cực mạnh trong một cú.

“ Ầm!”

Hai đại chưởng lực rất nhanh va chạm, hai luồng lực đan chéo nhau, cực kỳ lạ lùng, chưởng lực hai bên giữa đường đụng nhau, bạo phát một tiếng sóng kình lan tỏa.

Tiêu Phong một chưởng không thành lao đến Huyền Từ mà đánh.

Huyền Từ cùng ra ứng chiến chỉ thủ không công.

Hai bên đánh nhau khiến một vùng quấy lên khói bụi, chưởng lực ầm ầm khiến quần hùng say mê nhìn.

“ Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đã hai các ngươi ứng chiến vậy để huynh đệ chúng ta đọ sức xem thử”

Lời dứt hai cái thân ảnh từ trong quần hào nhảy ra là Mạnh thị huynh đệ, cùng với Từ Khấu có ân oán cũ, Mạnh Nhiên Mạnh Xương.

“ Hóa ra là hai các ngươi, tốt, hôm nay bản công tử thu hồi nợ cũ” Khấu Trọng nhìn là ai nhảy ra cười nói.

“ Ta còn tưởng là ai đâu, đến để hôm nay bản công tử cho các ngươi thấy giữa chúng ta đã cách biệc to lớn thế nào?” Từ Từ Lăng nói xong nhảy đến trước.

Cả bốn người đều có ân oán với nhau, cho nên khi gặp nhau liền ra tay động thủ không có chút do dự nào.

“ Nếu các vị thí chủ đã có người ứng chiến, vậy lão nạp cũng xin được lĩnh giáo thí chủ cao chiêu”

Trong lúc quần hùng võ lâm né tránh Hoàng Tuyết Mai thì một cái trung niên ăn mặc rách rưới cầm một cây dao cầm đi ra, nói : “ nghe danh Lục Chỉ Cầm Ma, Mạc mỗ xin nguyện lãnh giáo”

Hoàn Tuyết Mai nhìn y quan sát một chút, dựa theo kiến thức võ lâm của mình thu nhận được, nàng nhận ra là ai : “ hóa ra là Tiêu Tương Dạ Vũ Mạc chưởng môn, cở như ông mới đáng để Hoàng Tuyết Mai này ra tay”

Mạc họ người võ lâm có không ít, Mạc Đại cũng có vài tên. Nhưng Tiêu Tương Dạ Vũ Mạc Đại thì chỉ có một người.

Thân danh là chưởng môn của phái Hành Sơn một trong đất Triệu ngủ đại kiếm phái một trong, Mạc Đại luôn luôn ăn mặc rách rưới như một gã Cái Bang, chơi một cây dao cầm (hồ cầm) cũ kỹ và miệng luôn hát bài Tiêu Tương Dạ Vũ mà ông ta sở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK