Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm xuống.

Bách Việt đô thành, hoàng cung đổ nát.

Xác chết chồng chất như núi, trong không khí tràn đầy huyết tinh.

Toàn bộ dân chúng kéo đến quan sát đã rời đi, trong thành ồn ào náo nhiệt.

Đèn đuốc thắp sáng trong chốn đổ nát hoàng cung, từng một thời là chốn xa hoa lộng lẫy bậc nhất đô thành.

“ Vù! Vù! Vù!”

Thần Ma Thiên Trạch Độ từ người Thiên Trạch bay ra, không ngừng xoay tròn.

Thiên địa tinh khí trong ngàn dặm kéo về, hình thành một cái lốc xoáy.

“ Đây là....” nhiều kẻ trong đổ nát hoàng cung đưa mắt nhìn nghi hoặc, dù bọn họ trong có không ít kẻ kiến thức tốt, song cũng không giải thích được sự việc phía trước.

Thiên Trạch Đồ thứ này bọn họ biết, chỉ là Thiên Trạch Đồ vốn Đạo gia công pháp mà Xích Mi Quân là kẻ tinh thông Vu thuật, hơn nữa Thiên Trạch Đồ phía trước lại khác biệt hoàn toàn với Đạo gia công pháp trong.

“ Sưu!”

Từ bên trong Thần Ma Thái Cực Đồ bay ra như mưa hạt màu vàng như ngọc.

Chúng nhân chú mục, bọn họ an lặng nhìn.

Sau đó không lâu ai nấy đồng tử co rút lên.

Chỉ thấy những hạt này đính lên những thân xác đã chết, trong nháy mắt các rể cây mọc lên, sau đó cả thân thể sinh ra dị biến.

Sống sờ sờ thi thể trong chốc lát đã biến thành một cái cây tươi tốt, nở ra hoa quả cho trái tươi, thậm chí còn có một vài sinh vật sống như hồ điệp chồn sóc....

Chẳng mấy chốc cùng với những cây đào hợp thành một vườn cây ăn quả, sum suê bắt mắt, nào còn một màn chém giết đâu?

“ Đây....” đám người khó tin nhìn lấy một màn này, nếu không phải tại cây cối chổ có xương cốt mục, bọn họ còn cho rằng đây là huyễn cảnh.

“ Khô cốt mọc đại thụ ư?”

“ Ta có lầm hay không vậy?”

“ Lẽ nào là huyễn cảnh?”

“ Đây là lọa võ công gì thế?”

“ Nguồn cơn là những hạt kia sao?”

“ Con bà nó, lão tử thấy cái gì thế này?”

“ Năng lượng thật tinh thuần, tràn đầy sinh mệnh khí tức”

Những hạt giống mà Thiên Trạch đem ra, nó giống như hắn không thuộc về thế giới này, bản thân đến từ một thế giới khác và mang trong mình pháp tắc riêng biệc, hạt giống của Huyễn Đảo- Trường Sinh Chi Trứng.

Bị gieo Trường Sinh Chi Trứng, chỉ cần là sinh vật sống sau khi chết, liền sẽ thân hóa cây cối dây đằng.

Trường Sinh Chi Trứng có thể làm bị gieo này trứng người vô bệnh vô đau, thậm chí còn có thể đạt được lực lượng cường đại.

Nhưng bị gieo Trường Sinh Chi Trứng người không có bất luận cái gì tự do, hoàn toàn chính là một khối con rối, sinh tử bị thao túng.

Hơn nữa liền tính cuối cùng trở nên cường đại nữa, cũng bất quá là vì người khác làm áo cưới, thực lực sẽ bị chính Trường Sinh Chi Trứng ăn mòn và hóa thành một gốc cây của Huyễn Đảo.

Thiên Trạch có được những hạt giống này không khó hiểu, hắn diệt Hư Vô cho Huyễn Đảo, lại thêm Thạch Cơ là công chúa Uyển Cừ, lấy quan hệ cùng thân phận hắn khi đó sở hữu thứ này cũng không lạ gì.

Thành ra trước khi rời đi hắn đem không ít hạt giống cây trồng của Huyễn Đảo dời vào Nội Thiên Địa gieo trồng.

Đến ngày hôm nay mới đem thứ này ra, đó là muốn sẵn tiện cải thiện luôn phong cảnh của hoàng cung, lại tiện thể để cho đám thủ hạ thấy được hắn một góc sức mạnh.

Mà lúc này đây, cả cái hoàng cung đổ nát đã không còn, mà thay vào đó là một cái cánh rừng rậm, đem toàn bộ người bên trong nơi này phủ lấy.

“Sa! Sa!”

Từ trong Thần Ma Thái Cực Đồ lại bay ra từng khối tinh thạch, cả thảy chín khối.

Chín khổi hình thành một cái trận pháp màu vàng, sau đó từ nhỏ hóa lớn, sau đó biến thành một cái cực lớn trận pháp trùm lên cả hoàng cung, sau đó hình thành một lớp vô hình trận pháp.

Thiên Trạch hài lòng sau đó thu lại Thần Ma Thái Cực Đồ vào người, quét mắt qua nhìn đám người, lớn tiếng : “ Thời gian đến, các ngươi chỉ cần làm một việc. Đó là đem con dân của Bản Đế về trong thành, có làm được không?”

Xưng hô thay đổi, ta đã thay bằng Đế. Cũng để cho đám người ý thức được, Thiên Trạch dã tâm cực kỳ lớn, y không hài lòng ở Vương mà vượt trên cả đó. Tạm thời không bàn đến chuyện dã tâm của y, mà lúc này, đám thủ hạ của Thiên Trạch cũng ý thức được là bọn họ lúc này đang đối mặt người, không phải là Đạo Thánh kẻ kiểm soát sinh tử bọn họ nữa mà như đối mặt với một cái tuyệt thế Đế vương.

Lời tuy là hỏi nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt. Bọn họ có thể trái lệnh ư?

Chứng kiến một màn đêm qua vũ lực với hiện giờ tràng cảnh rung động, ai muốn chống lệnh vị quân vương này?

Bọn họ lẽ nào muốn như những gốc cây nơi này ư?

Giết ai nấy cũng giết người, nhưng kẻ hung ác nhất trong nơi này cùng lằm thì giết được mấy ngàn người là cao tay. Nhưng vị kia giết một lần là mấy vạn, luận hung ác mà nói bọn họ có thể bì được.

“ Lĩnh mệnh” Không biết là ai mở đầu thốt lên, nhiều kẻ sau quỳ một chân cuối đầu hành đại lễ.

Thiên Trạch cảnh cáo : “ Mạng của các ngươi, Bản Đế muốn giết tựa như dẫm một con kiến. Không nên có suy nghĩ không an phận. Bằng không Bản Đế liền đem các ngươi biến thành khôi lỗi trung thành hoặc là những gốc cây này”

Trừ đám nô bộc trung thành ra, những kẻ chưa bị khống chế ai nấy cũng hít một ngụm khí lạnh khi nghe được, nhao nhao thề thốt trung thành.

“Bản Đế không cần biết các ngươi là cuồng đồ hay là ma giáo, chính đạo thế gia gì cả. Từ nay các ngươi là triều thần của Bách Việt. Bán mạng cho Bản Đế, tất nhiên Bản Đế sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhưng nếu dám vi phạm quy cũ luật lệ của Bản Đế đặt ra, các ngươi sẽ biết chết chưa phải là tận cùng, rút hồn luyện phách thứ này Bản Đế cũng làm được”

Thiên Trạch tiếp tục gõ đầu cái đám thủ hạ này.

Đám người nào dám trước mặt hắn nhấc lên tâm tư khác chứ.

Thiên Trạch cảnh cáo đã đủ quăng củ cà rố : “Tạm thời đêm nay Bản Đế cho phép các ngươi ở trong nơi này, trái cây có thể trợ giúp các ngươi tăng cường công lực. Nhưng chỉ đến là dừng, không được phép tranh giết lẫn nhau trong nơi này.”

Đám người nghe được con mắt sáng lên một cái, cung kính hành đại lễ rồi rời đi, bọn họ nhanh chóng tản đi trong khu rừng mới này, rất nhanh thanh âm náo nhiệt lên.

Không phải ai cũng đi hết còn không ít người ở lại, đều là nữ tử hơn nữa còn rất xinh đẹp nữ tử.

“ Các nàng cũng ngồi cả đi” Thiên Trạch ngưng khí thành các bàn sập, sau đó hắn ngồi xuống, cùng với đó rượu ngon linh quả cũng được đem ra.

“ Thiên Trạch, chuyện này là thế nào thế? phép thuật này thiếp chưa từng thấy bao giờ cả” Tỳ Bà lúc này đang ôm một con sóc vuốt ve, nàng không có bị Thiên Trạch thân phận cho dọa, dù sao nàng cũng là công chúa một nước đây.

Lời của Tỳ Bà rất được chư nữ hứng thú, ai nấy đem mắt nhìn về chờ câu trả lời.

Thiên Trạch đem song long bắt đến đôi tỷ muội Diệp thị, trái ôm phải ấp, Diễm Linh Cơ thì ngồi ở lòng trong, nói : “ nó gọi là Trứng Trường Sinh”

Chư nữ niệm lại : “ Trứng Trường Sinh”

Thiên Trạch nói : “chỉ cần gieo lên người, nhất thời người đó sẽ nhận được lực lượng của nó, bệnh tật không còn trí tuệ cũng được mở mang ra, nhưng thực tế sinh cơ đều bị nó hấp thụ hết, sinh mệnh kẻ đó trở thành dưỡng chất cho Trứng Trường Sinh nở”

Dù ở đây không ít người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng lần đầu nghe được Trứng Trường Sinh, nếu không phải tận mắt nhìn lấy bọn họ cũng khó mà tin được, trên đời này lại tồn tại một thứ như Trứng Trường Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK