Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng như thế thì thế nào?

Y chỉ có một người mà muốn cướp món sinh ý lớn như vậy sao, đám tiêu cục người hẳn làm sao nguyện ý được.

Mà trong những người không phục đó, tân Lữ tổng tiêu đầu lại càng không phục, Lữ Lân lớn tiếng: “ ngươi nói ngươi nhận là được ư? tiêu này đã là Phi Hổ Tiêu Cục chúng ta nhận”

Hắn nói rồi nhảy đến trước, song tay vươn ra muốn chộp lấy.

Gả nam tử cao lớn không né tránh, đợi y công kích thì dịch thân né đi, sau đó nói : “ ngươi không có gan nhận lấy món tiêu này, mà cha của ngươi cũng không hy vọng nhận món này đâu.”

Lữ Lân cười lạnh : “ chuyện cười, bổn thiếu gia không có gan ư? ngươi có gan chắc, cây đàn này ta áp định”

“ Để ta xem thử ngươi mạnh miệng bao lâu” gã đàn ông lại để mặc cho cây đàn bị Lữ Lân cướp đến lấy đi.

Lữ Lân đã cướp được, vội nhảy về sau, hắn lập tức đem vải gấm trên đó cởi xuống và đặt trên bàn gỗ.

Tấm lụa hé mở, màu son hộp gỗ nhất thời chân dung lộ hết, khắc lấy phức tạp hoa văn hạp hộp bên trên, nhưng thấy một cái bàn tay sáu ngón vô cùng rõ ràng lạc ấn trên đó.

“A, lục chỉ chưởng ấn?”

Đám người thấy được bàn tay sáu ngón trên hạp gỗ thốt lên.

Lữ Lân nhìn hạp gỗ mở ra bay ra một thanh cổ cầm, cầm làm bằng gổ tử đàn, hoa văn chạm trổ hết sức tinh xảo và bắt mắt.

Trên mặt hộp có chạm một con quái vật trông giống như rồng mà cũng tựa như phượng xem rất cổ kính.

Tuy hắn không phải dân chơi đàn nhưng ánh mắt vẫn có nhìn chất liệu lẫn chạm trỗ là một cây đàn thượng phẩm.

Đặc biệc nhất đó là dây đàn, cả thảy mười dây như ngân tinh vậy, khi mở hạp ra thì lóe ra ánh sáng.

“ Điêu khắc tinh xảo, chất lượng thượng đẳng, đúng là một cây đàn đẹp” Lữ Đằng Không tiến đến, quan sát rồi nói.

“ Nhưng mà thời gian làm ra nó lại không rõ ràng” Tây Môn Nhất Thương đối với cầm nghệ cũng biết, quan sát cây đàn nhìn vào hoa văn trên lại không xác định được niên đại nào.

“ Tề tiên sinh, chủ nhân cây đàn, tôi sẽ nhận lời áp tiêu này, phải chuyển đến đâu vậy?” Lữ Lân vội hỏi

Tề Phúc nói : “ trong tay tôi có một bức thư”

Ngay lúc Tề Phúc thò tay vào ống tay áo lấy ra một bức thư, Lữ Lân không nhịn được táy máy đem tay gãy vào dây đàn.

Lập tức, theo tay Lữ Lân lướt qua, một luồng sóng âm từ cây cầm quét ra.

“ Ầm!”

Toàn bộ những kẻ phía trước bị sóng âm chấn bay, công lực yếu thổ huyết trọng thương, kẻ có nội công mạnh thì đở hơn rất nhiều chỉ ăn thiệt một chút.

Và chỉ trừ Thiên Trạch cùng Tề Phúc và bốn cái nữ tử đã sớm đề phòng không chịu ảnh hưởng của sóng âm kia, vẫn an nhiên mà đứng.

“ Thiên Ma Cầm! chúng tôi không nhận loại hàng này” Lữ Đằng Không vội đứng dậy, hắn lúc này đã đoán ra được cây đàn này lai lịch, đem cầm bỏ lại hạp gỗ bỏ lại, lập tức từ chối.

“Thiên Ma Cầm.” những kẻ ôm lấy thương thế trong sân ai nấy biến sắc.

Tại giang hồ đất Tống có một món đại sát khí, không phải là đao kiếm thương kích.... mà là một cây đàn, Thiên Ma Cầm.

Tục truyền chính là Tống quốc Thiên Long môn trấn phái chí bảo, mười sáu năm trước, trên giang hồ đất Tống bởi vậy vật, từng nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Năm đó Thiên Long môn cầm chi vật này, hoành hành không sợ, uy chấn võ lâm, làm sao chưởng môn gặp người không quen, bị môn hạ đệ tử Ngọc diện lang quân Đông Phương Bạch âm thầm ám toán.

Người này ngấp nghé Thiên Ma Cầm lâu ngày, khổ vì chưởng môn từ đầu đến cuối không chịu truyền xuống, như ý tồn oán hận, cùng giang hồ đồng đạo trong ngoài cấu kết, hợp nhau tấn công, một tay đem Thiên Long môn hủy diệt.

Đáng tiếc Thiên Long chưởng môn lúc sắp chết mệnh môn hạ đệ tử đem "Thiên Ma Cầm" đưa đến ái đồ Cầm Thánh Hoàng Đông trong tay. Sớm đã ẩn lui giang hồ Hoàng Đông, bất đắc dĩ thảm bị tác động đến, bị một đám võ lâm các thế ép cửa nát nhà tan.

Mà Thiên Ma Cầm thì cùng hắn nữ Hoàng Tuyết Mai rơi vào thâm cốc, lại không tin tức.

Không nghĩ mười tám năm sau,Thiên Ma Cầm không ngờ tái hiện tại thế xuất hiện trước Phi Hổ Tiêu Cục.

“ Chúng tôi không nhận loại hàng này” Lữ Đằng Không vội đứng dậy, bỏ cầm vào hạp gỗ, một tay phát lực đem hạp gỗ đẩy đến chổ Tề Phúc.

Tề Phúc nhìn hạp gỗ bay đến đem tay ôm lấy, xoay một vòng liền ổn định lại.

“ Lữ tiên sinh, không phải rửa tay gác kiếm rút khỏi giang hồ rồi sao? chuyện chuyển hàng này nên để tôi cùng thiếu gia nhà ông thương lượng. Cậu ta hoặc vị tiên sinh kia có lẽ gan dạ hơn ông?”

Từ bên trong khung xe ngựa vọng ra một đạo thanh âm nữ tử, thanh âm như thanh tuyền rất dễ nghe.

Lữ Lân đầy mặt tươi cười, hắn còn chưa biết cái Thiên Ma Cầm là gì, vui vẻ : “ được đó, được đó”

Chỉ là hắn vừa bước đến đã bị Tây Môn Nhất Nương giữ lại.

Lữ Đằng Không cất lời nói : “ xin hãy nói thật, cô có biết đây có phải là Thiên Ma Cầm không? Tương truyền nó đã gây ra rất nhiều sóng gió trên giang hồ, không biết bao nhiêu người muốn có nó mà mất mạng, cô cố ý gọi tiêu cục chúng tôi chuyển hàng, cô muốn hãm hại cả nhà Lữ thị chúng tôi hay là phá hủy Phi Hổ Tiêu Cục chúng tôi?”

Nữ tử trong khung xe ngựa đáp : “ tiểu nữ chỉ biết điều này, nó là bảo vật gia truyền chứ không biết nó có tên là Thiên Ma Cầm, cũng chưa bao giờ nghe chuyện khủng khiếp mà ông vừa kể”

Lữ Đằng Không nói : “ tôi tạm thời tin lời cô nói, cô không biết đó là Thiên Ma Cầm, tôi cũng tuôn theo quy tắc của tiêu cục không hỏi lai lịch xuất thân của cô, cũng không hỏi lai lịch xuất thân của cô, cây đàn này tại sao lại là bảo vật gia truyền của cô, cô nương, hãy nghe lời khuyên của tôi, đó là vật không may, trong giang hồ rất nhiều người muốn có được Thiên Ma Cầm này, cô tuyệt đối không được đem nó đi khắp nơi, và cũng không được đem đến các tiêu cục khác, mau chóng về nhà để tránh hại người hại mình.”

Tây Môn Nhất Nương nói : “ cô nương, làm ăn vốn dĩ là cả hai bên cùng tình nguyện, tôi hy vọng cô nương đừng làm khó chúng tôi”

Nữ tử trong khung xe ngựa đáp : “ tiểu nữ nghĩ là thiên hạ rộng lớn, Tống quốc chỉ có Lữ tiên sinh và Phi Hổ Tiêu Cục mới có thể chuyển được đàn gỗ của tôi, xem ra chúng tôi tìm lộn người rồi, vị tiên sinh kia không biết tiên sinh có còn muốn nhận chuyến tiêu này không?”

“ Nhận!” gả đàn ông đáp.

Nghe được thế, Tề Phúc đem Thiên Ma Cầm hạp gỗ ném đẩy đến phương hướng kia, sau đó chắp tay thi lễ rời đi.

Bốn cái thị nữ cũng để lại bảo vật sau đó rời đi theo sau.

Gả đàn ông kia nhận cầm, hỏi : “ chuyển đến nơi nào?”

Nữ tử đáp :"Làm phiền các hạ đưa đến phủ Tô Châu, Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn trên tay!"

Lời dứt, hai khung xe ngựa cũng lăn bánh rời đi.

Mà những cái khác tiêu đầu liền mới hoàn hồn lại, bọn họ bất kể thương thế của mình nhao nhao chạy ra ngoài nhanh nhất có thể.

“ Ta đã nói, ngươi không có gan tiếp thứ này, nhà của ngươi cũng không đủ bản lĩnh” gả đàn ông nhận cầm mà bước đi ra ngoài, khi đi qua Lữ Lân cười nói.

“ Đứng lại” Lữ Lân tràn đầy không phục, chỉ là một cây cầm mà thôi hắn làm sao sợ chứ, hơn nữa Hàn Bách ở gần đây làm gì không xa, hắn võ công cũng không thấp, cái tên kia nhìn qua niên kỷ cũng không khác mình là bao? Hắn làm sao chịu thua y chứ?

Nhưng một lần nữa mẹ hắn lại đem hắn giữ chặt lại, chỉ có thể nhìn gả kia mang cầm cùng mấy món bảo vật nghênh ngang ra ngoài cổng.

"Lân nhi, chuyến tiêu này đã người khác tiếp con không được nhận, món hàng này nhẹ thì có họa sát thân, nặng thì cửa nát nhà tan! Sau này những kiện hàng như thế con tuyệt đối không được nhận" Lữ Đằng Không ở bên ngưng trọng khuyên nhủ.

Lữ Lân biết rõ mình có nói thêm cũng không được gì, ngoài mặt đồng ý : “ những lời của phụ thân, con rất tán thành.”

Tây Môn Nhất Nương nhìn theo gã kia, nói : “ không nghĩ đến, Thiên Ma Cầm lại tái xuất rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK