Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa trưa xong là lúc nhóm người Hàn Phi Quang nghỉ ngơi.Có điều thời gian thanh bình cho ba người không được dài lâu.Bởi hôm nay có những vị khách không mời mà đến.

Tại vách núi cao phía trên, một nhóm thân ảnh có mặt, không chỉ thể còn có không ít chó đen ở tại đây. Từ vị trí này có thể nhìn rõ được căn nhà gỗ của Hàn Phi Quang bên dưới, một trong những kẻ này trực tiếp phát ra một căn mủi tên lửa bắn xuống nhà dưới.

“ Nghe rõ đây ba thằng nhóc kia. Chỉ cần đưa cho ta vật đó, thì ta sẽ tha chết cho. Bằng không đừng trách ta chẳng nương tình”

Tại nhà trong nghe được thanh âm từ cao vọng xuống, Đàm Hoa Liên thần sắc tràn đầy lo lắng, nói : “ Chết thật! mình mất cảnh giác quá, phải đối đầu thôi”

“Ấy khoan! Cách đó là hạ sách! Vết thương chưa khỏi hẳn làm saoo huynh địch lại nổi bọn chúng. Tôi có ba cách để huynh lựa chọn” Hàn Phi Quang lúc này lại đưa ra phương án cho Đàm Hoa Liên.

“ Cách gì nói mau đi” Đàm Hoa Liên truy hỏi.

Hàn Phi Quang liền nói : “ Thứ nhất, chỉ cần huynh chịu chét nộp mạng cho bọn chúng, thì tôi và Thánh Vương huynh sẽ được sống”

Nghe được cái chủ ý ngu ngốc này Đàm Liên Hoa cũng giận sôi lên, nạt : muốn chết hả”

“ Hì hì, tôi đùa ấy mà. Cách thứ hai ta đem giao thanh kiếm cho bọn chúng thế là xong”

Lời này vửa ra, Đàm Liên Hoa phản bác : “ cách đó tuyệt đối không được. Trong thanh kiếm này có một bí mật mà tôi chưa khám phá ra, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến tung tích của ông tôi. Vì vậy dù có chết tôi cùng không để lọt thanh kiếm lọt vào tay kẻ khác đâu”

“ Cách thứ ba là gì?” Đế Thiên An hứng thú hỏi lấy.

Hàn Phi Quang xoay người đi đến cái giường rồi giở lên, bên dưới có một cái hạp gỗ, trên hạp gỗ viết bốn cái văn tự lớn : Hỏa Long Chi Bảo. Lấy xong hạp gỗ Hàn Phi Quang đeo lên sau lưng, rồi nói : “ còn chờ gì nữa, chuẩn bị chạy trốn nào”

“ Nhưng hộp gì thế?” Đàm Hoa Liên tò mò hỏi lấy.

Hàn Phi Quang đáp : “ đó là bảo vật của tôi”

“ Chắc lại là hình của các cô gái” dựa theo tính cách của tên đầu đất hám gái này, Đàm Liên Hoa liền đoán nói.

“ Huynh nghĩ tôi là người thế à” Hàn Phi Quang có chút thương tâm hỏi.

Đàm Hoa Liên không trả lời nhưng trong tâm khẳng định lấy.

“ Không nó đúng là bảo vật đấy” Đế Thiên An thâm ý nói.

Hàn Phi Quang nhìn tên lửa phóng xuống, thế lửa mỗi lúc một mạnh lên trực tiếp đem sàn gỗ tấm vải đậy lên lấy đi : “ không còn thời gian nữa đâu, mau theo tôi này”

Thì ra dưới lớp ván gỗ lại có một cái đường hầm, Đàm Hoa Liên không nghĩ đến ngay trong căn nhà của mình Hàn Phi Quang lại có một cái lối đi bí mật như vậy. Song đây cũng không phải lúc nàng tìm hiểu vì sao y lại có, mà thầm mừng khi có cái thông đạo bí ẩn này, nhờ có nó mà nàng không phải khổ chiến với đám người kia.

Cả ba người nhanh chóng thông qua lối đi bí mật rời đi, để lại căn nhà gỗ theo thời gian qua đi mỗi lúc cháy càng lớn.

Đứng tại vách núi trên, một cái đội nón vành nam tử chột một con mắt, hai bả vai đeo lấy hai cái móng vuốt. Hắn chính là võ lâm nổi danh sát thủ Kim Sơn Độc Nhãn Chấn Thường Bất, cũng chính là người gây ra thương thế cho Đàm Hoa Liên.

Kim Sơn Độc Nhãn âm trầm nhìn căn nhà gỗ cháy lớn, lớn tiếng hỏi : “ Tên kia”

“ Có thuộc hạ” ở gần hắn một tên đội nón cao gương mặt thon dài như ngựa vội vả hô

Kim Sơn Độc Nhãn hỏi :“ có đúng là bọn chúng trốn trong đó không?”

“ Dạ đúng ạ! Thuộc hạ đã thấy chúng cùng thanh kiếm mà”

Nghe thuộc hạ nói, Kim Sơn Độc Nhãn hiểu ra : “ vậy thì có chuyện rồi, cho người tỏa ra xung quanh lục soát đi. Chắc chắn có một đường hầm thoát hiểm”

Kim Sơn Độc Nhãn là sát thủ nổi danh giang hồ, cho nên khi nhìn ra thế lửa mạnh mà đám người trong kia không chịu ra. Không có lý do gì mà ba kẻ bên trong lại chịu chết cả, câu trả lời chỉ có ba kẻ kia đã có con đường bí mật rời đi rồi.

Quả nhiên không sai biệc với Kim Sơn Độc Nhãn phán đoán, khi nhân mã đi xuống căn nhà gỗ liền phát hiện ra không còn ai trong đó. Tuy ba người đã rời đi, tuy nhiên Kim Sơn Độc Nhãn có thể truy tung ra vị trí này liền có đặc biệc thủ đoạn truy dấu vết.

Đó là nhờ lấy đàn chó đen như mực đi theo sau. Theo đó Kim Sơn Độc Nhãn nhóm người liền đi vòng ra phía sau ngọn núi sau nhà gỗ, quả nhiên phát hiện được ba người Hàn Phi Quang vừa đi ra thông đạo.

“ Gruu! Gruuu”

Đàn chó mực khi phát hiện được con mồi liền phóng người nhảy xuống tiếp cận, có điều khi đến gần vị trí của Đế Thiên An chúng lại không dám đến gần. Tựa như sợ hãi, song lại không có rời đi, bủa vây lấy ba người thành một cái vòng tròn, gầm gừ.

“Ủa!lũ chó này ở đâu ra thế. Không kẽ có ai sai chúng tấn công ba ta” Hàn Phi Quang liền nói.

Mà lời vừa dứt, nhóm người Kim Sơn Độc Nhãn cũng chậm hiện ra.Nhóm người cũng thoáng thất thần khi thấy ngoại hình bắt mắt lẫn quý khí của Đế Thiên An.

Kim Sơn Độc Nhãn ánh mắt đảo qua một lát, nói : “ Chào ba chú nhóc, khá khen cho các ngươi đấy”

“ Ha ha... các ngươi không ngờ bọn ta tìm ra giỏi vậy phải không? Nhìn đi! Tất cả là nhờ chiếc khăn này đó” Một trong bốn tên thuộc hạ đắc lực của Kim Sơn Độc Nhãn tự đắc nhìn về ba người, đem một tấm khăn dính máu ra nói : “Có cái này thì các ngươi có chui xuống nước hay nhảy vào lửa ta cũng tìm ra.”

“ Cái khăn đó là sao?” Hàn Phi Quang không hiểu hỏi

Đế Thiên An lắc đầu, chịu thua với độ đầu đất của tên này, nói : “ nó chính là vật giúp bọn chúng tìm ra. Thông qua khướu giác của mấy con chó này”

“ Không sai.” Gã nhìn về Hàn Phi Quang giải thích : “ ngươi không biết là phải… có còn nhớ hôm nọ ngươi dụ tên kia ra tửu điểm không? Hắn dể lại chiếc khăn này làm kỷ niệm, và lũ chó săn của bọn ta chỉ việc...khịt khịt”

“Hóa ra là thế, hèn gì tôi cứ ngửi thấy cậu tỏa mùi hương rất lạ.Có phải cậu được rất nhiều cô tặng khăn cho phải không?”Hàn Phi Quang tràn đầy ghen tỵ, đối với Đàm Liên Hoa ghen ăn tức ở nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK