Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch đem Triệu Mục vào không gian của mình bí mật xử lý, không giết chỉ chế phục kẻ này.

Bởi y là tên chỉ sau Triệu vương có quyền lực nhất nước Triệu, kiểm soát được y thông qua hắn có thể tiếp cận Triệu Điệu Tương vương một cách dể dàng, vượt qua tầng tầng hộ thủ nghiêm mật cùng cao thủ phòng vệ bên cạnh mà đến.

Hắn không giống như những kẻ trước, kẻ này cẩn thận cực kỳ, mà dùng Thần Ma Thái Cực Đồ lại khéo có thể đem hắn triệt để khốn trụ và chế phục.

Sau đó Thiên Trạch lại giở bày cũ biến y thành nô bộc của mình, một khi Triệu vương bị khống chế cả nước Triệu này còn thoát khỏi hắn bàn tay được ư?

“ Không nghĩ đến! Xuân Thân quân Hoàng Yết ư?” Thiên Trạch đem Triệu Mục chế trụ thành nô bộc, trong quá trình tra ra được một sự thật mà người Triệu khó ai ngờ được.

Té ra Triệu Mục không phải họ Triệu cũng chẳng là người Triệu nốt. Y là con thứ năm của Xuân Thân quân nước Sở, năm mười bốn tuổi được đưa đến Hàm Đan tiếp cận Triệu Hiếu Thành vương .

Vì Triệu Mục kiếm pháp cao minh, làm người lại khôn ngoan, lại thỏa mãn được sở thích bịnh hoạn hiếu nam sắc của Triệu Đan, sau này Triệu Đan lên ngôi đem những kẻ biết đến thân thế mình tại nước Triệu bí mật xử lý, những ai có ý đồ truy tìm hắn thân phận cũng xử lý, đến nay người Triệu biết y thân thế vẫn chưa một ai hay.

Từ khi đến Triệu, quyền lực của Cự Lộc hầu ngày một tăng, nhưng trong lòng cũng mâu thuẫn vô cùng.

Ý nguyện của Xuân Thân quân là muốn y phải khống chế Triệu vương, để người Triệu kiềm chế người Tần. Nhưng con người đâu phải cỏ cây, sau khi sống ở Triệu hơn mười năm, Triệu Mục bất đồ coi nước Triệu là nơi sinh ra của mình.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, y vẫn còn bị người Sở khống chế từ xa. Nếu có lòng khác, người Sở sẽ vạch trần vỏ bọc của y bất cứ lúc nào, cảm giác ấy thật không dễ chịu.

Nhưng giả sử y có thể đoạt ngôi Triệu vương, thì đó là một cục diện hoàn toàn khác.

Thành ra Triệu Mục đã sớm có ý riêng, nhưng ý định thay thế Triệu vương của y đã chấm dứt khi muốn mượn tay Thiên Trạch trừ khử chính địch của mình, giờ y chẳng khác nào con rối mất đi linh hồn lấy chủ tử của mình làm trời mà sống.

“ Phái người vào cung nói chuyện bản hầu đêm nay muốn gặp vương thượng” từ Thần Ma Thái Cực Đồ đi ra, Triệu Mục lập tức hạ lệnh cho thủ hạ.

Liền sau đó thủ hạ lập tức chuẩn bị xe ngựa cùng thông tri vào cung.

“ Đi đem những năm nay ngươi tích xúc cho ta xem thử” Thiên Trạch cười nói

Triệu Mục đáp : “ mời đi theo bản hầu”

Dưới sự chỉ dẫn của Triệu Mục cả hai được dẫn đến một căn cơ quan mật thất xây dựng kín kẻ trong phủ, hầm ngầm giấu dưới mặt đất, bên trong là hoàng kim châu báo mà y tiếp xúc nhiều năm nay.

Thiên Trạch hài lòng, giá trị tài sản ước tính đến 30 vạn lượng, không chút do dự đem toàn bộ thu lấy sạch sẽ.

Làm xong lại theo Triệu Mục đi ra, chỉ khống chế Triệu Mục thôi còn chưa đủ, để tránh xảy ra tình trạng sau này Triệu Mục chết hoặc bại lộ thì thế lực bị kẻ khác nuốt hoặc phân tán, Thiên Trạch còn khống chế mấy tên chó săn phụ trách các thế lực dưới.

“ Hầu gia”

Đi vào trong điện là hai thân ảnh, một là đại phu Quách Khai, tên kia là tướng quân Nhạc Thừa. Một văn một võ, đều là những nhân vật lợi hại ảnh hưởng trong triều chính Triệu.

“ Ngồi đi” Triệu Mục ra hiệu cho hai tên chó săn vào nhập tiệc.

Quách Khai cùng Nhạc Thừa đi vào sớm đã để ý một bên an vị trên bàn sập, người này bọn họ cũng nghe qua gần đây, bất quá vẫn giả hồ đồ không biết.

“ Hôm nay ta mời hai vị đến đây là có tin vui muốn báo, vị này là bằng hữu mà ta mới quen biết, Nhất Việt tiên sinh.” Triệu Mục giới thiệu, sau đó lại cầm chuông rượu lên.

“Vinh hạnh thay” Quách Khai, Nhạc Thừa nghe hai chữ bằng hữu liền biết được tin đồn thật giả kia là mười phần trúng rồi, y chính là lâu chủ thần bí của ThanhY Lâu, cả hai chờ thị thiếp rót rượu cho đem tay cầm đưa lên khách sáo.

Thiên Trạch cũng không khách sáo, đem rượu lên đưa đáp lễ, sau đó uống.

Hai cái tên chó săn này cũng không phải một cái đồ tốt, từ ký ức của Triệu Mục trong liền biết cả hai chuyên làm chuyện xấu, tội lỗi chồng chất.

Một cái so với một cái càng làm xấu, chẳng hạn như Nhạc Thừa hắn là cái tên ngược đãi điên cuồng, thích nhất ngược đãi mỹ nữ, bị hắn làm cho tàn phế hoặc chết đi nữ tử nhiều vô số kể.

“ Nhạc mỗ nghe nói....” Nhạc Thừa lời chưa nói hết bỗng đầu óc chếnh choáng, trong sát na mắt hắn co rút nhìn về ly rượu, trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ, trong rượu có thuốc

Mà Quách Khai chỉ là cái văn thần thư sinh không có chút võ công gì, hắn không một chút nghi ngờ khi Triệu Mục giở thủ đoạn trong rượu, nởi không có lý do gì mà Triệu Mục phải làm điều đó cả, giờ này trúng thuốc mà gục ngã không có chút sức lực.

“ Vô ích, Nhuyễn Hương Tán không chỉ có trong rượu mà còn ở trong căn phòng này, chờ ngươi phát hiện thì đã muộn” Thiên Trạch đứng dậy, cướp đến trước, nhanh chóng trấn áp Nhạc Thừa.

“ Ngươi....” Nhạc Thừa kinh sợ thốt lên một tiếng, chỉ một tiếng sau đó lại thoát lực hôn mê mất đi khi một lực lượng vô hình công kích.

Liền sau đó hai tên chó săn lợi hại của Triệu Mục bị chế phục, rồi từng tên từng tên khác trước sau chạy đến rơi vào vạn kiếp bất phục. Bọn hắn khi nghe tin Triệu Mục gọi đến bàn sự thì ai nào dám nghi ngờ trong rượu cùng không khí vô hình kia có cái bẫy chết người cơ chứ?

Về phần thị nữ hầu rượu bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ có như thế mới có thể sinh tồn trong Hầu phủ được. Vì đã sớm phục dụng thuốc giải, thành ra không một ai nghi ngờ được.

Cho đến tối Thiên Trạch cũng giải quyết xong những chó săn đầu mục cho Triệu Mục, làm xong hắn lại theo Triệu Mục lên một khung xe ngựa thẳng vào Triệu cung.

Hoàng cung nước Triệu nằm ở trung tâm thành Hàm Ðan, chung quanh bao bọc bởi một lớp tường thành, con sông chạy quanh vừa sâu vừa rộng.

Vì đã có báo tin trước cho nên Triệu vương đã sắp xếp sẵn, Triệu Mục không có trở ngại gì vào tẩm cung của Triệu vương, các cung nữ cũng võ sĩ cũng được đẩy lùi đi.

Thiên Trạch dừng lại tẩm cung Khôn Đức trước, để Triệu Mục vào trước.

Triệu vương vẻ mặt nhợt nhạt vì tửu sắc quá độ, dung nhan tuấn tú, hai mắt lanh lẹ, trán rộng, tướng mạo đường đường, chỉ là hơi quá đơn bạc, môi không dày, mặt hơi xanh.

Y không còn đội mũ cổn cùng long bào như trước, mà thay vào đó là một bộ nữ nhân y phục. Chuyện này đã không phải là lần đầu, mỗi khi Triệu Mục vào cung gặp riêng thì Triệu Yển lại bỏ đi tôn nghiêm cùng giới tính của mình.

“ A Mục!” Triệu Yển nhìn thấy Triệu Mục đi vào cười nói.

Triệu Mục đi đến gần hơn, đem tay ôm lấy eo của người trước lại.

“ Chàng gọi ta....” Triệu Yển còn chưa nói hết lời đã bị điểm huyệt, con mắt mở lớn lên không cách nào hiểu được.

Liên sau đó đồng tử co rút hơn khi một cái thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước, hắn còn chưa thấy rõ được dung mạo, đầu óc bắt đầu quay cuồng, hắn muốn kêu lên nhưng á huyệt bị điểm, không nói nên lời được.

“Chẳng mất chút công sức nào” Thiên Trạch cười nói, bắt đầu khống chế Triệu vương.

Người bình thường muốn vào Vương cung một nước không phải là chuyện nhỏ, bởi vương cung có ngàn vạn quân sĩ canh giữ có cao thủ trông coi, tuy nhiên Thiên Trạch vào cung lại quá dể dàng.

Hết thảy là bằng vào Triệu Mục.

Triệu Đan đối với Triệu Mục tìm đến ban đêm còn không phải cùng hắn làm bậy ư, hai người bọn họ một chổ còn ít? Chuyện xấu như vậy lẽ nào để cho người ngoài nhìn nhiều mới hay?

Thành ra Thiên Trạch chỉ việc thông qua Triệu Mục vào được trong, Triệu Yến đúng là cũng có chút võ công, song hắn làm sao phòng bị được Triệu Mục. Giống như gả tình nhân của mình, chờ hắn phát hiện được thì đã muộn.

“ Hòa Thị Bích”

Thiên Trạch khống chế xong Triệu vương, trong ký ức của y phát hiện ra được một món đồ rất có giá trị, chính là bảo ngọc đang được đặt trên giá gỗ trong tẩm cung của Triệu Hiếu Thành vương

Thiên Trạch duỗi tay cầm lấy Hoà Thị Bích, tức khắc lòng bàn tay truyền đến nhàn nhạt ấm áp, mà Hoà Thị Bích nhan sắc cũng ngay lập tức chuyển biến, từ tím ánh sáng biến thành màu trắng quang huy.

“Xuân Thu hai loại chí bảo một trong” Thiên Trạch khen lấy, vô luận kiếp này lẫn kiếp trước thì Hòa Thị Bích hắn cũng đã nghe qua.

Hoà Thị Bích xúc thủ sinh ôn, không dính bụi trần, xa mà coi chi sắc tím, chạm gần mà coi chi sắc trắng, có thể ở đêm trung sáng lên, cho nên lại xưng dạ quang chi bích.

Sở dĩ nó được gọi Hòa Thị Bích là vì thời Sở Lệ vương, có người họ Hòa tìm được một viên ngọc ở trong núi đem dâng vua. Sau khi trở thành quốc bảo nước Sở trong hơn 300 năm, thời Sở Uy Vương đã từng tặng cho quan Lệnh doãn Chiêu Dương do công lao đánh chiếm đất đai cho nước Sở.

Chiêu Dương rất quý, đi đâu cũng đem ngọc theo bên mình. Trong một dịp chiêu đãi môn khách, Chiêu Dương đem viên ngọc ra khoe. Môn khách ùa lên chuyền tay nhau xem gây hỗn loạn, viên ngọc biến mất không tìm ra thủ phạm.

Sau đó, không rõ viên ngọc lưu chuyển qua bao nhiêu đời chủ, thì đến thời Triệu Huệ Văn vương thì Hòa Thị Bích trở thành quốc bảo của nước Triệu.

Tần Chiêu Tương vương từng làm áp lực với Triệu, lấy 15 tòa thành để đổi lấy Hòa Thị Bích. Lạn Tương Như được Triệu vương cử đi sứ sang Tần với sứ mạng đổi thành, còn nếu người Tần thất hứa thì tìm cách mang ngọc về.

Khi biết Tần vương có ý cướp ngọc mà không muốn đổi thành, Lạn Tương Như đã dọa đập vỡ ngọc, sau đó dùng kế để đưa ngọc về Triệu.

Còn đến bây giờ chính thức rơi vào túi Thiên Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK