Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàm Dương cung, một gian tẩm cung.

“ Tư Mã Không bị chém một tay” Doanh Chính kinh ngạc cầm trên tay quân xe đặt lên bàn cờ kinh ngạc không thôi.

“ Vâng, bệ hạ” Lý Tư cúi thấp đầu nói lên.

Từ Hàn quốc đi sứ một chuyến trở về hắn liền đầu nhập vào Doanh Chính thế lực, đối với việc này Lữ Bất Vi cũng không để ý gì môn khách của hắn đông đảo Lý Tư chỉ là một tên nho sinh mà thôi, không quan trọng lấy.

“ Cái tiên sinh, ngươi thấy chuyện này thế nào” Doanh Chính nhìn về Cái Nhiếp gần đó dò hỏi.

Cái Nhiếp nghe được, mày nhíu lại liền nói : “ Người này hành sự thiên mã hành không, nhưng một điểm chính là hắn sẽ tuyệt không làm những gì mình không nắm chắt, hẳn tối nay sẻ có bất ngờ”

Doanh Chính gật đầu, quyền lực lẫn thực lực của Lữ Bất Vi hắn là người biết hơn ai hết, gốc rể cắm sâu ở Tần quốc thế lực hùng mạnh khó mà diệt trừ được, hắn có tâm nhưng mà vô lực.

Chặng đường đến Tân Trịnh trở về hắn gặp gỡ Hàn Phi và Thanh Y Lâu trang chủ cũng biết được hai người này tài trí thế nào.

Nhất là người sau, hắn trở về Hàm Dương vẫn luôn nhớ lấy cái lời của Dược Thiên Sầu nay làThiên Hùng quân, chặng đường trở về hắn gặp phải Vương Kỷ phó tướng năm xưa của Bạch Khởi đệ nhất tướng tài của nước Tần.

Tính mạng của y cũng xém lâm vào hiểm nguy khi Vương Kỷ chính là được La Võng sắp xếp tiểu trừ hắn, báo thù cho Bạch Khởi.

Nhưng hắn nhờ có Lý Tư, Cái Nhiếp còn cả một tướng tài khác là hậu duệ của Binh gia đại tướng nước Tần, Mông Điềm con của Mông Vũ cháu Mông Ngao.

Cả ba người phát hiện ra ám mưu của Vương Kỷ mà trừ diệt, trực tiếp chưởng khống đại quân Bình Dương trọng giáp lên đường trở về Hàm Dương.

Có điều chặng đường trở về không ít La Võng sát thủ trà trộn dưới Tần quân phục kích hắn, nhưng đều bị ba thuộc hạ của mình tiểu trừ.

“Cái tiên sinh ngươi nói quả nhân có thể mời chào hắn không?” Doanh Chính đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm ánh mắt thoáng qua quang mang, tài trí của Dược Thiên Sầu so với Hàn Phi còn đáng sợ hơn nhiều.

Cái Nhiếp đứng phía sau cầm bội kiếm trầm ngâm một hội nói : “ Sẽ không, Bách Việt là chổ ngài ấy hướng về, 108 tòa Thanh Y Lâu buôn bán khắp thất quốc đem của cải khắp Trung Nguyên chảy về Bách Việt.”

Lý Tư cất lời : “ bệ hạ, hành động này là đang chào giá cho bệ hạ”

Thấy Doanh Chính nhìn mình, Lý Tư nghiêm cẩn nói : “Diệt đi Dạ Mộ, đưa Hàn Phi lên thượng vị chính là đổi lấy lợi ích buôn bán cùng với che chở. Để cho Thanh Y Lâu không còn người ngăn trở ổn định phát triển, kéo lấy càng nhiều lợi ích”

Cái Nhiếp ánh mắt tinh mang lên, biết rõ Dược Thiên Sầu mục đích là gì diệt Lữ Bất Vi giúp Tần vương thu hồi quyền lực, Lữ Bất Vi xuất thân thương nhân kinh thương bảy nước, sau này thành tướng quốc Tần quốc thì cắm rễ sâu vào Tần quốc, gia sản khổng lồ.

Hơn nữa thế lực của Thanh Y Lâu sẽ càng lớn mạnh hơn, Cái Nhiếp nói :“ Việc này khá là nguy hiểm, là thanh kiếm hai lưỡi”

Doanh Chính gật đầu biết rõ hậu quả khi giao cho Đế Thiên Hùng thế lực sản nghiệp của Lữ Bất Vi. Nhưng mà Hàn quốc lớn mạnh thay đổi từng ngày trong ba tháng nay từ một quốc mục nát đang dần chuyển biến, tài trí Hàn Phi hắn đã biết Vệ Trang không hề thua kém gì Cái Nhiếp.

Bây giờ Hàn quốc quyền lực đều rơi vào tay Lưu Sa, chẳng mấy chốc nước Hàn sẽ phồn thịnh lên. Hắn cũng hiểu được Việt vương là muốn đem Hàn quốc lớn mạnh, thông qua bảy nước mà kinh thương.

Dù sao mấy năm nay Bách Việt ở giữa buôn bán lương thực, vũ khí cho bảy nước thu lấy lợi nhuận kếch xù hắn là rõ ràng.

Tay siết chặt nói, Doanh Chính nói : “ đây là một cuộc đầu tư nguy hiểm, nhưng lợi nhuận thu về trước mắt Hàn quốc đủ cho cô động dung”

Ngừng một hơi Doanh Chính nói tiếp : “ Từ lối đi lại thuận phải nghịch trái, phân các làn đường giúp cho giao thông trong thành thông suốt, mở rộng các tuyến đường huyết mạch giúp lưu thông suốt, hay các học viện do đại Tần ta mở ra cho các đại Nho dạy học đều thu lại kết quả ngoài mong đợi”

Cái Nhiếp gật đầu, những biến pháp của Hàn quốc Tần quốc đương nhiên sẻ biết rõ rồi, một số triều thần cũng nhìn ra được điểm lợi hại trong đó, nhất là Lý Tư hắn thông minh không kém Hàn Phi mạnh dạn đề nghị cho Doanh Chính thực thi áp dụng trước mắt những hạng mục dể làm nhất.

Chính là xây dựng đường sá phân chia làn đường những thứ mà hắn học được ở Thanh Y Lâu khi còn ở Tề quốc thời gian.

Những thứ nhỏ nhặt này lại mang đến lợi ích rất tốt trong việc quản lý, người lưu thông qua lại, còn thiết lập các trường học mời Nho Gia đến dạy lôi kéo thế lực cho Doanh Chính lẫn danh vọng cho y.

Không áp dụng hết bởi vì quá nhiều chính sách đụng chạm đến lợi ích của tầng lớp quý tộc, quá nhiều chính sách mà đám quan lại không chấp nhận được, mà bản thân Doanh Chính cũng không chấp nhận được khi giao hết quyền lực cho quan viên.

Tuy nhiên một số cái hay có thể áp dụng đều được Doanh Chính phái Lý Tư thi hành, chính việc cải biên áp dụng lối đi lại giúp cho trị an trong thành suôn sẻ đường sá thuận lợi sửa sang khiến Lý Tư thăng quan tiến chức.

Lúc này một thân ảnh chậm rãi đi vào bên trong, là một tên nội thị mái tóc đỏ rực gương mặt âm nhu- Triệu Cao cúi người, nói : “ bệ hạ, Thanh Y Lâu cho người dâng tặng lễ vật”

Một nơi khác, Lữ Bất Vi phủ đệ.

Lữ Bất Vi sắc mặt âm trầm quát lớn, nhìn về phía trước một cánh tay người chính là thuộc hạ của hắn Tư Mã Không. Như núi lửa sắp phun trào một dạng hiện giờ hắn chính là ngập trời tức giận, ở Tần quốc này còn chưa ai dám vuốt râu hùm hắn như vậy.

“ Đúng là ăn gan hùm mật gấu” Lữ Bất Vi trầm giọng nói.

Tư Mã Không gương mặt trắng bệch, cánh tay bị chặt đi đã được thầy thuốc cầm máu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, khàn khàn nói : “Tướng quốc, bên cạnh hắn chính là phản đồ của La Võng Kinh Nghê, Huyền Tiễn phản bội thoát ly La Võng là nhờ có hắn che chở”

“ Hừ, chỉ cần ngài hạ lệnh, Lục Kiếm Nô xuất thủ hắn có cánh cũng khó thoát” Một lão nhân thân hình gầy gò, trên mặt có hai vết sẹo ở má hình thanh kiếm, chính là thủ lĩnh chấp chưởng La Võng- Thiên Diệt.

Lữ Bất Vi gõ tay lên bàn “ táp táp” thanh âm vang lên, đám người cũng lập tức im lặng chờ đợi, cẩn thận tính toán.

Hắn có thể ngồi lên Tướng quốc vị không phải là hạng người hữu dũng vô mưu. Chỉ vì một cánh tay của Tư Mã Không mà thất thố như vậy, dù sao cây có tên người có bóng.

Đế Thiên Hùng là trang chủ của Thanh Y Lâu thế lực lớn nước Tần, lại cùng với Triệu Cơ có quan hệ. Đứng sau lại còn là Việt vương Đế Thiên An, dám trực tiếp cùng hắn trở mặt lại đến Hàm Dương làm sao không có chuẩn bị chứ. Nếu hắn hồ đồ rơi vào kế của đối phương, chỉ e chết thế nào còn không biết.

Về phần Kinh Nghê nhiều năm phản bội phá đi quy củ của La Võng làm cho không ít La Võng sát thủ tâm tư rục rịch, dị tâm nảy sinh nhiều hơn khi Huyền Tiễn thoát ly nương tựa vào Thanh Y Lâu.

Nếu không trừ khử như vậy La Võng quy củ sẻ phá, xé mặt Thanh Y Lâu hắn không có quả tốt để ăn.

Xong những sựu kiện ở Tân Trịnh đã cho hắn thấy rõ được đối phương cũng không có an phận như thế nhân đồn, quan trọng hơn hắn không muốn như Cơ Vô Dạ khi nhận ra được sai lầm đã hối không kịp.

“ Hàn Thiền đem bộ ngọc bội mà lão phu ưa thích tặng cho công tử Đế Thiên Hùng, chuyển lời với y, ngày mai lão phu sẽ đến.” Lữ Bất Vi trầm ngâm một hồi rồi cân nhắc.

Người được gọi là Hàn Thiền diện mạo có phần tầm thường thanh niên, một bộ thị vệ áo giáp bên hông bội kiếm.

Hắn chính là Lữ Bất Vi hộ vệ một thân võ công không hề thấp, là người thay thế vị trí thủ lĩnh hộ vệ bên người của Tướng quốc, Lao Ái.

Bên người bội kiếm chính là đứng hạng thứ 37 trên Kiếm Phổ, Hàn Thiền còn một thân phận khác chính là La Võng chữ Thiên nhất đẳng cao thủ.

Đám môn khách trong phòng đối với quyết định của Lữ Bất Vi bất ngờ không kém, hoàn toàn không hiểu được vì sao chủ tử mình lại nhường nhịn, lớn như vậy vổ mặt từ trước giờ chưa một ai dám cả.

Lữ Bất Vi nhìn đám môn khách tràn đầy không hiểu lẫn không cam lòng, cất lời : “ Muốn diệt trừ Thiên HùngQuân đâu phải chuyện nhất thời, 48 tòa Thanh Y Lâu ở Tần quốc, y lại có can hệ với thái hậu Triệu Cơ, quan trọng nhất người đứng sau lại là Việt vương Đế Thiên An, người này mới chính là lão phu kiêng kỵ.”

Đám người trong phòng nghe xong cũng hiểu được vì sao Tướng quốc lại chấp nhận nuốt cục tức này vào bụng.

Có điều bọn họ còn bận suy ngẫm không lâu, bên tai liền nghe tiếng “ vù vù” liền xoay đầu, ánh mắt co rút khi thấy từ bên ngoài vô số mũi tên bắn vào bên trong sơn trang, mà một đầu lại có một sợi dây đang bị lửa cháy.

Lúc này bên ngoài phủ đệ của Lữ Bất Vi một toán người áo đen gần trăm người cầm lấy trên tay cung tiễn không ngừng bắn vào bên trong, mỗi người trên tay chỉ có độc nhất ba mũi tên mà thôi.

“ Xèo xèo xèo” Âm thanh nhỏ lẻ vang lên, chỉ thấy trong đêm tối ở những góc tường thành là những dây nhỏ đang cháy hướng về những thùng gỗ được kết nối với nhau.

“ Rút” Đột nhiên một âm thanh vang lên, không biết ai phát ra đám người nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Hành động cực kỳ gọn gẻ nhanh chóng mọi việc chỉ chưa đến năm phút mà thôi.

“ Ầm” “ Ầm” “ Ầm” “ Ầm”

Hàng loạt âm thanh tiểng nổ vang vọng vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, chỉ thấy phủ đệ của Lữ Bất Vi lúc này xung quanh thành tường lại bốc cháy dử dội.

Những thùng gỗ bên trong chảy ra màu đen chất lỏng, chính là dầu mỏ không ngừng bốc cháy dử dội.

Mà bên trong phủ đệ lúc này gà bay chó sủa khắp nơi, hàng loạt kiến trúc vở vụn những hố sâu người chết lẫn huyết tanh mùi vị cùng với mùi cháy khét có mặt khắp nơi.

Mà nguồn cơn của mọi chuyện chính là những đầu mũi tên bắn vào bên trong phủ đệ của Lữ Bất Vi- thuốc nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK