Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời sáng.

“ Tiểu Vô Tâm, bọn họ đến rồi” Đế Thiên An đứng trên vách đá phóng mắt nhìn xuống thấy ba trăm hòa thượng đang vây tròn một chổ, tụng kinh niệm phất tiếng gõ mỏ chuông ngân.

Chẳng mấy chốc âm thanh ngân vang làm cho lười biếng như Tiêu Sắt cũng tỉnh dậy nhìn Vô Tâm cất bước đi đến bên cạnh vách đá, nói : “Ba trăm hòa thượng tụng kinh chốn hoang sơn để độ kiếp, so với hoàng gia tế thiên đại điển có thêm vài phần thiền ý”

"Vào đi." Vô Tâm lạnh lùng nhìn một cái, không có nói nữa khác, chẳng qua là chậm rãi dậm chân đi vào ngôi miếu đổ nát trong.

Lúc này một chi đội ngủ đang không ngừng giục ngựa đến ngôi chùa miếu hoang vắng này, chính là Cửu Long Tự bảy vị phật đạo đại tông: Đại Giác, Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng, Đại Phổ đại sư cùng với Vô Thiện hòa thượng, Đường Liên và Tư Không Trường về phần Thiên Nữ Nhụy nữa đường đả trở về Tam Cố Thành Mỹ Nhân Trang.

Ngôi miếu đổ nát trong, Vô Tâm từ mình trường bào bên trong móc ra một cái lọ nhỏ thần sắc trịnh trọng, chậm rãi đi về phía trước tượng phật tổ đả bị khuyết đi một nữa người mà phía trên chính là Tiểu Hưu Hưu đang bận ăn lấy, Vô Tâm nhìn nó một hồi rồi thu hồi ánh mắt đặt ở trên bàn kệ phía trước.

“ Ngươi đó, đúng là đồ tham ăn lại đây, đợi hắn làm xong việc rồi ăn cũng được” Đế Thiên An vẩy tay nhìn Tiểu Hưu Hưu đang mang theo một cánh tay phật tổ bay đến mình, đến nơi thì đã vào bụng nó, đầu nhỏ gật đầu.

Tiêu Sắt nhìn qua đầu thú nhỏ này, trong lòng đả không còn kinh ngạc như trước nhưng vẫn rung động khi mà sức ăn của con thú này cực lớn, cơ hồ một bức tượng phật cao đến năm bảy mét chỉ đủ no cho nó một lát mà thôi, nói : “ xem ra chặng đường cướp phú tế bần của ngươi, còn dài đây”

Đế Thiên An đương nhiên hiểu ra hắn nói gì, việc hắn dời đi ở ổ mã tặc kia lẫn Tiểu Hưu Hưu ăn kim loại đối phương cũng mơ hồ đoán ra được mục đích của Đế Thiên An là gì khi đó, ánh mắt ngưng mục nhìn về thân ảnh của Vô Tâm.

"Đó là cái gì?" Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi.

Tiêu Sắt cau mày nhìn hồi lâu sau, nói: “Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết xá lợi?”

“Xá lợi?” Lôi Vô Kiệt kinh hô

Tiêu Sắt chậm rãi nói : “Có một số cao tăng sau khi tọa hóa, sau khi được hỏa tảng để lại một vật thể như trân châu không tan không diệt, biến thành xá lợi. Mỗi một viên xá lợi đều rất trân quý, là phật gia thánh vật.”

Đế Thiên An ánh mắt quang mang lên khi cảm nhận được năng lượng bên trong viên xá lợi này,chính là tinh hoa của cao tăng ngưng tụ trong cơ thể chuyển sang vật rắn mà thành, dễ hiểu chính là kim đan trong cơ thể võ giả.

Vô Tâm đem kia xá lợi đặt vào phật vò sau, chậm rãi đi xuống: "Mọi người đều nói lão hòa thượng sau khi chết thân thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi, nhưng giữa đống tro tàn đó vẫn để lại viên xá lợi này. Nên ta muốn đem nó đến Vu Điền quốc, lão hòa thượng khi còn sống không về được, sau khi chết ta sẽ đưa hắn trở về”

Vô Tâm sau khi nói xong bưng ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, trong tay nhẹ niệp phật châu, lại đi theo núi kia hạ ba trăm hòa thượng cùng chung tụng nổi lên kinh văn.Mà theo kinh văn tụng thanh, kia xá lợi tử lại bỗng nhiên phát ra trận trận ánh sáng màu vàng, ngay trên chiếc bàn đặt xá lợi tử một hư hư ảo ảo tựa như xuất hiện một bóng người.

"Tiêu Sắt, cái này...." Lôi Vô Kiệt kinh hãi, nhẫn không ngăn mở miệng hỏi, lại bị Tiêu Sắt giơ tay, Tiêu Sắt khẽ gật đầu một cái: "Đừng nói chuyện."

Kia phật vò lên bóng người theo tiếng tụng kinh càng ngày càng thực, nhưng là 1 người khoác áo bào tro, mi phát bạc trắng, từ mi thiện mục lão tăng, thân ảnh xuất hiện phía sau Vô Tâm nói : "Đứa ngốc, sao con lại trở lại”

“Sư phụ” Vô Tâm một mực lấy "Lão hòa thượng" để gọi Vong Ưu đại sư, nhưng rốt cuộc vào thời khắc này hô lên "Sư phụ" hai chữ. Hắn quỳ lạy trên đất, trong mắt nước mắt mãnh liệt ra.

Đế Thiên An ngưng mục nhìn về phía trước thân ảnh Vô Ưu, hắn kiến thức hơn người lại ở Tần Thời Minh Nguyệt thế giới cái gì còn chưa thấy qua, đương nhiên nhận ra đây chính là linh hồn của Vong Ưu, mà Vô Tâm chính là chấp niệm của hắn không cách nào yên tâm mặt dù chết đi nhưng linh hồn vẫn còn vươn vấn ở nơi này, giống như năm xưa Bát Linh Lung Càn Sát mẹ là Càn Khôn một dạng.

Vong Ưu từ tốn nói : “ Con nên trở về nhà, tới nơi này làm gì”

“ Nhà của Vô Tâm chính là chùa Hàn Thủy” Vô Tâm khóc thút thít nói.

“ Ngốc à, chùa Hàn Thủy chỉ là chốn tạm thời nương thân của con, bây giờ con đả khôn lớn, nên về nhà của mình. Nhà của con nằm ở một chốn tự do,là phương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên.” Vong Ưu chậm rãi đi đến tay vươn ra đặt lên vai Vô Tâm vổ về

Vô Tâm giờ phút này nhưng giống như một đứa trẻ nức nở nói: “ Không...đệ tử không đi đâu hết, đệ tử chỉ muốn về chùa Hàn Thủy”

Vong Ưu thở dài, đứng lên quay lưng lại, nói : “Đúng là một đứa trẻ ngốc, cũng chỉ có những kẻ đó nghĩ, con sẽ trở thành mồi lửa làm đảo điên thiên hạ”

Vô Tâm rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn Vong Ưu bóng lưng: “Sư phụ... xin chỉ điểm Vô Tâm... xin hảy chỉ đường cho Vô Tâm”

“Thật ra ta vẫn cảm thấy chúng ta không phải là sư đồ, chẳng qua là cùng nhau bầu bạn đi qua một đoạn đường mà thôi. Bây giờ con đường ta đã đi hết, con đường còn lại, con chỉ có thể tự đi nốt mà thôi” Vong Ưu không có lại tiếp tục nhìn Vô Tâm, đi về trước từng bước từng bước đi, bóng người cũng liền từng điểm tiêu tán.

Đế Thiên An nhìn Vong Ưu hóa thành bụi trần tiêu tán, trong lòng cảm phục vị cao tăng này, Vô Tâm là con của đại ma đầu sau khi đông chinh thất bại gây bao nhiêu chết chóc, hắn một mực che chở nhận nuôi, bảo vệ cho Vô Tâm.

Người ngoài xem Vô Tâm là mối họa loạn nhưng trong mắt hắn chỉ là một đứa trẻ, thậm chí vì lo sợ cho mình khi chết đi, còn truyền hết tất cả tuyệt học lẫn bí thuật trong La Sát Đường cho Vô Tâm để hắn có thực lực để phòng thân.

“Đây là quỷ sao?”Lôi Vô Kiệt bóng người hơi có chút phát run.

“Nghe nói phật môn Lục Thần Thông có một môn Lậu Tẫn Thông, người dù chết, Nguyên Thần cũng có thể giữ bất diệt, thẳng đến cuối cùng một tia phàm trần chấp niệm tản đi.” Tiêu Sắt cũng là lần đầu tiên thấy người sau khi chết, nguyên thần bất diệt, chung biết phật pháp ảo diệu, không thể nói bừa.

Vô Tâm cũng đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt, trường bào vung lên, lại lần nữa biến thành cái đó phong độ nhanh nhẹn hòa thượng, tựa hồ hoàn toàn quên mất mới vừa rồi nằm trên đất khóc nháo giống như ngoan đồng mình, hắn hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "Đi thôi."

“ Vào lúc này rồi, cũng đừng tỏ ra cái bộ dạng bạch y như tuyết đó, vừa rồi chúng ta đều thấy hết rồi” Tiêu Sắt châm chọc hắn.

"Ai, vốn muốn trở thành một hòa thượng thần tiên, ngạo nghể với đời cô ngạo một kiếp, nhưng thật không ngờ ... một lão hòa thượng ta đều để ta quyến luyến như vậy, thất sách thất sách.Nhưng lão hòa thượng cũng nói rồi con đường phía trước phải tự đi”

"Vong Ưu đại sư phật pháp ảo diệu, nhưng có một câu hắn nói không đúng” Tiêu Sắt nhìn Vô Ưu bước đi qua mình lên tiếng : “quảng đường còn lại cũng không phải một mình ngươi đi”

"Nga?" Vô Tâm như có điều suy nghĩ cười một tiếng, lại nghe Lôi Vô Kiệt: “ Còn có chúng ta, chúng ta cùng ngươi đi”

“ Cốp” Đế Thiên An đi đến một tay cốc lên đầu Vô Tâm, nói : “ Thân làm tiểu đệ, Mỹ Nam Phái một thành viên ngươi muốn đi, đả hỏi lảo đại ta chưa, đi thôi để ta xem thử trong thiên địa này ai có thể khi dể tiểu đệ của ta, Mỹ Nam Phái chỉ có một môn quy à không cũng chả có môn quy gì, thích làm gì thì làm ngứa mắt ai cứ đập cho ta, hahahaha”

“ Mỹ Nam Phái, ha ha ha” Vô Tâm cười lên một tràn dài, nhìn Tiểu Hưu Hưu xuất hiện trên vai mình nhìn bóng lưng của Đế Thiên An đi ra khỏi cửa.

“ Aii... xem ra cái Mỹ Nam Phái này, ta không gia nhập là không được rồi” Tiêu Sắt hai tay ôm vào trong tay áo, cũng lười biếng đi theo lên.

“ Ngứa mắt ai cứ đập sao, từ trước đến nay câu này Lôi Vô Kiệt ta thích nhất” Lôi Vô Kiệt nhãn châu xoay chuyển, hiển nhiên ưa đánh nhau như hắn đối với việc này cực kỳ hoan nghênh.

“ Không có quy cũ sao... Mỹ Nam Phái... haha” Vô Tâm cười một tiếng, lắc đầu nhìn thân ảnh ba người một thú rời đi hắn thật không ngờ mình cũng có ngài bị như Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt bị Đế Thiên An cốc đầu, thân ảnh cất bước đi theo sau ba người.

Đế Thiên An cất bước ra khỏi miếu nát, thân ảnh dẫn đầu ba người đi xuống hành lang chẳng mấy chốc đả đi đến nơi ba trăm tăng nhân tụng kinh niệm phật lúc trước. Có điều hiện giờ bọn họ đả rời đi, thay vào đó là bảy cái mặc cà sa tăng nhân đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó, có từ mi thiện mục cười mà không nói, có nhưng như trợn mắt La Hán, có lại cúi đầu nhắm mắt tựa như đang giả vờ ngủ.

“ Để ta tới phá trận” Lôi Vô Kiệt đi về trước bước ra một bước nói.

Tiêu Sắt liếc hắn nói : “ Một đệ tử Tuyết Nguyệt Thành như ngươi định công khai chống lại phật môn thánh tông sao?”

“Không sao,vẫn còn chưa nhập môn mà, vả lại ta thấy đại sư huynh vẫn chưa đến, đợi huynh ấy đến, ta chuồn ngay là được." Lôi Vô Kiệt cười một tiếng.

Vô Tâm nhìn phía trước nhận ra trận pháp, lên tiếng nói : “Đây là Bản Tương La Hán Trận thần thông trấn phái của Cửu Long Tự, cực kỳ khó phá”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK