Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giết xong An Ly vương, Diệp Cô Thành giết luôn đám người còn lại, Vương An cũng không ngoại lệ, hắn biết quá nhiều và giữ hắn lại sẽ tất sinh nghi ngờ.

Diệp Cô Thành thích vương thành công lại nhân lúc hỗn loạn mà rời đi, để lại những tử sĩ của Ngụy Vô Kỵ tham dự vào hành thích này gánh tội thay, che dấu mưu đồ cho Tín Lăng Quân.

Đỉnh Tử Cấm lúc này, cuộc chiến của giả Diệp Cô Thành và Đạo Thánh đã đến kết.

Giả Diệp Cô Thành tuy công lực không thể bằng nhưng y cũng học được Diệp Cô Thành bản lĩnh, có thể tính được tám thành.

Nhưng dù là Diệp Cô Thành đến cũng chưa phải là Thiên Trạch đối thủ nói chi là một cái giả mạo đây?

Không lấy làm lạ, chỉ một chiêu Tru Tiên của Thiên Trạch đã giải quyết gọn lẹ Diệp Cô Thành giả này.

“Vương gia, đại sự đã thành” trong lúc quần hào đối với giả Diệp Cô Thành chết mà xôn xao náo động, một cái hắc y nhân cướp đến bên cạnh một cái ăn mặc nho nhả trung niên nam tử, y cung kính thi lễ mà bẩm báo.

Gả trung niên này chính là Ngụy Vô Kỵ.

Từ khi trở về Ngụy quốc hóa giải nguy cơ cho nước nhà, Ngụy Vô Kỵ danh vọng như mặt trời ban trưa ở Ngụy quốc, đối với việc này hắn không phải là chuyện vui vẻ, bởi huynh trưởng mình đức hạnh gì hắn là biết.

Mà thực tế hắn trong đoạn thời gian này bị Vương huynh khước từ không ít kế sách lớn mạnh nước nhà, càng bị những kẻ khác chống đối, đáng buồn là Vương huynh vì kiêng kỵ hắn mà nghe theo, thậm chí chèn ép.

Ngụy Vô Kỵ rõ ràng, Ngụy quốc đã không còn như trước, hiện giờ cường Tần thế lớn liên tục đánh các nước lân cận mở rộng lãnh thổ. Ngụy quốc lại càng ngày càng suy yếu đi, trong triều lũ gian nịnh có không ít, hắn có tâm cải thiện nước nhà có tài hoa thi triển lại bị cản tay chân.

Cho đến khi nhận tin trong cung, thân tín của hắn truyền ra. Long Dương quân gió thổi bên tai Vương huynh mình, muốn đem quyền lực của hắn trừ đi.

Ngụy Vô Kỵ rõ ràng một khi mình quyền lực bị trừ, mười phần sẽ bị đuổi về đất Tín Lăng không được tham dự vào triều chính, kết cục như thế hắn không mong đợi, càng không muốn dẫn đến.

Cho nên hắn quyết định chế định một cái kế hoạch cực kỳ kín kẻ, và chờ đợi thời cơ để khởi sự.

Đạo Thánh xuất hiện chính là thời cơ đó, hắn mượn y mà phát động kế hoạch ấp ủ.

Hắn chế định kế hoạch rất kín kẻ, nếu duy nhất một khâu lổ hổng chính là Vương An kẻ này.

Song tên này hắn rõ ràng, hơn nữa trước kia hắn cũng có giao tình, tham tài như hắn lại tuổi già, hắn lại lấy ân uy hứa hẹn, kế hoạch thành công rất cao cho nên gã kia cũng rất ít khả năng phản bội.

Bây giờ kế hoạch đã thuận lợi, Ngụy Vô Kỵ há lại không vui mừng, bất quá vui mừng nhưng hắn vẫn tỉnh táo, kìm nén cảm xúc hân hoan của mình, hạ lệnh : “ Đi thông tri những người khác, chuẩn bị hành động”

“ Vâng” mấy cái đi theo cung kính đáp sau đó rời đi.

Giết vua kế hoạch này cần có một cái lý do tốt, hơn nữa cũng cần có một cái di dời đi chú ý của đại lượng ánh mắt.

Mà khéo thay Đạo Thánh chính là ánh mắt đó, kẻ này bắt buộc phải lưu lại, bởi y đem quốc khố dời đi, hắn cho dù tiếp quản Ngụy quốc cũng là một cái Ngụy quốc đầy nguy cơ. Cho nên Đạo Thánh buộc phải ở lại vĩnh viễn Đại Lương.

“ Sưu!”

“ Sưu!”

“ Sưu!”

Người mà Ngụy Vô Kỵ an bài đã được phát động, thậm chí cả Hắc Băng Đài của An Ly vương cũng tham dự, ngay khi giả Diệp Cô Thành chết, trước khi Đạo Thánh rời đi liền hợp kích vây y lại.

“ Muốn xa luân chiến, vậy bắt được ta cái đã” Thiên Trạch nói xong dùng Độn Không Thuật chạy, ra mấy ngàn mét liền ngự kiếm mà đi.

Những kẻ vây bắt lập tức truy đuổi, dốc toàn bộ lực lượng truy kích. Bọn họ nhận lệnh vây bắt Đạo Thánh làm sao cam tâm để y rời đi được, ngoài ra còn không ít thế lực muốn truy bắt Đạo Thánh cũng tham dự vào.

Thiên Trạch sở dĩ chạy đó là dời đi ánh mắt, sau đó thuận thế mà chia tách từng tên, bí mật chế trụ rồi khống chế thành người của mình.

Kéo dài từ nữa đêm đến rạng sáng, Thiên Trạch vừa chạy vừa đánh, chỉ giữ những tên lợi hại tu vị từ Tiêu Dao Thiên Cảnh sơ kỳ trở lên, còn lại dưới hơn có ý định vây giết hắn, chỉ có một chữ, chết.

Khi mặt trời đã lên giữa trưa, Thiên Trạch đã từ trong vây giết đi ra, hắn ngự kiếm mà rời khỏi Đại Lương.

Chừng được mười phút hắn dừng lại, bởi có kẻ bám đuôi.

Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành này không phải là đã chết Diệp Cô Thành, mà từ hoàng cung giết vua trong đuổi đến Tử Cấm đỉnh, chỉ là khi ra khỏi cung thi hay tin Đạo Thánh rời đi, hắn vội vả truy theo.

Cho đến tận lúc này bám theo dấu vết để lại, Diệp Cô Thành mới truy tung được thân ảnh của Đạo Thánh.

“ Ngươi làm xong rồi?” Thiên Trạch hỏi.

Diệp Cô Thành ánh mắt lóe lên tinh mang, gật đầu : “ Đạo Thánh biết ta cho người thế thân ư?”

Thiên Trạch đáp : “ Ngụy Vô Kỵ muốn mượn ta mà soán vị, đỉnh Tử Cấm không phải hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người sao? trong cung các cao thủ đều ra, các ngươi thuận lợi mà vào, ngươi xuất hiện trước mặt ta hẳn An Ly vương đã chết rồi”

Diệp Cô Thành thở dài, rồi nói : “ người đời nói Đạo Thánh kiếm pháp cùng tài trộm là vô song thiên hạ, nhưng lại không biết được trí tuệ của Đạo Thánh càng đáng sợ không kém”

Có thể đoán ra được âm mưu của Tín Lăng quân, để cho hắn cảm khái y tài trí hơn người, chắp tay cuối đầu, nói : “ có người nhờ vả không thể không làm, thất ước với Đạo Thánh khiến Diệp mỗ xấu hổ, Diệp mỗ không biết có thể ước hẹn Đạo Thánh một lần nữa được không, địa điểm do Đạo Thánh định”

Thiên Trạch nói : “ vậy chiến thôi, hy vọng ngươi so với tên giả mạo kia tốt hơn”

Diệp Cô Thành bói: “đêm qua đến nay Đạo Thánh chiến không ít người, không cần nghỉ ngơi ư?

Thiên Trạch nói : “ không cần”

Diệp Cô Thàng không nói nhiều, đáp : “ vậy Diệp mỗ xin được thỉnh giáo”

Nói xong hắn thả ra toàn bộ thực lực của mình, chuyện đã làm xong tâm hắn cũng không do dự nữa, giờ này chỉ có chiến ý, khát cầu đánh với kẻ phía trước.

“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên” Thiên Trạch nhìn lại quen thuộc chiêu thức của y mà nói.

So với giả Diệp Cô Thành mà nói chỉ chân chính Diệp Cô Thành sở ra tuyệt kỹ của mình khác biệc, bởi y là người sáng tạo ra, cho nên so với kẻ giả mạo kia càng giải càng rõ.

Lúc này, Diệp Cô Thành như cô nhạn, nhảy lên thật cao .

Thế nhân đều biết Diệp Cô Thành kiếm xuất thần nhập hóa, có rất ít người biết khinh công của hắn đồng dạng tuyệt thế. Nếu không có khinh công như thế, thì thế nào thi triểnthiên ngoại này mà đến nhất kiếm ?

Áo trắng bồng bềnh, kiếm khí lan tỏa, thế cùng khí không ngừng đẩy lên cao, mây trắng xung quanh phiêu phù, y tựa như trích tiên giáng trần.

“ Kiếm đã là người, người tức là kiếm. Mời Đạo Thánh” Diệp Cô Thành cao giọng mà nói, thanh âm từ cao truyền xuống.

“ Như ngươi mong đợi” Thiên Trạch nói, lập tức khống ra Tru Tiên kiếm.

Cự đại thanh kiếm dài ba mươi mét bốc lên hừng hực liệt diễm, áp bách kinh hồn.

Cự đại Tru Tiên vừa ra, không khí bí đốt nóng, mây mù như bị hóa đi.

“Đi” Diệp Cô Thành quát một tiếng, người theo kiếm chuyển mà đi.

Đây là nhất kiếm, nhưng cũng là ngàn vạn kiếm .

Thiên Ngoại Phi Tiên đây là kiếm chiêu cực hạn, một chiêu bên trong bao hàm ngàn vạn chiêu, có ngàn vạn loại biến hóa .

Nhất kiếm cực nhanh, lại đẹp.

Đối lập với Thiên Ngoại Phi Tiên, cự đại Tru Tiên vạch phá thương khung, hừng hực liệt diễm như muốn phần thiên đốt địa, mặc cho bao nhiêu kiếm khí kiếm ảnh hiện ra một đường xé.

“Oanh!!”

Tru Tiên cùng Thiên Ngoại Phi Tiên va chạm, trong nhất thời bạo phát ra sấm nổ đồng dạng thanh âm, kình lực quét ra thập phương.

Diệp Cô Thành sắc mặt trắng bệch, miệng rỉ ra máu tươi, cả thân ảnh trên không rơi xuống, nhưng ánh mắt lại không có dao động, nhưng rất nhanh thị giác liền mơ hồ đi.

Bỗng nhiên một thanh kiếm màu vàng ngưng hiện đở lấy thân hình hắn, Diệp Cô Thành không rơi nữa mà được chuyển đến một nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK