Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngày sau, sơn đạo hoang vắng, con đường mòn trống trải thẳng tắp dài không thấy điểm cuối.

“ Mẹ nó” Một tiếng bực tức chửi bởi phát ra, Đế Thiên An hiện giờ tâm đã muốn mắng mình ngu xuẩn không biết bao nhiêu lần, hiện giờ hắn khóc mà không ra nước mắt, nhưng hối hận đả muộn rồi.

“ Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, đợi đó chờ một ngày Bản Đế giết sạch đám Luân Hồi Giả các ngươi.” Đế Thiên An tức giận mà mắng lấy, đi trên sơn đạo một chân sút lấy cục đá ven đường.

Một tấm da hổ hình thành một cái quần lửng, toàn bộ phần trên để trần để lộ rắn chắc cơ thể, cổ đồng làn da, trên tay mang theo một chuôi màu vàng hoa lệ trường kiếm, chân trần mà đạp bước đi, thỉnh thoảng lại cất lên một tràng mắng chửi phát tiếc tâm tình bực bội của mình.

Đế Thiên An nhiều năm nay phong vân thủy khởi đánh đâu thắng đó, nhưng hai lần liên tiếp ngậm quả đắng, một là dưới tay Vân Vũ Chiến Thiên, kẻ còn lại chính là cường giả của Luân Hồi Chúa Tể phái đến.

Trải qua một trận chiến với Diệt Thương Thiên, hắn thành công từ hiểm cảnh đào sinh nhưng nhận lấy đả kích không nhẹ. Nội thiên địa gần như sụp đổ, tu vị rơi xuống ngàn vạn trượng, nhãn đồng cơ hồ muốn phế, muốn phục hồi nhất thời khó mà làm được.

Đối phương quá mạnh mẽ, đem nội thiên địa của hắn gần như đánh vở, nếu không phải nội Đế Thiên An địa đã đồng hóa cùng nhãn đồng của hắn và có hạt giống thế giới hoàn mỹ miễn cưỡng ổn định lại nội thế giới sụp đổ.

Đồng thời lần này không phải may mắn thế nào trong lúc đào tẩu, hắn lại thông qua Thứ Nguyên Chi Môn quay về thế giới của Cửu Thiên Huyền Nữ. Nhờ có Cửu Thiên Huyền Nữ cùng vô số thủ hạ lẫn nữ nhân mình trợ giúp, hắn mới một lần nữa thoát hiểm.

“ Có ngày, bản Đế nhất định sẽ đòi lại thua thiệt này” Đế Thiên An tức giận, sút một viên đá trên đường, đem nó đá văng đi.

Từ thương khung trên cao rơi xuống vạn trượng vách sâu, thử hỏi hắn làm sao mà không tức cho được. Nhất là thế lực Luân Hồi cùng hắn đụng chạm, hắn còn đang định tiến quân đến Thần Giới chiếm lấy tài nguyên đây.

Không những kế hoạch bị hủy mà một số nữ nhân và thế lực của mình cũng bị vạ lây, Luân Hồi Chúa Tể thế lực trong mắt Đế Thiên An đã là kẻ địch cần trừ. Chỉ là hiện giờ hắn không thể phục thù, chỉ có thể nuốt lấy cơn tức này vào lòng mình.

“ Xem như lần nữa khởi đầu lại, sức mạnh sụt giảm, nhưng nhục thể vẫn còn, bằng cái thân hình này cũng đủ yên ổn một hồi. Chỉ là thứ mà Diệt Thương Thiên để lại trên thân còn để ta phí sức một thời gian” Đế Thiên An lầm bầm di chuyển.

Hiện tại hắn chỉ có thể trông chờ vào nhục thể cường hoành của mình mà thôi, đây là con bài bảo mạng lớn nhất của hắn hiện giờ.

Có rất nhiều thứ có thể giúp cho hắn khôi phục lại tu vị ở bên trong nội thiên địa, song bây giờ chẳng lấy được bất cứ thứ gì.

Trừ trên tay hắn Đế binh Thừa Ảnh hiện giờ là thứ duy nhất cho hắn sở dụng, hơn nữa nó cũng chẳng khác gì so với Đế Thiên An thậm chí còn thảm hơn, Linh bị đánh cho vở nát.

Cầm trên tay thanh vô hình chi kiếm, Đế Thiên An thở dài một hơi, mặc dù tàn linh được giữ lại nhưng muốn lần nữa trở về như trước đây, khó khăn vô cùng.

“ Có người” Đế Thiên An lẩm bẩm, đôi mắt mặc dù đã không sử dụng được, nhưng nghe âm đoán hướng hắn vẫn còn bản lãnh này, bên tai nghe được tiếng la hét với chém giết.

Cách hắn chừng năm trăm mét chặn ngang con đường, là một nhóm nam tử, diện mạo hung ác, trên tay cầm đao kiếm chặn lấy ba khung xe ngựa, mặt đất bên dưới máu chảy nhiễm đỏ, năm sáu cổ thi thể nam nhân đả không còn sinh cơ còn sống.

“ Các ngươi... các ngươi không được lại đây… nếu không… nếu không ta tự sát” thiếu nữ xinh đẹp, tuyệt mỹ dung mạo, mặc trên người một thân y phục không mấy hoa quý, nhưng Đế Thiên An sinh lệ chất hoàn toàn khác biệc với thường nhân

“ Đừng đừng” to con tráng hán, mặt có một vết sẹo lớn, khoác trên người một tấm da báo, tay cầm một thanh đại đao sắc lẻm, đôi mắt dâm tà nhìn về nữ tử phía trước, cha sanh mẹ đẻ đến giờ hắn còn chưa thấy được cô nương nào mỹ mạo như vậy.

“ Đến rồi” thiếu nữ lòng hô lên, gương mặt tràn đầy kinh hoảng sợ hãi kia, khó người bắt được khóe môi nhích lên một độ cong nhỏ, khi nàng thấy được phía xa chính là một thân ảnh chậm rãi đi đến.

“ Cô nương, đừng dại dột à, ta thấy cô theo lão đại nhà chúng ta, từ nay về sau hưởng lấy vinh hoa phú quý à” một tên nhỏ con, gương mặt như ngựa, con mắt cũng đầy dục vọng tham lam lên tiếng.

“ Đúng vậy à” thân là đầu lĩnh lập tức gật đầu, xinh đẹp như vậy mà chết đi hắn khi đó tiếc đứt ruột, chỉ cần dụ dổ nàng đem nữ tử này kéo lên giường, khi đó qua mấy lần hoan ái nàng còn chạy được hắn.

“ Không được đến.... lùi lại, ngươi mà đến ta liền tự sát”

Nhìn thấy yết hầu đả lộ ra máu tươi, đám sơn tặc thổ phỉ càng gấp gáp vô cùng, dù sao lão đại ăn cơm tiểu đệ húp cháo à.

Đám bọn họ giết người cướp của không ít, cưỡng hiếp nữ nhân không phải là ngày một ngày hai, mỗi khi nữ tử bắt về đợi cho lão đại hưởng thụ chán chê còn không phải đến đám lâu la thuộc hạ bọn họ.

“ Hí hí hí hí” Chỉ thấy lúc này, gần mười con ngựa hoảng sợ , hí vang không ngừng, thần sắc kinh hoảng, hai chân trước cất lên hất tung đi những người trên đó, sau đó bỏ chạy thục mạng, mặc cho đám người này điều khiển, thậm chí còn dẫm chết một tên gần đó.

“ Xòe xòe” máu tươi đỏ thẫm bắn ra, kèm theo một tiếng vang nhỏ, thì ra một đầu ngựa nhảy đến thân ảnh tên đầu lĩnh, bị hắn một đao đâm chết con ngựa này đi.

“ Kẻ nào to gan dám nhúng tay vào Ưng Lang trại chúng ta”

“ Ồ, lão đại nhìn kìa, có một tên dả nhân đi đến’

“ Đau quá à, khốn kiếp kẻ nào, lão tử nhất định chặt chết ngươi”

Ưng Lương cầm trên cây đao máu tươi theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống mặt đất, mày chau lại con mắt ngưng trọng nhìn về nam tử đi đến gần, quát lớn : “ ngươi là ai?”

Nhưng đáp lại chỉ là một tràng im lặng không trả lời, thân ảnh nam tử kia bước đến gần, thân là tiểu đệ lâu la, một tên khá cao cầm trên tay chuôi đao, phun một bãi nước miếng : “ tiểu tử, chán sống rồi, lão đại của ta hỏi ngươi có nghe không?”

“ Nói nhiều gì, lên chém hắn là được” một tên khác cao ráo hơn, chột một mắt lắp tên cài cung lặp tức bắn ra.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ lạnh một cái, thân ảnh tiếp tục bước đi, ngay khi mủi tên đến gần mình chỉ việc nghiêng người né đi là được.

“ Có chút bản lãnh, lên chém hắn cho lão tử” Ưng Tam chỉ đao ra lệnh, sau đó xoay người đi đến phía trước vài bước, mỹ nhân tuyệt sắc kia đả hôn mê nằm trên mặt đất

Vừa rồi đám bảo mã kia kinh sợ, làm hắn kinh hoảng, song cũng nhờ đó mà hắn lanh tay kịp chế trụ cô gái nhỏ này. Mượn tầm khuất của bảo mã phi đến, lao đến đoạt đi đoản kiếm, một tay chặt nhẹ vào cổ nàng, sau đó trở tay đâm đao vào con ngựa phi đến.

“ Tên này cũng tuấn tú, có điều tiểu tử trách ngươi xui xẻo” trung niên mang theo một cây đao sắc lẻm, ngữ khí ghen ghét đố kỵ khi nhìn vẻ ngoài, bước đến vài bước, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía sau.

“ Lão đại yên tâm, tiểu tử này chết chắc rồi” tên chột mắt lên tiếng, lại lắp vào hai cây tên, môi liếm liếm lên.

Hắn cũng như mấy tên trước, hiện giờ gấp gáp muốn ra sức cho lão đại, đợi cho lão đại hưởng lạc xong, sau lại nhớ hắn công lao cho hắn hưởng ké một chút à, nữ tử kia quá mức xinh đẹp.

“ Vù vù” Hai căn mũi tên rời cung, lao nhanh xé gió mà đến, tên đi trước đám người cũng theo sau.

Đế Thiên An không chút sợ hãi, hắn cho dù tu vị rơi xuống đi nữa nhưng thân thủ kiến thức thì vẫn còn à. Chỉ bằng đám lâu la chỉ là nhị lưu cao thủ này cũng muốn giết hắn, chuyện cười.

Tay trái vươn ra, thân ảnh khẻ nghiêng một góc bốn lăm độ, ngay khi hai cái mũi tên sượt qua, bàn tay tóm chặt lấy mũi tên, thân ảnh liền xoay người một vòng tròn, rồi ném mạnh hai chi mũi tên.

“ Phập” “ Phập” Hai tiếng bén nhọn lập tức vang lên, theo đó một tên thổ phí lao đến trước tiên, không cách nào đở kịp, trúng phải mũi tên vào người, đôi môi mấp máy, trên tay đao vẫn còn giương đến trước cúi cùng đổ ập xuống mặt đất.

“ Cheng” Đế Thiên An nâng lên Thừa Ảnh đở lấy hai thân ảnh lao đến chặt xuống, một tay nhanh như thiểm điện vươn ra tóm chặt yết hầu một người “ crac” một tiếng bẻ nát trái khế của y.

“ Bành” Chân đạp một cái, tên còn lại văng mạnh về sau, hung hăn đụng vào tên đồng bọn của mình lao đến, xui xẻo bị trên tay y đao xuyên thủng cơ thể.

“ Phốc” máu tươi từ miệng phun ra, chỉ thấy cả hai còn chưa ngả xuống đất, thanh đao của đồng bọn của y, bị Đế Thiên An tóm chặt cán đao ném mạnh, đem cả hai đóng đinh xuống mặt đất.

“ Cái gì!!” Ưng Tam quay người lại chứng kiến một màn như vậy, liền biết đại sự không ổn, lần này đá trúng thiết bảng rồi, trong chớp mắt bốn tên thuộc hạ của mình đả bị đối phương giết chết.

Đế Thiên An tiếp tục bước đến, tay cầm kiếm khẻ chuyển, Thừa Ảnh xoay vòng một hồi chuôi kiếm liền đến trên tay hắn, hung hăn quật một cái đem đánh văng đi một căn mũi tên lao đến.

Đồng thời ngón tay khẻ động, võ kiếm rời vỏ, bắn mạnh về phía một tên gần đó, vô hình chi kiếm rời vỏ, theo tay hắn hoành ngang một cái, xoẹt qua yết hầu một tên, thân ảnh lại bước đi về trước.

Gót chân dẫm mạnh bật người nhảy lên cao, trên tay phi kiếm về một nơi, Thừa Ảnh lao nhanh, chẻ đôi đi một cái mũi tên, đem đầu nhọn kim loại cũng thân tên gỗ cắt làm hai, sau đó xuyên thủng tên chột mắt bắn cung.

Mà lúc này tên bị Thừa Ảnh cắt qua yết hầu, vội xoay người lại ở phía sau mang theo đao tập kích, chỉ đi được vài bước, do vận động khiến cho vết thương trên Thừa Ảnh bắn ra, máu tươi bắn ra khỏi cổ, thần sắc kinh hoảng vội bỏ đao ôm lấy cổ mình, thê thảm kêu la.

Thừa Ảnh mặc dù Hồn binh đã vở nát, nhưng bản thể kiếm cốt vẫn còn, một Đế binh nhục thể làm sao đám người này có thể chống đở được cơ chứ.

“ A a” Một tên thổ phỉ nằm dưới đất, quằn quại kêu la, máu tươi phun ra miệng, hắn là bị con ngựa hất tung, sơ sảy đùi đâm trúng một viên đá nhọn khiến cho khó mà đi lại được, bây giờ bị một cước của Đế Thiên An đạp lên lồng ngực, xương cốt răng rắc vang lên.

Đế Thiên An chùng người xuống, sức nặng cơ thể khiến y càng chết nhanh hơn, lao nhanh đến tên chột mắt đả chết, tay đoạt lấy thanh cung của y, giương cung cài tên, lập tức hướng về ba cổ khí tức còn lại, lổ tai nghe được thanh âm cách bên trái mình hai mươi lăm bước.

“ Xuy” tên lập tức bay ra xuyên thủng đầu lâu của một tên thổ phỉ đang bỏ chạy.

Ưng Tam mồ hôi tuôn ra ướt cả vai áo, sống lưng lạnh buốt, nhìn đám thuộc hạ của mình, đại não lập tức phản ứng, ôm lấy cô gái này xoay người chạy đi.

Nhưng ngay sau đó hắn từ phía sau cảm nhận được một cơn nguy hiểm truyền lại, bản năng nói cho hắn biết sinh tử gần kề, chân trái khẻ chùng, trọng tâm mất đi cả thân ảnh ngả xuống phía trước, thành công né được một đầu mủi tên bay đi.

Năm tên lâu la còn lại nhanh chóng bị Đế Thiên An một cung một tiễn bắn chết, chân dẫm mạnh búng người lên cao mười mấy mét, cài lên ba đầu mũi tên, tai lại nghe được tiếng bước chạy, lập tức dời cung qua trái nửa mét.

“ Xuy xuy xuy” Ba căn mủi tên xé gió lao nhanh xuống phía dưới mặt đất.

Ưng Tam con mắt co rút, trên tay chuôi đao chém đi một căn mũi tên, cả thân ảnh vội nhảy lùi về sau mấy mét.

“ Phốc” Một cơn đau bút xông lên đại não, cả cơ thể thoáng qua lung lay, tại bắp đùi trái đả có một căn mũi tên xuyên qua.

“ Ưng Tam có mắt không tròng, bất kính với thiếu hiệp....phốc” Lời còn chưa nói hết, sinh mệnh đả không còn nữa, khi lần này hai chi mủi tên khác bay đến xỏ xuyên tim cùng đầu vị trí, triệt để chấm dứt sinh mạng của y.

“ Chết dưới Truy Phong Tiễn của Bản Đế xem như ngươi vinh hạnh” Đế Thiên An từ trên không rơi xuống, một tay chạm đất thân ảnh nhanh chóng đứng dậy.

Có ảnh phân thân diệu dụng, cho nên Bách Gia võ công Đế Thiên An đều sở luyện cả, mà Truy Phong Tiễn có thể cải hướng mũi tên đó là một trong những tuyệt kỹ của Cung Tông trong Hiệp Khách Giang Hồ thế giới, chỉ cần quán khí lấy ý ngự khí liền điều khiển tên theo ý mình muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK