Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn cung chính điện.

Hàn Phi quỳ tại trên đất, nhìn về phía trước Hàn vương An .

"Con có biết những việc con làm đã gây cho quả nhân bao nhiêu tai họa không ?" Hàn vương An nhìn quỳ phía trước Hàn Phi tức giận quát lớn.

"Chính vì hiểu rõ điều này, nên trước khi hành sự nhi thần mới không để phụ vương biết được." Hàn Phi lại là bình tĩnh hồi nói, mặc dù trong lòng có chút khẩn trương.

"Con đang bỡn cợt quả nhân đó hả?" Hàn vương giận dữ, tay áo dài hất lên, ngôn ngữ trở nên có chút băng lãnh. .

"Xin phụ vương bớt giận mà nghe nhi thần giải thích." Hàn Phi lần nữa mở miệng, thẳng thắn nói: " Nạn nhân Sở quốc chỉ biết là Phụ Vương chứ không biết Hàn Phi. Nhân tâm đã quy thuận với đại vương, đây là cái thứ nhất ."

“Thứ hai, nếu như Việt quốc mượn cớ sinh sự, Phụ Vương cứ việc đem tất cả trách nhiệm lên người nhi thần, sẽ không hề có chút tổn hại gì cho ngài. Cho nên con nhất định phải tiên trảm hậu tấu, không thể để ngài biết."

"Già mồm át lý, chuyện đã đến nước này còn lẻo mép ? Có tin rằng ta cả đời cho con vào lãnh cung không ?" Hàn vương tay áo hất lên, xoay người, lạnh lùng nói.

Hàn Phi lần nữa mở miệng, ngôn ngữ vẫn như cũ bình tĩnh: "Phụ Vương nếu thật bởi vì chuyện này trách tội nhi thần, cũng sẽ không triệu kiến nhi thần. Phụ Vương tra rõ ngọn ngành những gì nhi thần có thể nghĩ tới.”

“Chắc Phụ Vương sớm đã nghĩ tới, chỉ là cho ta mượn tay, hoàn thành mà thôi. Nhưng để răn đe tính bướng bỉnh của nhi thần cho nên mới giam nhi thần vài hôm, thật sự là nghĩ cho nhi thần, nhi thần cảm tạ ân điển của phụ vương"

"Con cũng biết dò đoán ý trên!" Hàn An lạnh lùng, hay tay sau lưng nắm chặt, nói: "Vậy có lẽ con cũng nghĩ được rằng, ta định ra lệnh cho con đích thân xử lý đảm phản tặc liên đới trong án kiện này”

Hàn Phi nghe được, liền nói : “ ý phụ vương lẽ nào là Hữu Tư Mã Lý Khai”

“ Vốn là một kẻ đã chết, con hảy tiễn hắn một chặn đi” Hàn vương An xoay lưng lạnh nhạt ra lệnh, rồi cất bước rời đi.

Lý Khai nhất định phải chết, Hàn An sẽ tuyệt đối không cho hắn sống, năm xưa để lên ngôi vương hắn đả âm thầm bồi dưỡng phản loạn Bách Việt sau đó vừa ăn cướp vừa la làng dốc binh sang cứu giúp lại ngấm ngầm triệt tiêu đi tất cả vương thất Bách Việt.

Đồng thời còn nẩng tay trên bảo tàng của Đế Thiên An.Mà Lý Khai là một vết nhơ không muốn người biết được.

Hàn Phi từ bên trong hoàng cung cất bước đi ra, chậm rãi bước đi trên con đường rộng lớn dẫn ra hoàng cung bên ngoài. Một đường suy tư, đến khi một đạo âm thanh vang lên bên tai khiến hắn bị kéo lại thực tế : “ Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, phụ vương sẽ không dễ gì tha thứ cho đệ”

Hàn Phi nhìn phía trước đưa lưng mà đứng đợi mình Hàn Vũ, đáp : “xem ra Tứ ca đã biết cả rồi”

Hàn Vũ xoay người, nói :“ Mọi việc do đệ mà ra, dĩ nhiên phải do đệ kết thúc”

“ Sao đệ lại không biết chứ” Hàn Phi đáp lại : “ Tứ ca, huynh đã nhường công lao thu nhận nạn nhân Sở quốc cho đệ. Giúp đệ thoát khỏi cảnh khốn cùng, Hàn Phi cảm kích bất tận. Có điều đệ…”

Hàn Vũ tiếp lời : “ Phá vụ hung án Tư Mã, truy nã phản tướng Lý Khai, san sẻ giúp phụ hoàng. Đệ không những không có tội còn lập đại công. Một người thông minh như cửu đệ, lẽ nào còn không nhìn thấu được sao?”

Năng lực của Hàn Phi thế nào? Hàn Vũ đã rõ, hiện tại thế cục trong triều Cơ Vô Dạ thế lớn, thái tử có Cơ Vô Dạ chống lưng.

Hàn Vũ trợ giúp cho Hàn Phi cũng không phải có ý tốt, mà hắn muốn mượn Hàn Phi đem Cơ Vô Dạ thế lực đấu cùng nhau. Hắn ở sau chờ đợi thành quả mà mưu lợi.

Hàn Phi bước qua Hàn Vũ nghe xong lời huynh đệ mình, xoay người dừng bước đối mặt với Hàn Vũ, đáp : “ đệ thân là Tư Khấu, điều đệ coi trọng là một chữ Pháp. Nếu vì lợi ích riêng của mình mà không màng đến chân tướng, quả thực…”

“ Chân tướng là thứ được vớt ra từ giữa đầm lầy, nếu đệ không muốn làm bẩn đôi giày của mình. Thì hà tấc phải sa vào vũng nước đục đó” Hàn Vũ nhắc nhỡ, vũng nước đục này nếu như đã thoát ra Hàn Phi còn muốn trở lại chính là tự tìm đường chết.

Hàn Phi đáp : “ Nước tuy là đục, nhưng lại sâu hơn tưởng tượng”

“ Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ” Hàn Vũ dẫn lời điển tích Nho Gia.

Khổng Tử từng nói : người quân tử “sợ Thiên mệnh”, cho nên “sống bình an yên vui mà chờ đợi mệnh”. Trái lại, “tiểu nhân không biết Thiên mệnh nên không sợ”, cho nên “hành vi mạo hiểm để cầu may mắn”.

Người biết mệnh thì không đứng dưới bức tường đá sắp đổ. Người quân tử tôn trọng quy luật khách quan, phân biệt rõ đúng sai, có phán đoán và dự đoán lý tính đối với sự phát triển tương lai, có thể thức tỉnh người khác theo thiện để tránh tai họa xảy ra.

Hàn Phi bái sư Tuân Phu Tử, học nghệ ở Tiểu Thánh Hiền Trang nhiều năm, làm sao không rõ câu này của Hàn Vũ chứ.

Hàn Vũ bước đến Hàn Phi, một tay đặt lên vai, nhắc nhở nói : “ đệ phải lập túc trên triều đường trước, bằng không chân tướng chỉ là một thứ sa xỉ”

“ Tứ ca giáo huấn chí phải” Hàn Phi xoay người bước đi theo Hàn Vũ, lên tiếng

Hàn Vũ lại nói : “ đệ đã từng đến Tang Hải cầu học. Dĩ nhiên cũng biết điển cổ Nho gia từng nói. Nếu cả hai đều hại thì nên chọn cái nhẹ hơn.”

Hàn Phi dò hỏi : “ Vậy ý của Tứ ca là...”

“ Lão cửu, đệ đừng hỏi ta” Hàn Vũ tiếp lời : “ trong trò chơi quyền lực này. Đối với một người đặt cược, lựa chọn ra sao mới là mấu chốt của thắng bại. Đó là quyết định mà đệ phải ra”

Hàn Phi lại nói : “ Hắn đã có thể tránh được tai mắt của bao nhiêu người. Sau nhiều năm lại phục sinh sau cái chết. Dĩ nhiên có bản lĩnh của hắn, khác với tội phạm thông thường. Nếu như hắn không muốn tự mình xuất hiện. Thì rất khó tìm được nơi trú ấn của hắn”

Hàn Vũ cất lời : “ Ta biết là lão cửu sẽ khó xử. Cho nên, đằng nào cũng đã giúp đệ một lần. Thì ta sẽ giúp đệ đến cùng luôn”

Lời Hàn Vũ vừa dứt, từ phía trước đi đến một cái thanh niên tuổi tác so với Hàn Phi không kém bao nhiêu. Vóc dáng anh tư hiên ngang, dung mạo anh tuấn, hai tay chắp lại cung kính nói : “ bẫm Tứ gia, nghịch tặc Lý Khai đã bị bao vây trong Tư Mã phủ. Ắt là mọc cánh cũng khó bay, xin Tứ gia hạ lệnh”

Người thanh niên này, chính là nghĩa tử của Hàn Vũ, thân thủ bất phàm. Nhiều năm nay trợ giúp cho Hàn Vũ không ít chuyện, hắn gọi Hàn Thiên Thừa.

Hàn Vũ không đáp, quay sang nhìn Hàn Phi một cái, gương mặt trên hiện lên ý cười sau đó cất bước đi ra công hoàng cung phía trước. Tại phía trước đã có sẵn hai khung xe ngựa chờ đợi.

Hàn Phi quan sát một phía sau một hồi, sau đó, chỉ có thể nâng bước đi theo Hàn Vũ, cùng hắn leo lên một khung xe ngựa mà đến Tả Tư Mã phủ viện.

TảTư Mã Lưu Ý phủ đệ.

Lúc này đại lượng binh lính đang không ngừng tụ tập bao vây, trên tay cung tên không ngừng nhắm đến thân ảnh của một nam tử ăn mặc rách rưới đứng lên lầu cao.

Trên tay y là một thanh kiếm, còn bên dưới là gia nhân của phủ đệ mặc lấy đồ tang chuẩn bị đem thi thể Lưu Ý chôn đi.

Hàn Phi một đường từ hoàng cung di chuyển đến Lưu Ý phủ, từ khung xe ngựa đi xuống, di chuyển một hồi liền dừng lại trước một chổ quân lính tụ tập đông đúc. Ánh mắt rơi vào phía trên một cái lầu các, có một cái thân ảnh đạp lên mái cong nhô ra mà đứng.

“ Cửu công tử, xin ngài...” Hồng Như nhìn thấy Hàn Phi đi đến, như bắt được cọng rơm cứu mạng khẩn cầu.

Nhưng Hàn Vũ đã chặn lời, thân hình bước lên một bước ánh mắt nghiêm nghị nhìn về Hồng Như một cái, cắt lời Hồng Như.

Hàn Phi lên tiếng : “ Tróc nã Lý Khai là nhiệm vụ mà phụ vương giao cho đệ, không dám làm phiền tứ ca ra tay”

Hàn Vũ cầm lấy thanh cung từHàn Thiên Thừa đưa cho, hướng về Hàn Phi nói: “ hay là đệ hãy đích thân ra tay đi”

Nho gia là một trong hai học thuyết lớn nhất hiện giờ, ngoài dạy bảo kiến thức thì các đệ tử Nho gia đều được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: Lễ (lễ nghĩa), Nhạc (âm nhạc), Xạ (bắn cung), Ngự (cưỡi ngựa) Thư (thư pháp) và Số (Toán học)

Chỉ những người học sinh xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.

Hàn Phi là đệ tử của Tuân Khanh, ở Tiểu Thánh Hiền Trang nhiều năm cầu học, hiển nhiên đối với Lục Nghệ am hiểu. Lại thêm ở cự ly gần, cho dù không bắn trúng Lý Khai đi nữa thì cũng là tín hiệu cho quân sĩ bên dưới biết phải làm gì.

Hàn Phi nhíu mày, nhìn Hàn Vũ ép mình, bất đắc dĩ trả lời :“ Tứ ca huynh chuẩn bị thật chu toàn, thì ra không phải phá án mà là một cuộc săn bắt”

Hàn Vũ đáp : “ Thật sự có khác biệc sao? Vấn đề là đệ có ra tay nổi không?”

Hàn Vũ có mạng lưới tình báo cho riêng mình, động tĩnh lớn nhỏ trong thành Tân Trịnh hắn tất nhiên nắm rõ. Việc Lý Khai hiện thân hắn cũng biết đến liên quan đến Hàn Phi, việc Lý Khai bị bắt nhốt ở Độc Hạt Môn và được cứu ra hắn cũng biết lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK