Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế thành mỗi ngày đều có người đến, tòa thành càng lại thêm đông đúc cùng nhộn nhịp và tràn đầy sinh cơ.

Trời tối đa phần bách tính đã ngủ nhưng không thiếu kẻ còn thức trong thành, có lẽ chờ đợi tận mắt thấy phép thuật của Đế Long Hoàng hoặc là đơn giản là binh sĩ tuần tra trong thành, hoặc là như mới nương nhờ vào Đại Việt tổ chức La Võng giăng lưới kiểm soát toàn thành Thăng Long, hoặc là còn mục đích khác....

Đêm nay, tháng 8 mồng 2 cũng vậy, một cái thân ảnh hắc y mang theo một thanh kiếm đi vào thành.

Y một mực đi cho đến trung tâm thành, đến một tòa đại lâu thì dừng lại.

“Ong ong” đột nhiên trên tay y kiếm chấn minh.

Liền ngay sau đó, một vệt quang mang lóe lên, từ căn đại lâu một cái bóng ảnh cướp ra, trên tay y mủi kiếm đâm đến trước.

“ Cheng!”

Hắc y ứng biến cực nhanh, trường kiếm trong nháy mắt rời vỏ, một vệt lam quang lóe lên ánh trăng chiếu lên thân kiếm khúc xạ đi, nhanh như chớp y đem kiếm thân cản lại mủi kiếm đâm đén.

Đây là một thanh vừa giống đao lại là kiếm, một mặt sắc bén mặt kia lại bị cắt gọn như lưỡi răng quái thú- Sa Xỉ.

Mà chủ nhân của thanh Sa Xỉ này không ai khác là Vệ Trang.

Người phát động công kích Vệ Trang niên kỷ không sai biệt, là Bách Việt một tháng nay danh vọng không chút nhỏ- Cái Nhiếp.

“ Keng! Keng! Keng!”

Âm thanh kim loại vang lên, trong giây lát Vệ Trang cùng Cái Nhiếp liên túc công qua thủ lại hơn mười kiếm, tia hoa lửa xuất hiện ở vị trí va chạm, kiếm khí tung hoành.

Qua đi mười kiếm, lấy Cái Nhiếp dẫm người mà đi.

Vệ Trang lập tức truy theo.

Không nhanh không chậm chỉ một nén nhang (5p) Cái Nhiếp đã dẫn Vệ Trang ra một khu dân cư, đa phần là các căn nhà tồi tàn, một số thì đã được thảo bỏ, trừ động vật ra thì không có người cư trú.

Cái Nhiếp tung người nhảy lên một căn nhà, đứng đợi.

Vệ Trang theo sau.

Hai người đối mắt trong giây lát sau đó lại xuất kiếm.

“Phanh! Phanh! Phanh!!!!”

Chỉ trong tích tắc 2 người liên miên công kích với nhau, kiếm khí so với trước càng thêm kịch liệt cùng gấp rút, tung hoành trong không gian.

Kiếm khí màu vàng cùng màu xanh không ngưng va chạm, đem kiến trúc lân cận hủy.

Vệ Trang cùng Cái Nhiếp càng đánh chiêu thức càng ác, kiếm khí liên miên không dứt kiếm thế mỗi lúc một đẩy lên.

Vô luận là Vệ Trang hay Cái Nhiếp đi nữa, bất cứ đối thủ nào mình gặp qua đọ kiếm qua dù mạnh hay yếu cũng không thể bằng được kẻ đang đối chiến, bởi kẻ đằng trước so với bất cứ ai còn khiến cho cả hai sinh chiến ý, sinh ra khát khao đánh bại càng không muốn bị bại dưới y.

Bởi kẻ trước là đối thủ một mất một còn.

Trừ ra bọn họ còn là sư huynh đệ.

Không sai là sư huynh đệ học nghệ một thầy, nhưng vừa là đồng môn cũng là địch nhân của nhau.

Đây là quy cũ của lịch đại đệ tử Quỷ Cốc, một kẻ là Tung kẻ kia là Hoành thế bất lưỡng lập, chỉ có một trong hai người thắng mới được thừa kế Quỷ Cốc Tử chi vị.

Mà thế hệ này Cái Nhiếp chính là Tung kiếm người, Vệ Trang là Hoành kiếm người.

Dù Tung kiếm pháp hay Hoành kiếm pháp chỉ có một chiêu duy nhất, nhưng chỉ một chiêu lại thiên biến vạn hóa, trọng ở kiếm ý cầu ở kiếm thế. Chỉ một chiêu nhưng các đời đệ tử Quỷ Cốc ra giang hồ đều có thể Tung Hoành võ lâm.

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang từ khi bái sư học nghệ trải qua khảo hạch của Quỷ Cốc Tử, Vệ Trang chiếm tiên cơ xuất sơn trước 3 năm, và hiện giờ là Hàn quốc Tả Tư Mã nắm giữ trông coi quân binh nước Hàn.

Còn Cái Nhiếp 3 năm sau khi Vệ Trang rời đi mới xuất sơn, và trong thời gian một tháng này lại đánh ra thanh danh không nhỏ khi đến đất Đại Việt.

Cả hai sư huynh đệ đã không lạ gì nhau, càng đánh càng hăn càng chiến càng mạnh.

“ Ầm”

Tòa nhà gỗ rốt cuộc không chịu được kiếm khí Tung Hoành của hai người mà đổ sập.

Trước khi rơi xuống Cái Nhiếp đằng thân mà lên cao, không ngừng chém ra từng đường kiếm khí xanh rờn lăng lệ.

Vệ Trang không chịu thua kém khinh thân lên theo đáp trả.

“ Phanh! Phanh! Phanh!!!!”

Kiếm khí va chạm kiếm khí, kình lực lan tỏa.

“ Tung Hoành gia!” Cơ Nhược Phong bị hai luồng kiếm ý kéo lên trong đêm, từ chổ trọ của mình nhảy lên nóc nhà quan kháng.

“ Giận thì chư hầu sợ, an thì thiên hạ yên, mỗi đời Quỷ Cốc đệ tử chỉ có 2 ngươi nhưng còn đáng sợ hơn tướng cầm binh trăm vạn” Tiêu Nhược Phong đứng bên cảm thán xen vào.

Diệp Khiếu Ưng chen lời : “ một tung một hoành, thế bất lưỡng lập, có điều ưu thế hiện nay có vẻ nghiêng về Cái Nhiếp rồi”

Không chỉ có ba người, phàm là võ giả có thực lực trong thành cảm nhận được hai luồng kiếm ý của Tung Hoành người liền bị chú ý.

“ Cái Nhiếp! Vệ Trang!” Bạt Phong Hàn là một trong những người đó, hắn mục quang chiến ý cất lên cao, đôi mắt như điện nhìn về phương xa.

Hắn cũng như rất nhiều kẻ trung nguyên hay tin mà đến Thăng Long, khi vào nơi này như cá gặp nước mà khiêu chiến không ít cường giả, và được Vô Hoa mời chào trở thành gần đây Long Môn thủ tọa một cái tầng trong Thiên Địa Huyền Hoàng bốn các, đón nhận khiêu chiến của những võ giả vào đây.

Hiện giờ hắn cũng bị động tĩnh của Tung Hoành mà chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK